Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 105: Đêm mưa

Ban đêm tối trời, mưa lại rơi không ngớt, đi vào trong rừng giơ tay ra còn không nhìn thấy ngón. Một cuộc truy sát hung hiểm vạn phần cứ thế diễn ra.
Thân thể Tần Thanh Dung co ro vì lạnh, vẻ mặt bối rối nhưng tốc độ rất nhanh hướng về phía trước. Hái thuốc là một trong những kỹ năng và công việc phổ biến của thầy thuốc. Từ nhỏ nàng đã theo Hứa lão lên núi, khả năng nhận biết thiên tượng cũng được trui rèn qua thực tế. Mấy năm gần đây nàng ít ra ngoài nhưng sau một quãng thời gian, cảm giác quen thuộc lại ùa về.
“Rầm rầm...”
Sau lưng nàng, cành lá rập rờn, có mấy thân ảnh xuất hiện đuổi theo từ lúc nào không biết.
“Dừng lại.”
“Tiện nhân, ngươi trốn đi đâu! Đừng để lão tử bắt được ngươi, sẽ khiến ngươi đẹp mặt.”
Tiếng rống từ xa truyền tới làm sắc mặt nàng càng khó coi, tốc độ chạy không giảm.
“Xem ngươi trốn đi đâu?” Đột nhiên bên cạnh nàng nhảy ra mấy thân người, tên đi đầu tay cầm trường đao cười gằn.
Hai mắt nàng co rút lại, vô thức bổ nhào về phía trước, cuộn người tránh đòn tấn công của đối phương. Cái áo tơi khoác bên ngoài bung ra rơi xuống để lộ quần áo bên trong đã ướt đẫm.
Quần áo dính sát vào người càng làm lộ rõ đường nét thân thể khiến đám truy binh nổi lên thú tính. Tên gần sát nàng nhất hai mắt sáng rực, nhếch miệng cười lớn.
“Tiểu mỹ nữ, mau dừng lại!”
“Keng...”
Trường đao và đoản kiếm va chạm, mưa phùn bắn ra tung tóe, từng tia lửa nhảy nhót. Hai người vừa chạm vào nhau đã vội tách ra. Tần Thanh Dung tuy là nữ nhi nhưng cũng có tu vi đạt tới Luyện Da, so khí lực không yếu hơn đám tráng niên bình thường. Nhưng đối thủ của nàng không chỉ có một người.
“Hô...”
Gió táp ngày một mạnh, hai người phá vỡ màn mưa, song đao loang loáng thi nhau chém tới.
“Đừng giết ngay. Để nàng sống chúng ta còn có cái mà chơi đùa.”
Đồng bọn của tên kia hô lên làm động tác của hai người hơi ngừng lại. Chưa kịp tiếp tục thì trong lòng đã phát lạnh.
“Phạch!”
Hai mũi tên hóa thành hai tia hàn mang lạnh lẽo lao đến nhanh như điện. Chúng sượt qua bên cạnh người nàng rồi xuyên thủng hai cánh tay của tên kia.
“Phốc!”
Máu tươi phun ra, lực lượng mạnh mẽ đẩy hai tên ngã xuống đất, chưa kịp định thần lại thì trường đao đã hạ xuống khiến chúng kêu thảm. Cùng lúc ấy lại có thêm mấy đạo hàn mang nữa nhằm thẳng vào đám người đi sau mà lao tới.
“Bạch!”
“Vút vút!”
Đám truy binh nhốn nháo tìm cách tránh né, có tên không kịp phản ứng, bị trúng tên ngã lăn ra đất kêu ầm lên.
“Cẩn thận! Có cung tiễn thủ. Mau nấp đi.”
Chỉ một thoáng sau, giữa khung cảnh hỗn loạn, Tần Thanh Dung thừa cơ lẩn vào bóng tối, biến mất không để lại tăm hơi gì.
Không bao lâu sau, bên trong một cái hốc cây. Thân thể Tần Thanh Dung vẫn còn đang run rẩy, nàng bưng một bát thuốc lên uống từng ngụm, sắc mặt dần trở nên bình thường trở lại.
“Sư đệ, thật không ngờ tiễn thuật của ngươi lại lợi hại như vậy.” Nàng buông bát thuốc, hé miệng cười. “Đúng là bách phát bách trúng.”
“Là do quá trình luyện tập mà thôi.” Mạc Cầu ngồi ở đối diện, vừa chỉnh lại mũi tên vừa trả lời, vẻ mặt không biểu hiện gì. “Sư tỷ cũng không kém, lần này dẫn tới nhiều người như vậy, trong thời gian ngắn sẽ không bị chúng truy đuổi nữa.”
“Thật vậy sao?” Hai mắt Tần Thanh Dung sáng lên. “Sau mấy lần như vậy, chúng ta sẽ được an toàn chứ?”
Hai người một ở ngoài sáng, một ở trong tối. Thanh Dung có nhiệm vụ dẫn dụ truy binh, còn Mạc Cầu dùng tiễn thuật tiêu diệt bọn chúng. Hai người phối hợp ăn ý, trước mắt đối phó với đám truy binh rất hiệu quả.
“Sợ là chưa chắc.” Mạc Cầu ngẩng đầu, hai mắt lộ ra vẻ trầm tư. “Lúc còn ở Hắc Hổ Đường ta có nghe nói qua, Hỏa Nhãn Kim Điêu có nuôi một con diều hâu, hai mắt nó nhìn trong bóng tối như ban ngày, rất giỏi trong việc truy tìm tung tích. Chúng ta ẩn thân trong rừng nên nó không dễ phát hiện ra được, nhưng nếu để xảy ra động tĩnh, nhất định sẽ bị nó phát giác.”
Nếu bọn họ không xuất hiện, đối đầu với họ là đám người của Hắc Hổ Đường. Nếu để lộ diện, đám người Lăng Vạn nhất định sẽ không bỏ qua. Hai người đúng là tiến thoái lưỡng nan.
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Gương mặt Tần Thanh Dung đã trắng bệch.
“Ngươi không cần quá lo lắng.” Mạc Cầu ngừng tay nói. “Nha môn hay Hắc Hổ Đường đều có nhà lớn nghiệp lớn, không thể chỉ vì hai người chúng ta mà đuổi tận giết tuyệt mãi. Khu rừng này trải dài tới trăm dặm, chỉ cần chúng ta cố gắng duy trì mười bữa nửa tháng, thỉnh thoảng lại gây rối khiến chúng thiệt hại, hoặc là ẩn nấp thật kỹ, bọn chúng sẽ biết khó mà lui.”
“Mười ngày nửa tháng ư...”, đôi mắt đẹp của Thanh Dung chớp động. Nàng nhẹ nhàng gật đầu. “Cũng chỉ có cách ấy thôi.”
Mạc Cầu không lên tiếng nữa. Hắn đang lâm vào trầm tư.
Nếu chỉ có mình hắn và không bị Lăng Vạn đuổi theo thì an toàn của hai người hắn không phải lo. Nhưng tên tổng bộ đầu kia có kinh nghiệm truy đuổi phong phú, hai người có thoát được hay không còn chưa nói trước được.
Một ngày sau.
Mưa rơi mỗi lúc một nặng hạt. Người đi trong rừng sẽ nghe thấy tiếng mưa rơi lộp bộp trên lá cây không dứt.
“Đại nhân, cơn mưa này không quá hai ngày nữa là sẽ dứt hẳn.” Một tên bổ đầu chắp tay nói. “Nhưng tiếc là, tình hình của các huynh đệ hiện giờ rất không ổn.”
“Hai ngày sao.” Lăng Vạn ngẩng đầu. “Theo lộ trình của hai người kia, hai ngày nữa không biết bọn chúng sẽ tiến sâu vào trong rừng thế nào, nếu đuổi tiếp thì có bao nhiêu hy vọng? Huống hồ... đã có bao nhiêu người bị thương?”
“Thưa, mười ba người.” Tên bổ khoái thở dài. “Mặc dù tên họ Mạc kia hạ thủ vẫn lưu tình, không giết chết bọn họ nhưng thương thế của mấy người ấy không nhẹ. Dưới tình trạng thời tiết thế này, vết thương của họ đều chuyển biến xấu.”
Hai ngày nay, bọn họ nhiều lần bị hai người Mạc Cầu chặn đánh, mặc dù đã có phòng bị nhưng không thể tránh được thương thế. Cũng may cho bọn họ là đến lúc này chưa có ai mất mạng.
“Hạ thủ lưu tình?” Lăng Vạn cười lạnh. “Ngươi thật nghĩ là hắn hạ thủ lưu tình sao?”
“Đại nhân.” Tên bổ khoái sững người lại. “Chẳng lẽ không phải?”
“Nếu hắn giết người của chúng ta, sẽ chỉ làm chúng ta quyết tâm đuổi giết hắn hơn mà thôi. Hắn chỉ làm họ bị thương mà không giết, là có mục đích.” Lăng Vạn lạnh lùng nói. “Mỗi người bị thương sẽ kéo theo ít nhất một người khác chăm sóc. Điều quan trọng là thương thế của bọn họ không nặng không nhẹ. Nếu nhẹ quá, bản thân bọn hắn có thể tự lo cho mình. Nếu bị nặng, chữa hay không chữa chưa chắc kết quả đã khác. Ngươi còn chưa phát hiện ra ý đồ của hắn sao?”
“A!” Tên bổ khoái biến sắc, một lúc sau hắn lộ vẻ mặt âm trầm. “Ý đại nhân là hắn cố ý làm vậy!”
“Không sai.” Lăng Vạn gật đầu. “Tên họ Mạc kia vốn là đại phu, chỉ có hắn mới nắm rõ mức độ thương thế như vậy.”
“Mưu kế thật âm hiểm.” Tên bộ khoái không nhịn được cảm thán. “Thời tiết mưa gió thế này, hoàn cảnh lại ở trong rừng rậm, Thần ưng của đại nhân cũng không dễ tìm ra vị trí chính xác của bọn chúng. Giải quyết xong đám truy binh là bọn chúng có thể thảnh thơi bỏ chạy. Kế sách hay thật!”
“Đúng vậy.” Lăng Vạn cũng phải than nhẹ. “Thật không ngờ, tên tội phạm khó đối phó nhất mà ta từng gặp lại là hai người trẻ tuổi như vậy. Thiên thời địa lợi đều không ủng hộ chúng ta.”
“Đại nhân, chúng ta vẫn còn người.” Tên bổ khoái vội nói. “Chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, huynh đệ dù bị thương cũng sẽ không buông tha hai người bọn chúng.”
Lăng Vạn quét mắt nhìn hắn, hơi có vẻ khinh thường rồi cười nhạt.
“Không cần phiền toái như vậy. Qua mấy lần tập kích, mặc dù có bị tổn thất một ít nhưng bọn chúng cũng để lộ đại khái vị trí rồi. Chúng tưởng chỉ thay đổi vị trí mấy lần mà giấu được ta thì quá ngây thơ. Tới đây, ta sẽ nắm được vị trí chính xác của chúng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận