Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 315: Người bịt mặt

Trải qua mấy trăm năm khai thác thì bên trong Hắc ngục đã có rất nhiều thông đạo, đường sá chi chít gập ghềnh uốn lượn như mê cung. Nếu không biết đường đi thì một khi xâm nhập vào trong này, tám chín phần sẽ không thể tìm được đường ra.
“Kẽo kẹt... kẽo kẹt...”
Tiếng bánh xe chuyển động, mấy toa xe chứa đầy hàng hóa di chuyển như một lão nông bước đi từng bước nặng nề tiến lên phía trước. Ở phía sau, Lăng Quân, Lý Tĩnh, Lăng Sương Hoa và Nhạc Văn mang theo một ít đạo binh tạp dịch lặng lẽ ẩn núp chờ phát động.
Lăng Quân nhỏ giọng nói.
“Giám mục khu Ất là đệ đệ của đệ tử nội môn Đào Long Quan, người này mang hơi hướng nghĩa khí quân nhân, xem người dưới như huynh đệ tay chân nên lát nữa chúng ta ra tay nhớ chú ý giữ lại chút sức lực.”
“Ta biết rồi.” Lăng Sương Hoa gật đầu.
Hai lỗ tai Lý Tĩnh run lên. “Đến rồi.”
Vừa dứt lời, ở không gian đen tối trước mặt có một đám người áo đen che mặt xông ra, người đi đầu nhanh chóng lao về phía những người đang áp tải hàng.
“Buông cho ta.”
Một người vung tay, ô quang tung hoành, đám tạp dịch không thể ngăn cản được thi nhau ngã lăn ra đất.
“Dừng tay.” Lăng Quân hét lớn rồi xông ra. “Các ngươi thật to gan, dám cướp bóc hàng hóa của khu khác, các ngươi không sợ tông môn khiển trách hay sao?”
Âm thanh còn chưa dứt phi kiếm mang theo người đã hóa thành một sợi lưu quang lao về phía người vừa đến. Kiếm quang sáng lòa, thế đi kinh người chứng tỏ trình độ ngự kiếm kinh diệu của hắn. Mấy người Lý Tĩnh cũng không kêu một tiếng mà đồng loạt ngự sử phi kiếm, pháp thuật đánh tới. Mấy người đều có tu vi Luyện khí tầng năm tầng sáu, lại vận sức chờ phát động từ lâu, trong nháy mắt đã áp chế được đối thủ.
Nhạc Văn mới nhìn có vẻ nhu nhược, bàn tay vung lên, mấy chục sợi thân cây giương nanh múa vuốt từ dưới đất chui lên trói chặt mấy người, gai nhọn trên thân cây cắm chặt vào da thịt. Chỉ cần hắn phát lực, nhưng sợi thân cây này có thể biến đám võ giả Tiên thiên hóa thành thây khô ngay.
Thế cục nhanh chóng nằm trong tay bọn họ. Lăng Quân ra vẻ vui mừng. Chỉ cần bắt giữ được đối phương là hắn sẽ giải thích được nguyên nhân mấy tháng nay khu Dậu luôn không đáp ứng được số lượng vật tư cần khai thác, cũng có thể giết gà dọa khỉ để các khu khác không dám vọng động.
“Cẩn thận.”
Lý Tĩnh đột nhiên gầm lên, pháp khí Uyên Ương Xoa không tiến mà lui lại, linh quang hiện ra trùng điệp chắn trước người.
Ngay sau đó...
“Oanh...”
Một đoàn liệt diễm lớn như cái đấu hung hăng đánh tới, cự lực tuôn ra, liệt diễm cuồng bạo đánh bay mấy người.
“Luyện khí tầng tám!”
Sắc mặt Lăng Quân đại biến. “Không thể nào...”
Liệt diễm qua đi, mặt đất trở thành một đống lộn xộn. Lăng Quân đau nhức khắp người, hai mắt biến thành màu đen cố gắng chống thân thể đứng dậy nhưng bị ai đó mạnh mẽ chặn lại nên đành bất lực rên rỉ. Pháp khí của hắn rơi ở một bên nhưng không thể sử dụng được.
“Ngươi... ngươi là ai?”
Luyện khí tầng tám, dù không vào được nội môn vì tuổi tác đã cao thì cũng là tồn tại đỉnh phong trong đám đệ tử ngoại môn. Những người như thế này ở Hắc ngục không có bao nhiêu. Người bịt mặt này rốt cuộc là ai?
Mấy người Lý Tĩnh bị đánh bay ra ngoài, người thì hôn mê bất tỉnh, người thì rên la thống khổ, không có ai là không bị thương. Đám tạp dịch với đạo binh càng khổ sở hơn, hầu hết đã tử thương thảm trọng. Nhất là lúc mọi người chém giết có hai người áo đen che mặt bị rơi mặt nạ, những đạo binh nhìn thấy dung mạo bọn hắn không một ai thoát chết.
“A...”
Người bịt mặt liếc nhìn toàn trường rồi khinh thường cười lạnh.
“Các ngươi cứ theo quy củ lúc trước mà ngoan ngoãn giao vật tư ra có phải tốt không, cứ muốn tự mình tìm lấy phiền phức. Thật là...”
“Ai!” Đang nói dở hắn đột nhiên cau mày lại, thân hình lóe lên vọt mạnh tới trước.
“Bành!”
Người ẩn thân ở một góc tu vi không sao nên dễ dàng bị hắn bắt được rồi hất văng ra trước mặt Lăng Quân.
Thanh Tùng!
Sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Lăng Quân vừa lo vừa sợ. Lần này bọn họ tính sai, nhóm người bịt mặt này tám chín phần mười không phải là người của khu Ất. Mười hai khu ở Hắc ngục này tuy có mâu thuẫn với nhau, trong âm thầm cũng có nhiều oán hận nhưng vì bó buộc bởi môn quy nên rất ít chân chính động thủ, dù có động thủ cũng không hạ tử thủ. Vậy mà đám người trước mắt này xuất thủ không lưu tình chút nào. Đạo binh, tạp dịch không chết cũng bị thương, chỉ có đệ tử ngoại môn mới chống đỡ được phần nào.
“Tiểu gia hỏa, đến chịu chết sao?”
Người bịt mặt giẫm chân lên lưng Thanh Tùng, hắn cười lạnh.
“Luyện khí tầng hai cũng dám đến đây.”
“Không, không...” Sắc mặt Thanh Tùng trắng bệch, mồm miệng lắp bắp. “Ta là nghe... sư tỷ Mê Nguyệt Phong tới nên phụng mệnh giám ngục đến hỏi chuyện về Xuyên Thiên Cưu mà thôi.”
Hắn còn nhỏ tuổi chưa từng trải qua tình cảnh thế này bao giờ, gặp chuyện là đã bị dọa cho hồn phách lên mây, cả người run rẩy, chưa khóc thành tiếng đã là kiên cường rồi.
“Xuyên Thiên Cưu?” Người bịt mặt sững sờ, hắn lập tức vẫy ta, từ trên người Lăng Quân bay ra một cái hồ lô nhỏ bằng ngọc.
“Ba...”
Hắn mở nắp, một mùi hương khí bay ra tràn ngập khiến tinh thần người ta chấn động.
“Đúng là tiên huyết của Xuyên Thiên Cưu.” Hắn tung cái hồ lô ngọc trong tay rồi cười thành tiếng. “Đây là đồ tốt. Ngươi trở về nói với giám ngục nhà ngươi rằng thứ này đã thuộc về ta.”
Hắn còn chưa dứt lời, một sợi tơ mỏng từ trong tay áo Thanh Tung bay ra, quấn lấy cái hồ lô.
“Bạch!”
Bóng đen chớp động, một con nhện nhỏ từ trong đó lao ra với tốc độ kinh người. Cái hồ lô chứa huyết dịch Xuyên Thiên Cưu cũng bị nó mang theo.
“Cái gì vậy?” Người bịt mặt sững sờ, rồi nhanh chóng búng ngón tay ra, mấy chục đạo liệt diễm từ hư không bùng lên chùm về phía con nhện.
“Lốp bốp...”
Hỏa tinh bắn ra xuyên thẳng qua lưu ảnh. Con nhện kia linh động dị thường, nó vẫn tiếp tục bay nhanh trong đám hỏa diễm mà không hề dừng lại.
“Cơ quan khôi lỗi.” Hai mắt người này co rút lại. “Không ổn. Thứ này có người điều khiển, vừa rồi sợ là đã trông thấy chúng ta rồi. Mau bắt nó lại.”
“Đuổi theo.”
Hắn rống lên một tiếng, cả đoàn người điên cuồng lao vọt tới. Người đi đầu bấm tay, một dải hỏa diễm hiện ra lao về phía con nhện với tốc độ nhanh như thiểm điện. Hỏa diễm kia hiện hình là một thanh phi kiếm có hình thù kỳ dị.
Con nhện tuy linh hoạt nhưng rõ ràng nó không phải là đối thủ của cả đám người này, vừa chạy ra khỏi hai cái thông đạo thì bị phi kiếm đâm dính chặt lên vách đá.
“Chi chi... chi...”
Cả người nó tạo thành từ kim loại mà biểu hiện lại không khác gì vật sống, thân thể bị giữ lại vẫn liều mạng giãy giụa, cái mồm liên tục phát ra âm thanh.
“Thú vị.” Người bịt mặt bước tới gần, hắn chớp mắt. “Ta không biết trong tông môn có ai lại có sở trường về cơ quan thuật như vậy. Thứ này từ đâu ra?”
“Đại ca.” Ở phía sau có một người bước tới cất giọng buồn bực. “Vị kia đã thông báo không muốn có chuyện phức tạp xảy ra, chúng mau mang đồ rồi đi thôi.”
“Ừm.” Người bịt mặt gật đầu. “Đi thôi.”
Nói xong hắn bước tới một bước, vung chân đá về phía con nhện.
“Bành!”
Núi đá vỡ tan, bụi đất nổi lên bốn phía, người bịt mặt từ từ nghiêng người, hai mắt hắn co rụt lại. Ở cuối thông đạo có một thân ảnh lặng lẽ đứng sừng sững, một bàn tay đối phương nâng lên, trong lòng bàn tay là xác con nhện đã bị đá vỡ nát. Hắn không khỏi kinh ngạc.
Người này đến đây lúc nào? Sao mình không có cảm giác gì cả?
“Giám... giám ngục.” Lăng Quân giờ mới chạy tới, nhìn thấy Mạc Cầu thì vội vàng hô lên. “Cẩn thận!”
Mạc Cầu khẽ vuốt con nhện trong lòng bàn tay rồi nhíu mày nhìn đám người trước mặt với vẻ nghi hoặc.
“Có chuyện gì vậy? Bọn chúng là ai?”
Hắn vốn chỉ lần theo phấn truy tung trên người Thanh Tùng mà đến, mục đích chỉ để hỏi thông tin xem sao, lại không ngờ thu được báo cáo của khôi lỗi mới chạy tới lại gặp phải tình huống như này.
“Người sẽ lấy mạng ngươi.”
Người bịt mặt gầm khẽ, hắn bấm tay, phi kiếm đâm nhanh về phía đối phương, tốc độ phi kiếm như một sợi hỏa diễm lướt trong hư không nhằm vào mi tâm Mạc Cầu.
Không biết vì sao nhưng người này rõ ràng không có pháp lực trên người mà lại khiến cho người khác có cảm giác phải chịu áp lực rất lớn. Cho nên vừa ra tay người bịt mặt đã dùng toàn lực.
“Cẩn thận.”
Lăng Quân, Lý Tĩnh thấy vậy thì hoảng hốt. Giám ngục xảy ra chuyện, bọn hắn khó mà chối tội. Mạc Cầu mà mất mạng thì cả đời này bọn hắn đừng mong rời khỏi Hắc ngục.
“Xùy...”
Khoảng cách đến mi tâm Mạc Cầu còn ba thước thì phi kiếm chứa hỏa diễm đột nhiên dừng lại. Nó bị một tầng Hỏa Sát Chân Cương không ngừng du tẩu như một tầng nham tương cuồn cuộn ngăn lại.
“Pháp khí hộ thân?”
Người bịt mặt chớp mắt, bàn tay nhanh chóng ấn quyết, phi kiếm hỏa diễm như linh xà cuồng vũ.
Nộ Lan Ly Hỏa Kiếm Quyết.
Trong chớp mắt, một đạo liệt diễm trùng thiên từ hư không sinh ra, đoàn liệt diễm như một con hỏa long lớn bao phủ lấy Mạc Cầu rồi cố gắng co rút lại. Đá núi bên cạnh bị nhiệt độ cao làm cho tan rã, mấy trượng xung quanh biến thành biển nham tương.
“Xong rồi.”
Sắc mặt Lăng Quân đã trắng bệch.
“Đi thôi.”
Lăng Sương Hoa chớp chớp đôi mắt đẹp rồi hạ giọng. “Người kia đã động sát tâm, chúng ta hãy mau chóng rời đi nếu không sẽ không kịp nữa.”
“Còn giám ngục thì sao...”
“Chúng ta không làm gì được.” Lý Tĩnh cũng hạ giọng nói, thân thể đã chuẩn bị xoay lại để chạy khỏi đây.
“Chờ một chút.” Nhạc Văn đột nhiên trừng mắt nhìn. “Hình như... có gì đó khác thường.”
“Khác thường chỗ nào?”
“Bành!”
Hư không chấn động, biến cố đột ngột phát sinh. Bên trong hỏa diễm như có một con vật lớn điên cuồng giãy giụa, liệt diễm trói buộc nó đã hiện ra vẻ hết chống đỡ nổi.
Một khắc sau.
“Oanh...”
Tiếng nổ vang quanh quẩn trong đường hầm, Hỏa Sát Chân Cương ầm ầm bộc phát rồi lan ra bốn phía như một con rồng đang không ngừng phẫn nộ, chân cương bạo khởi ngang nhiên xông phá kiếm quang rồi phong tỏa ngược lại nó.
“Bạch!”
Bóng người lắc lư, thế tới nhanh như điện, chỉ lấp lóe mấy cái đã xuất hiện ở trước mắt người che mặt kia.
Nét mặt Mạc Cầu lạnh như băng, bàn tay hắn duỗi ra, năm ngón tay bị liệt diễm bao phủ đột nhiên đâm vào trong linh quang hộ thân của đối phương.
“Phốc!”
Pháp thuật hộ thân không thể phá vỡ lại không kịp phòng ngự, linh quang cũng bị phá vỡ. Mạc Cầu mở rộng bàn tay bóp chặt cổ họng đối phương, mấy đạo hỏa diễm từ trong Hỏa Long Bội bay ra trói lấy mấy người mặc áo đen còn lại.
“Ngươi là ai?”
Hai mắt Mạc Cầu hơi cau lại, bên ngoài làn da như có một tầng nham tương nhấp nhô để mọi người không nhìn thấy tầng kình khí ở quanh mình.
“Ngươi...” Người bịt mặt hoảng sợ, thân thể hắn điên cuồng giãy giụa. “Không thể nào!’.
Đối phương chỉ là một phàm nhân sao có thể ngăn cản phi kiếm của hắn? Sao có thể dễ dàng phá vỡ pháp thuật hộ thể của hắn như vậy?
“A!” Mạc Cầu than nhẹ, suy nghĩ chớp động, một cỗ liệt diễm màu đen đã đốt cháy tấm che mặt của đối phương trong chớp mắt. Bên dưới lớp mặt nạ là một khuôn mặt xa lạ. Thấy đối phương há miệng muốn nói, trong lòng hắn nảy sinh điềm báo, hắn vội nghiêng đầu sang một bên.
“Bạch!”
Hai đạo kiếm quang đỏ ngầu từ trong mắt đối phương bắn ra, lệch qua vai Mạc Cầu rồi đâm xuyên vào đá núi phía sau. Vách đá nham thạch cứng rắn hiện ra hai lỗ thủng sâu không thấy đáy, bờ vai Mạc Cầu cũng truyền tới cảm giác cháy bỏng đau nhói, cả cánh tay như tê dại.
“Muốn chết.”
Vừa kinh vừa sợ, khí tức trong thể nội Mạc Cầu trào lên, lòng bàn tay không khống chế được bùng lên hỏa diễm bao phủ lấy đối thủ, ngăn chặn đối phương thi pháp. Chỉ trong chớp mắt cả người đối phương đã hóa thành một ngọn đuốc. Mấy người còn lại cũng chịu chung số phận, liệt diễm bao trùm rồi bùng cháy biến bọn chúng thành một đám tro tàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận