Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 438: Trúc Cơ (2)

So với Vương Kiều Tịch còn đang mơ màng cảm nhận sự thay đổi bên ngoài thì Mạc Cầu là người tỉnh táo trở lại sớm hơn.
“Nơi đây là đâu?”
Hắn quét mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy núi non trùng điệp mà không thấy người ở, nhìn qua thì chỗ này không khác Lăng Vân sơn mạch nhiều lắm.
“Quan sát bốn phía xem.” Vương Kiều Tịch đề nghị. “Tiền bối trong tông môn có nói qua, chỗ này cách quốc gia phàm nhân không xa, không có nhiều tu sĩ qua lại nên rất an toàn.”
“Tốt.”
Mạc Cầu gật đầu, hai người đằng không bay lên, hoá thành hai vệt động quang một trắng một đỏ lướt qua không trung.
Luyện Sát chi thuận có thất phẩm. Trên ngũ phẩm là Luyện sát thành cương có thể phi thiên độn địa, xuất nhập thanh minh. Tại cảnh giới Luyện khí, Cửu Hoả Thần Long Tráo vì được dung luyện rất nhiều linh hoả đã sớm đạt tới tứ phẩm cực hạn. Hiện giờ Mạc Cầu chứng được Đạo cơ có thể phát chân hoả, trải qua Chân hoả dung luyện đã thuận lợi tiến giải ngũ phẩm.
Hoả sát chi khí hoá thành Hoả Diễm Chân Cương. Chỉ tiện tay mà đánh thì lực công kích cũng có thể so với pháp khí thượng phẩm hàng đầu, lại tốn rất ít khí lực. DÙng Vân Triện Độn Pháp khống chế tốc độ càng là kinh người.
Vương Kiều Tịch thi triển độn pháp tên là Phi Thiên Mê Ảnh, chính là truyền thừa riêng của Mê Nguyệt Phong. Pháp thân uyển chuyển như hư như ảo, phiêu miểu bất định. Hai người không cần mượn nhờ pháp khí đã có thể phi thiên mà đi, chính là tu sĩ Đạo cơ hàng thật giá thật.
Hai người bay qua hơn trăm dặm, dãy núi đã lùi về sau lưng.
“A…” Mạc Cầu nheo mắt nhìn về hướng đông bắc. “Ở kia có một nhóm tu sĩ Luyện khí.”
“Một nhóm ư?” Vương Kiều Tịch ngạc nhiên. Mặc dù nàng thành tựu Đạo cơ trước Mạc Cầu nhưng luận về khả năng chưởng khống pháp thuật thì lại còn xa mới theo kịp đối phương. Mạc Cầu phát hiện ra đám tu sĩ kia trước nàng không phải là việc kỳ quái, nhưng ở phàm nhân mà cũng có chuyện tu sĩ Luyện khí tập trung thành nhóm sao?
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu, cũng làm ra vẻ mặt khó hiểu. “Qua đó xem sao.”
Hai người cùng độn quang, vì không che giấu khí tức trên thân thể nên đám người kia cũng sớm phát hiện ra được, tinh thần bọn họ không khỏi xáo động, hỗn loạn.
Chờ cho độn quang tan đi, hai người đáp xuống gần đó thì dễ dàng nhận thấy nỗi sợ hãi trong mắt bọn họ. Có một lão giả run rẩy tiến lên, khom người thi lễ.
“Tiểu… tiểu lão nhân tên Mạc Nan bái kiến hai vị tiền bối.”
“Mạc?” Mạc Cầu nghe vậy thì cười nhạt. “Thật trùng hợp.”
Đưa mắt nhìn qua một lượt, ngoại trừ người tên Mạc Na là tu sĩ Luyện khí tầng mười ra thì những người còn lại chủ yếu dừng ở tầng năm, tầng sáu. Có nam nhân, cũng có nữ nhân, tổng hơn mười người nhưng xem ra bọn họ không đến từ cùng một gia tộc.
Mạc Cầu chậm rãi hỏi.
“Các ngươi muốn đi đâu?”
“Phù phù.”
Hắn vừa dứt lời, không ngờ Mạc Nan và đám người còn lại theo nhau quỳ rạp xuống mặt đất.
“Tiền bối tha mạng, xin tiền bối tha mạng. Chúng ta… chúng ta không phải muốn chạy trốn đâu.”
“Chạy trốn?” Mạc Cầu nhíu mày. “Đứng lên mà nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Việc này…”, Mấy người Mạc Nan ngẩng đầu, ánh mắt còn chưa hết sợ hãi.
“Xem ra các ngươi có hiểu lầm gì đây.” Mạc Cầu lãnh đạm. “Ta và sư tỷ khổ tu trong núi nhiều năm chưa xuất sơn cho nên mới hỏi các ngươi đây là nơi nào, giờ là năm nào rồi?”
Sau đó hắn thuận miệng hỏi thêm. “Ai đang đuổi theo các ngươi? Các ngươi muốn chạy trốn về hướng nào?”
“A!”
Mấy người kia bán tín bán nghi nhưng không dám nhiều lời, Mạc Nan bước lên nói.
“Tiền bối không biết chứ, mười mấy năm trước tà đạo xâm chiếm Nguỵ triều, những năm vừa qua cũng chưa từng dừng lại. Nguỵ triều, Lăng Vân sơn mạch, Sở quốc, thậm chí ngay cả Đại Tấn cũng lần lượt trở thành chiến trường, chúng ta ở đây cũng khó thoát được một kiếp…”
“Khoan đã.” Vương Kiều Tịch đưa tay ra hiệu. “Tình hình Nguỵ triều thế nào? Ta nhớ ở gần Nguỵ triều có Lăng Vân sơn mạch, trong đó có một tông môn, không biết hiện giờ tình hình của họ ra sao?”
“Bẩm tiền bối, hơn mười năm trước Nguỵ triều đã diệt vong.”
Mạc Nan ra vẻ kinh ngạc nhưng cũng tin tưởng hai người bế quan nhiều năm chứ không sự việc lớn như thế sao lại không biết được.
“Vương Vũ Phái ở trong Lăng Vân sơn mạch bị chiếm từ lâu, những người còn lại lác đác không có mấy, nghe nói đã được Tiên đảo bố trí, cụ thể như thế nào lão hủ cũng không nắm rõ.”
Mạc Cầu nhìn Vương Kiều Tịch, vẻ mặt hai người đều trầm xuống.
“Nói tiếp đi.”
“Vâng.” Mạc Nan gật đầu rồi tiếp tục. “Từ lúc Nguỵ triều diệt vong, tà đạo mở rộng quy mô xâm lấm, Tiên đảo xuất hiện cao nhân ra mặt thương thuyết cùng với tà đạo. Cụ thể tình huống thế nào chúng ta cũng không biết nhưng nghe nói, tà đạo yêu cầu Nguỵ, Sở, Tấn… bảy quốc gia quanh đó thuộc về bọn họ, nhưng việc này tất nhiên không được đáp ứng nên chiến loạn liền xảy ra liên miên. Tiên đảo yêu cầu người tu hành của chư quốc, chư tông đều phải tham gia diệt trừ tà đạo. Chúng ta… thực lực không đủ cho nên mới tính đến chuyện rời khỏi nơi này tìm chỗ tu hành khác.”
Nói xong câu cuối, mấy người có mặt đều ra vẻ xấu hổ kèm theo vẻ bất đắc dĩ không thể làm gì hơn. Bọn họ tu hành trong thế giới phàm nhân, thực lực có hạn, pháp khí yếu kém, có thể làm mưa làm gió trong đám phàm nhân nhưng so với tu sĩ trong tông môn chân chính thì kém rất xa. Một khi bị điều động đến chiến trường thì đúng là cửu tử nhất sinh, chẳng bằng né tránh từ sớm tìm chỗ sinh tồn.
“Ừm.” Mạc Cầu chậm rãi gật đầu hỏi. “Nơi này là nơi nào?”
“Phía bắc biên giới Triệu quốc.”
Mạc Cầu nhíu mày. Xa như thế sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận