Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 306: Khôi lỗi

Xích Hỏa Phong nằm về phía nam Thương Vũ Phong hơn trăm dặm. So với cảnh sắc sơn phong thủy tú của Thương Vũ Phong thì nơi này khá tiêu điều. Núi cao đến mấy trăm trượng xông thẳng lên trời. Đỉnh núi không có mây trắng lượn lờ, tiên hạc bay múa mà chỉ có liệt hỏa với khói đặc bốc lên.
Làn khói đặc này đã nhiều năm mà không tiêu tán. Xung quanh khu vực này hơn mười dặm đều bị khói đặc bao phủ, quanh năm không thấy ánh mặt trời. Trên núi không có cây cỏ, chỉ có một ngọn hắc hỏa sơn trụi lủi. Trong núi có rất nhiều thạch thất, bởi vì đệ tử không nhiều nên có thể tùy ý lựa chọn.
Mạc Cầu ghi danh sách nơi trưởng lão, tìm được chỗ ở phù hợp là lập tức bế quan. May thay, trong tay Xa Chí Đạo có một thứ mà hắn vẫn luôn tìm kiếm.
Hồn châu!
Đây là một loại bảo châu có thể ký túc hồn phách, đồng thời cũng là vật quan trọng nhất đối với khôi lỗi của Yển Tông. Có nó, cơ quan khôi lỗi mới có được linh tính.
Có nó, diều hâu mới kéo dài được tuổi thọ của mình.
“Ục ục...”
Trong thạch thất, con diều hâu đi theo Mạc Cầu đã nhiều năm. Nó thường xuyên phục dụng linh dược nhưng thọ nguyên cũng đã gần cạn, lông tóc từng bóng bẩy trơn mượt đã trở nên thô ráp, đôi mắt sắc bén dần trở nên đục ngầu.
Nó ngã xuống đất, toàn thân tê liệt, cái miệng phát ra những tiếng ục ục như thể ngay cả khí lực để tự sát cũng không còn nữa.
Mạc Cầu nhìn nó, tay nắm ấn quyết rồi quát khẽ.
“Thiên Cơ Diễn Pháp, khởi!”
“Rầm rầm...”
Giữa sân nổi lên gió thổi, rất nhiều ngũ kim cùng tập trung về, nhìn kỹ có thể thấy trong đó có nhiều loại là xương cốt của con vật, có mỏ chim lợi trảo, có cả linh nên ngọc dịch hay ngũ tạng huyết dịch. Không bao lâu, rất nhiều vật liệu hợp lại cùng nhau để tạo nên một con hùng ưng lớn chừng ba thước.
Ưng trảo lấp lóe hàn mang, mỏ ưng uốn lượn như lưỡi dao, mắt ưng dùng bảo ngọc tô điểm lấp lóe thất thải quang mang. Thân xác bên ngoài được tạo thành bởi thiết tinh luyện chế mà thành. Thiết tinh là vật liệu luyện khí hiếm thấy có thể chế tạo pháp khí thượng phẩm, thứ này hắn có được từ khi còn ở Giác Tinh Thành, đến hôm nay mới phát huy tác dụng.
Con hùng ưng dùng vật liệu này để chế thành thì tu sĩ Luyện khí tầng mười cũng khó mà phá vỡ được thân thể khôi lỗi. Con hùng ưng nhìn sinh động như thật nhưng dù sao cũng là tử vật. Vấn đề là pháp môn của Yển Tông lại có thể hóa chết thành sống, điều khiển cơ quan khôi lỗi không khác gì vật còn sống.
Nguyên nhân chính là ở thuật thu hồn phụ vật. Thuật này Trương Bảo Chân không để Mạc Cầu quan sát nhưng trong rất nhiều bí tịch hắn xem hôm đó có bóng gió nói đến. Mượn tinh quang cảm ngộ rồi, tự hắn cũng tìm được phương pháp.
“Đinh linh linh...”
Nhiếp hồn linh bên cạnh hắn run lên, tiếng chuông quỷ dị bồi hồi, đôi mắt con diều hâu vốn ngơ ngác trầm xuống. Mạc Cầu bấm tay làm đường dẫn, một sợi khói đen từ trong Nhiếp Hồn Linh bay ra chui vào đỉnh đầu nó.
“Hồn xiêu phách lạc, xuất!”
“Hô...”
Âm thanh vừa dứt, âm phong lóe sáng. Con diều hâu theo bản năng nâng đôi cánh lên, thân thể nó xuội lơ hoàn toàn mất đi sức sống. Một sợi khói mỏng từ đỉnh đầu nó bay ra, dưới sự dẫn dắt của Nhiếp Hồng Linh hướng đến bên cạnh Hồn châu.
Sắc mặt Mạc Cầu ngưng trọng, ánh mắt tập trung vào sự biến hóa vừa xẩy ra, chân khí trong cơ thể biến động.
“Ngũ Quỷ Hỗn Thiên. Phong!”
“Ông...”
Hồn châu run rẩy, một cỗ gợn sóng vô hình quấn lấy hồn phách diều hâu và dung nhập vào trong đó. Một vòng ánh sáng hiện ra ở mặt ngoài Hồn châu. Nếu là người có pháp lực ở đây, dùng pháp nhãn để nhìn thì có thể thấy được bên trong Hồn châu đã có nhiều thêm một vật.
Đó chính là hồn phách của con Diều hâu.
“Thiên Cơ phụ vật. Đi!”
Mạc Cầu quát khẽ, hắn bấm tay, Hồn châu trống rỗng nhảy lên chui vào trong miệng khôi lỗi hùng ưng.
“Răng rắc...”
Âm thanh khôi lỗi vận động vang lên, hai mắt hùng ưng bừng sáng rồi đột nhiên nở rộ quang mang. Giống như nó... vừa sống lại!
Hai ngày sau.
“Thật là thần kỳ.” Mạc Cầu nhìn kỹ con hùng ưng bằng máy móc ở trước mặt, hắn chép miệng tán thưởng.
“Không hổ là Tiên gia đại phái, bí pháp bậc này đúng là không thể tưởng tượng được.”
Đem vật chết hóa thành vật sống, trong mắt phàm nhân chính là thần tích!
“Đi vài bước, không, bay ta xem.”
“Oa oa...”
Con hùng ưng há miệng kêu lên mấy tiếng quái dị khiến người ta phải bịt lỗ tai lại. Đôi cánh nó động đậy nhưng có thể nhìn ra, hồn phách con diều hâu vẫn chưa thích ứng với thân thể này nên thân hình nó hơi lảo đảo. May mà cuối cùng nó cũng có thể bay lên, ngả sang bên nọ bên kia, thỉnh thoảng lại đâm vào vách tường.
“Tốc độ nhanh quá!”
Hai mắt Mạc Cầu chớp động.
“Tốc độ này phải vượt qua tốc độ ngự sử pháp khí của người tu hành. Thuần về va chạm, võ giả Tiên thiên sợ là không ngăn cản được.”
Năng lực của con khôi lỗi không chỉ dừng ở đây.
“Thử công kích.”
Mạc Cầu ra lệnh, đôi mắt con hùng ưng ngưng tụ ánh sáng như thất thải rồi lợi trảo của nó đột nhiên bắn lên.
“Bạch!”
Một đạo lưu quang lướt qua vách tường, trên vách đá cứng rắn đã lưu lại một vệt cắt thật sâu. Vách tường nơi này có trận pháp gia trì nên rất cứng cỏi, có thể so với áo giáp tốt nhất của phàm nhân đã dễ dàng bị nó phá vỡ.
“Oa oa!”
Con hùng ưng hưng phấn kêu to, hai cánh rung lên, hơn trăm cái lông chim dựng thẳng lên như lợi kiếm phóng về phía trước.
Tốc độ bay đi nhanh như điện!
Tất nhiên là so với Thập Bộ Nhất Sát của Mạc Cầu thì vẫn chậm hơn một chút. Kiếm vũ liên miên xuyên qua vách tường rồi kéo mạnh về phía sau.
“Soạt...”
Cả tòa thạch thất chấn động như muốn đổ sụp. Con hùng ưng há miệng kêu lên mấy tiếng rồi thu hồi lông vũ, nơi cổ họng nó có bạch mang lấp lóe như có vật gì đó đang dao động.
“Ngừng!”
Mạc Cầu vội hô lớn ngăn con hùng ưng lại. Nếu tiếp tục để nó tấn công, căn thạch thất này sẽ bị phá hủy mất. Bồi thường nó chỉ là việc nhỏ, nhưng giải thích với người của tông môn mới là việc phức tạp.
“Không khác nhiều lắm.” Rà lại những lần giao thủ với các đối thủ khác một chút, Mạc Cầu chậm rãi gật đầu. “Trừ phi là người mang pháp khí cường hãn, tu vi Luyện khí tầng tám trở xuống sẽ không phải là đối thủ của nó. Còn muốn phá hủy nó thì phải là tu sĩ Luyện khí tầng mười trở lên mới được.”
Xem ra, thực lực bộc phát của con khôi lỗi này còn mạnh hơn hắn một chút.
Tất nhiên, nó cũng có những điểm yếu. Khôi lỗi hoạt động cần linh thạch linh khí, toàn lực ứng phó thì nhiều nhất chỉ hoạt động được trong thời gian một nén nhanh thôi. May là bình thường con vật này có thể ở trạng thái hoàn toàn bất động, cơ hồ không tiêu hao năng lượng gì, nếu không nó sẽ làm tiêu tốn rất nhiều linh thạch của người điều khiển.
Ngoài ra việc chế tác nó cũng có một chút chưa hoàn hảo. Cặp lợi trảo của nó hơi lớn quá, di chuyển tạo ra âm thanh kỳ quái và làm ảnh hưởng đến cảm giác phi hành.
Dù sao đó cũng chỉ là những yếu điểm vặt vãnh, sau này hắn có thể cải thiện dần.
“Trước mắt cứ vậy đã, ngươi chịu ủy khuất một chút vậy, chờ sau này có điều kiện ta sẽ đổi cho ngươi một thể xác tốt hơn.”
“Oa oa...”
“Đát đát... đát...”
Đám ngựa có huyết mạch dị thú đang lao nhanh như bay, đường đi gập ghềnh không ngăn được bước chúng. Bốn con ngựa đang lao nhanh trên sơn đạo, kéo theo đó là một chiếc xe ngựa. Chiếc xe ngựa này càng phát ra thần dị. Đỉnh núi có hùng ưng bám trụ, tầng ngoài hiện ra linh quang, dưới bánh xe như được có gió nâng bước nên di chuyển trên nền đường sốc nảy mà vẫn có thể bình ổn như thường.
Trong toa xe có hai người đang ngồi ngay ngắn. Mạc Cầu mặc áo sam màu lam, eo quấn đai ngọc, cách ăn mặc như một công tử nhà phú gia đang vén rèm lên thưởng thức cảnh sắc bên ngoài. Đối diện với hắn là một người thái dương trắng toát, ánh mắt chứa đầy tang thương.
Người này mở miệng nói.
“Lăng Vân sơn mạch không chỉ có địa thế phức tạp, các thế lực lớn nhỏ cũng nhiều không kể xiết. Ngoại trừ chúng ta và Cửu Sát Điện ra còn có rất nhiều tán tu, thế gia tu hành ở nơi này. Nhâm gia mà chúng ta đến hôm nay chính là một trong số đó. Nhâm gia vốn là Hào môn của Ngụy quốc, nhiều năm trước đây đắc tội với ngoại thích nên phải chạy đến chỗ này, hiện giờ đã truyền được mấy đời.”
Hắn chậm rãi nói tiếp.
“Nhâm gia tinh thông việc hái thuốc, luyện kim, là chỗ cung cấp vật tư quan trọng với Xích Hỏa Phong chúng ta. Sau khi đến nơi ngươi phải cố gắng tao ra quan hệ gần gũi với họ, sau này sẽ có không ít chỗ tốt.”
“Mạc mỗ lại có suy nghĩ khác.” Mạc Cầu thu tầm mắt, hắn than nhẹ một tiếng rồi nói. “Tại hạ chỉ là một kẻ phàm nhân, sợ là gia chủ Nhâm gia cũng sẽ giống như hai nhà trước và không coi trọng Mạc mỗ mà thôi. Mọi việc vẫn phải trông chờ vào Thẩm sư huynh làm chủ.”
“Sẽ ổn thôi.” Thẩm sư huynh khoát tay cười cười. “Gia chủ Nhâm gia tính tình hiền hòa, tuyệt sẽ không phân biệt bên nặng bên nhẹ, sư đệ cứ yên tâm.”
Mạc Cầu lắc đầu mà không tiếp lời. Hắn vừa mới vào Xích Hỏa Phong chưa được bao lâu, theo lý mà nói hắn phải có hai năm để nhàn nhã tu hành không cần quan tâm đến việc gì khác. Thế mà cấp trên chỉ nói mấy câu hắn đã phải bôn ba ra ngoài chấp hành nhiệm vụ. Bản thân hắn còn chưa thông thuộc nắm bắt được nội tình của môn phái.
Lần này ra ngoài cũng là để xử lý công việc ngoại môn Xích Hỏa Phong.
Rõ ràng, tiền bối trong môn không trông đợi Mạc Cầu đạt được thành tựu gì to lớn mà dự định bồi dưỡng hắn trở thành một chấp sự ngoại môn, sau này chuyên lo giải quyết việc vặt tạp sự cho tông môn mà thôi.
Giống như vị Thẩm sư huynh Thẩm Tuyền ngồi trước mặt hắn đây. Thẩm Tuyền tuổi trên năm mươi, khó khăn lắm tu vi mới đạt đến Luyện khí tầng bảy và cũng khó có hy vọng tăng lên được nữa. Trong mắt người khác, Mạc Cầu cũng chỉ như vậy mà thôi. Hắn đã gần ba mươi, Vạn Tượng Công mới đạt đến đệ bát trọng, khoảng cách đến viên mãn còn kém một bước, đừng nói gì đến việc tu thành pháp lực hay tiến vào nội môn.
“Đát đát...”
Tiếng vó ngựa vang lên dồn dập phía trước, đạo binh đi trước dò đường giục ngựa đi tới, cao giọng hô to.
“Thẩm tiền bối, Nhâm gia có lửa lớn, sợ đã xảy ra chuyện.”
“Cái gì?”
Hai người sững sờ đồng thời vén rèm lên, sau đó hai người cùng nhảy ra ngoài, bay lên ngọn cây đại thụ nhìn về xa xa.
Lửa!
Lửa bốc lên ngút trời! Thế lửa còn đang lan tràn phủ kín một phương chân trời.
“Đi xem một chút xem.” Thẩm Tuyền trầm mặc. “Nhâm gia là thế lực dưới trướng Thương Vũ Phái chúng ta, ta thật muốn xem là ai dám to gan như vậy.”
Tại Lăng Vân sơn mạch, Thương Vũ Phái đúng là Tiên phái đệ nhất, ngay cả Cửu Sát Điện cũng phải ở dưới họ nên không có ai dám tự dưng trêu trọc vào.
Cách đó hơn mười dặm, mấy đạo binh của Thương Vũ Phái đang cẩn thận tìm kiếm từng chút một. Bọn họ đều khoác trọng giáp trên người, cầm binh khí trong tay, ánh mắt chăm chú không bỏ qua chút dị trạng nào.
“Rầm rầm...”
Đột nhiên bụi cỏ phía trước lắc lư, mấy người không ai bảo ai, kình khí Tiên thiên nhanh chóng bùng lên.
“Bành!”
Bùn đất nổ tung, một con thỏ rừng bị kình khí xé nát.
“A, chỉ là một con thỏ thôi, đừng để kinh động đến tiểu quái.”
“Đúng vậy, người kia là đệ tử chân truyền của Cửu Sát Điện, dù bị trọng thương thì cũng không dễ bị chúng ta phát hiện đâu.”
“Không...”
“Phốc!”
Một người khác há miệng muốn nói đột nhiên thân thể ngây ngốc, cúi đầu nhìn xuống đã thấy một đạo huyết quang xuyên qua ngực hắn. Huyết quang linh động lấp lóe như cá bơi trong nước, chỉ trong chớp mắt đã liên tiếp xuyên quan thân thể mấy người, trọng giáp và linh phù, pháp khí cũng không ngăn lại được. Sau đó nhiều tiếng động vang lên, huyết quang hiện ra chân hình trước người một đạo binh trẻ tuổi. Thì ra đó là hình dáng của một thanh trường đao màu đỏ.
“Ta cảm nhận được ngươi đang sợ, trong lòng người sợ hãi vô cùng nhưng cảm giác không cam lòng còn nhiều hơn.”
Gió nhẹ lướt qua, bên cạnh bụi cỏ bước ra một nam tử chừng bốn mươi tuổi, ngực hắn nhuốm máu, sắc mặt đã trắng bệch. Hắn dựa vào cây đại thụ nhìn người đạo binh trẻ, cười nhạt một tiếng.
“Ngươi không cam lòng nhỏ tuổi mà phải tạ thế, không cam lòng vì mình không có thiên phú, vất vả tu hành nhưng không bằng người khác sinh ra đã thiên phú dị bẩm. Muốn trở thành tu Tiên giả kỳ thực không khó!”
Nam tử trung niên này ân cần như một trưởng bối.
“Cầm lấy cây đao trước mặt ngươi kia, đi giết người!”
Lúc ấy, mấy người Mạc Cầu bị một nhóm đồng môn ngăn lại.
“Các ngươi tới vừa đúng lúc.” Đệ tử nội môn Mục Tình của Mê Nguyệt Phong nghiến chặt hàm răng. “Huyết Long Tử Triệu Vô Nhai, đệ tử chân truyền của Cửu Sát Điện đánh lén Vương sư tỷ của ta khiến sư tỷ trọng thương hôn mê đến giờ còn chưa tỉnh lại. May mà tên họ Triệu kia cũng bị thương nên bỏ chạy. Hắn vừa mới diệt Nhâm gia, thôn phệ tinh huyết người sống để kéo dài tính mạng. Hiện giờ hắn chắc còn ở gần quanh đây, không thể trốn đi xa được.”
“Sưu!”
“Bắt hắn lại. Giết hắn!”
Mạc Cầu và Thẩm Tuyền liếc nhìn nhau, cả hai đều biến sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận