Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 165: Phích Lịch tử - Khinh Thân phù

“Kim Sang Dược, Thủ Sáo.” Một người dừng lại trước mặt Mạc Cầu rồi ngồi xuống xem xét. “Ngươi muốn đổi công pháp gì, đan dược nào?”
Mạc Cầu trả lời. “Nội công tâm pháp có thể tiến vào nhị lưu, võ kỹ thượng thừa hoặc đan dược có tác dụng bồi bổ chân khí.”
“A...”, người tới cười khẽ, giọng khinh thường. “Chỉ bằng hai thứ đồ này mà lại muốn giao dịch trân phẩm như thế, các hạ suy nghĩ thật lạ thường.”
“Bằng hữu nếu không có lòng muốn trao đổi thì xin đến chỗ khác.” Mạc Cầu nhắm mắt lại, hắn cất giọng đều đều. “Mặt khác, không phải ta dùng cả hai thứ để đổi mà chỉ dùng từng thứ một trong hai thứ này mà thôi.”
Tính cả người này đã là nhóm thứ tư dừng lại ở chỗ hắn, nhưng kết quả thì đều giống nhau, ai cũng chỉ xem xong rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Việc này cũng khó trách bọn họ. Hàn Thiết Huyền Trảo mặc dù bất phàm nhưng tạo hình lại hết sức bình thường, thậm chí còn hơi xấu xí. Còn Kim Sang Dược lại càng không phải là thứ gì quý hiếm.
Nhưng sự thực không hẳn là vậy. Chưa nói tới Hàn Thiết Huyền Trảo sắc bén không gì không chém được, Kim Sang Dược hắn chế ra cũng có điểm bất phàm. Thuốc này là sau khi Mạc Cầu tìm hiểu Độc Kinh, dược điển y thư, tham khảo thêm rất nhiều phương thuốc, lại nhờ hệ thống cường hóa mới ra được.
Luận về dược hiệu, nó không hề thua kém lục đại bảo đan của Linh Tố Phái. Dùng nó để trị tổn thương do đao kiếm, gãy xương mới biết công hiệu kỳ diệu của nó. Hiện giờ Mạc Cầu chỉ có hai bình. Thời điểm này, thứ đồ có thể cứu mạng này phải quý hơn bình thường mới phải.
Đưa mắt nhìn đối phương đã rời đi, Mạc Cầu thở dài trong lòng. Hắn không thấy mình ra giá cao, chỉ tiếc là không viết thêm mấy chữ nói rõ tác dụng của chúng.
“Cái bao tay này...”, có âm thanh mang ngữ điệu kinh ngạc vang lên bên tai, Mạc Cầu ngưng thần quay đầu. Khoảng cách gần như vậy nhưng hắn lại không phát giác ra sớm, khinh công của người tới quả nhiên bất phàm.
“Có phải là đồ thật không?” Người trước mặt mặc áo bào đen, khuôn mặt đã được che đi, giọng nói lại khàn khàn khó nghe. “Chủ quán, có thể thử không?”
“Có thể.” Mạc Cầu gật đầu. “Nhưng chỉ có thể đụng vào nó chứ không được mang nó ra chỗ khác.”
“Tất nhiên.” Người tới gật đầu, hắn ngồi xổm xuống khẽ vuốt Hàn Thiết Huyền Trảo, ngón tay không nhịn được run run. Người này xem kỹ một lát rồi nói. “Chủ quán, ngươi muốn đổi công pháp, đan dược?”
“Công pháp nhị lưu, võ kỹ thượng thừa, đan dược thượng đẳng. Thủ sáo hai đổi một, Kim Sang Dược một đổi một.” Mạc Cầu đáp. “Tất nhiên, nếu có thể dùng công pháp có thể tiến giai nhất lưu hoặc võ kỹ đỉnh cấp thì có thể lấy một đổi một với đôi thủ sáo này.”
“Ừm...”, người tới nhẹ gãi cằm. “Cũng không tiện nghi lắm.”
Đến như Linh Tố Phái, công pháp nhất lưu cũng chỉ có Linh Tố tâm pháp và Dược Vương Bảo Điển mà thôi. Trong đó, Linh Tố tâm pháp cũng mới là có hy vọng đột phá đến nhất lưu, chân chính đạt được cũng vô cùng hiếm thấy. Từ đó có thể thấy những pháp môn ở phẩm cấp này trân quý thế nào.
Mạc Cầu không vội, vì hắn biết giá trị của Hàn Thiết Huyền Trảo trong tay mình.
“Bằng hữu, tại hạ chỉ là một tán nhân giang hồ, để lộ ra sở học công pháp thì không khác gì tự tìm con đường chết.” Người tới trầm mặc. “Có thể đổi lấy thứ khác được không?”
“Ồ!” Mạc Cầu ra vẻ suy tư. “Các hạ hẳn là nhận ra giá trị của đôi bao tay này, vậy không biết các hạ có thể dùng cái gì để đổi lấy nó?”
Có vẻ như đã gặp được người nhận biết được giá trị hàng hóa của mình, Mạc Cầu không ngại nói thêm vài lời.
“Cái này.” Người tới lấy từ trên người ra một cái bao da giống với mấy cái túi da vẫn hay đựng ám khí rồi nhẹ nhàng mở ra. Bên trong có tám hạt đen nhánh nhìn như mấy viên đan dược.
“Đây là...”, ánh mắt Mạc Cầu chớp động. “Phích Lịch Tử của Nhạc gia?”
“Bằng hữu thật biết nhìn hàng.” Người này khen ngợi. “Vật này dùng nội lực để kích phát, có thể hóa thành phích lịch lôi hỏa, trong khoảng cách hơn một trượng thì không gì có thể tồn tại được. Uy lực của nó vô cùng lớn. Dù có là cao thủ nhất lưu chính diện va chạm với nó cũng khó mà toàn thân trở ra được. Ta dùng nó để đổi, thế nào?”
“Uy năng của Phích Lịch Tử tại hạ đã nghe qua, đúng là rất cao minh.” Mạc Cầu thu ánh mắt lại rồi nói tiếp. “Nhưng vật này cùng với mấy thứ ám kiếm hay nỗ tiễn không khác nhau là bao, đều cần phải chạm vào đối phương mới phát huy hiệu quả. Hơn nữa, nó lại là thứ đồ chủ dùng được một lần.”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng lắc đầu.
Đúng là Phích Lịch Tử cường hãn, nhưng chỉ dùng được một lần, giá trị của nó không thể so sánh với Hàn Thiết Huyền Trảo đã được truyền thừa qua nhiều đời. Dù có dùng tám hạt Phích Lịch Tử để đổi cũng không thể được.
“Bằng hữu.” Người tới bước tới một bước, há miệng muốn nói lại bị Mạc Cầu đưa tay ngăn lại. “Có thể dùng Phích Lịch Tử để đổi lấy Kim Sang Dược, còn muốn đổi thủ sáo thì không được.”
Người tới sững lại, ánh mắt có vẻ không cam lòng. Hắn chần chừ một lúc mới lấy từ trên người ra một vật. Đó là một cái hộp gỗ dài chừng bằng bàn tay.
Hắn khẽ vuốt cái hộp, ánh mắt lưu luyến một lúc mới than nhẹ rồi đưa cái hộp gỗ ra phía trước. “Bằng hữu, thêm vật này để đổi thì thế nào?”
“Ừm.” Mạc Cầu nhíu mày. “Đây là vật gì?”
Đối phương trân trọng thứ đó như thế làm hắn cũng cảm thấy hiếu kỳ.
“Pặc...”
Nắp hộp mở ra, ở bên trong có một trang giấy có vẽ các hình hoa văn màu vàng sẫm. Người tới vuốt ve trang giấy rồi nói. “Bằng hữu không biết sao?”
“Không biết.” Mạc Cầu lắc đầu. “Các hạ muốn dùng tờ giấy này đổi lấy Hàn Thiết Huyền Trảo của ta?”
“Quả nhiên là Hàn Thiết Huyền Trảo!” Người tới sáng mắt lên. “Tương truyền trong Hắc Sát Giáo có nhất thánh nhị diệu ngũ thần thông và bát đại cao thủ. Một người trong số đó sở hữu Hàn Thiết Huyền Trảo này. Thật không ngờ...”
Hắn lẩm bẩm trong miệng, ánh mắt như có lửa. Một lúc lâu sau mới bình tĩnh trở lại, lấy tờ giấy trong cái hộp ra rồi nghiêm mặt nói. “Vật này đến từ một người tu tiên!”
“Cái gì?” Mạc Cầu biến sắc, ánh mắt lấp lóe. “Tu tiên giả trong truyền thuyết?”
“Không sai.” Đối phương gật đầu, hạ thấp giọng nói. “Vật này tên là Linh phù, ngươi nhìn nó thì chỉ giống như một trang giấy nhưng kỳ thực nó còn có tác dụng huyền diệu khác. Ta cũng nghe nói Linh phù có nhiều loại, cái trong tay ta đây gọi là Khinh Thân Phù!”
“Khinh Thân Phù?” Mạc Cầu hỏi lại. “Nó có thể làm người ta trở nên nhẹ đi hay sao?”
“Không sai nhiều lắm.” Người này gật đầu. “Sau khi kích phát lá phù này, người nắm giữ sẽ trở nên nhẹ như chim yến, tốc độ tăng lên rất nhiều. Cao thủ nhị lưu bình thường, tốc độ có thể tăng lên gấp đôi.”
“Gấp đôi?” Mạc Cầu biến sắc, nghe đối phương nói không giống như đang nói dối. “Thủ đoạn của tiên gia quả nhiên huyền diệu. Nhưng...”
Hắn ra vẻ chần chừ. “Ta nghe nói, vật của tiên gia phàm nhân không thể dùng được. Tấm Linh phù này...”
“Yên tâm, tại hạ định dùng vật này để giao dịch, tất nhiên nó không phải vật chỉ để ngắm mà thôi.” Người tới thoáng nghiêng về phía trước rồi nói tiếp. “Những vật khác của tiên gia thế nào ta không biết, nhưng tấm Khinh Thân Phù này, chỉ cần bối tinh huyết của người sử dụng lên là có thể kích phát.”
“Tinh huyết.” Mạc Cầu là thầy thuốc, tất nhiên phải tinh huyết là cái gì, nhưng không biết tinh huyết còn có thể dùng để kích phát vật của tiên nhân.
“Còn một điểm nữa.” Đối phương trầm ngâm. “Không dám giấu các hạ, tấm Linh phù này cũng có nhược điểm, mỗi lần sử dụng xong đều bị hao tổn. Tại hạ đoán chừng nếu sử dụng Khinh Thân Phù này liên tục khoảng một canh giờ nữa thì tiên pháp trong đó sẽ hết.”
Một canh giờ?
Mạc Cầu hơi sững người lại. Khó trách...
Nếu có thể sử dụng mãi, thì giá trị của nó chắc chắn sẽ cao hơn Hàn Thiết Huyền Trảo của hắn.
“Các hạ quả là người thành thật!”
“Cũng không hẳn.” Người tới gật đầu cười khẽ. “Ta nghĩ đến việc bằng hữu nếu đồng ý trao đổi, nhất định sẽ kiểm tra chất lượng của nó, lúc đó cũng sẽ phát hiện ra sự khác biệt thôi.”
“Quả đúng là vậy.” Mạc Cầu gật đầu. “Phích Lịch Tử, Khinh Thân Phù đổi lấy Hàn Thiết Huyền Trảo?”
“Đúng.”
Không gian trở nên yên tĩnh. Hai mắt đối phương sáng ngời còn Mạc Cầu vẫn có vẻ trầm tư. Hai thứ đồ này không thể nói là không trân quý, nhưng cảm giác như chúng chưa thực sự phù hợp với mục đích ban đầu của hắn. Thứ hắn muốn là công pháp, đan dược.
“Bằng hữu.” Người tới thấy sắc mặt Mạc Cầu thì vội nói. “Có lẽ ngươi không biết, lần lên núi vây quét dư nghiệt Hắc Sát Giáo này không giống với những lần trước. Ta nghe trên núi có ẩn giấu một cứ điểm của bọn chúng, ở đó có rất nhiều cao thủ cho nên chuyến đi tới đây sẽ nguy hiểm vạn phần. Nếu không phải ta thực sự muốn đồ của ngươi, ít nhất Khinh Thân Phù cũng có thể đảm bảo cho ta có thể sống sót được.”
“A...”, Mạc Cầu ngẩng đầu. “Các hạ nói năng thật dễ nghe. Thôi được rồi.” Hắn gật đầu. “Ta đồng ý giao dịch, nhưng ta muốn kiểm tra chất lượng của Phích Lịch Tử và Kinh Thân Phù trước.”
“Đương nhiên.” Người tới hết sức vui mừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận