Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 328: Xuất quan

Luyện Sát chi thuật đến từ Cửu Sát Điện, đem ngưng tụ thành sát khí chia làm thất phẩm, ngũ phẩm trở lên nghĩa là đã luyện sát thành cương. Đến lúc đó tu sĩ có thể phi thiên độn địa, ngao du cửu tiêu. Bất luận là công hay thủ đều có thể so với pháp khí thượng phẩm.
Phàm nhân bị giới hạn nên dù tế luyện loại sát khí nào cũng chỉ đạt tới nhất phẩm mà thôi. Hỏa Sát Chân Cương của Mạc Cầu nhờ vào sát khí có phẩm chất cao, lại thêm có Dung Hỏa Quyết hỗ trợ nên đạt tới nhị phẩm. Sau khi hắn tu thành pháp lực, lại tế luyện Hỏa Sát Chân Cương nên miễn cưỡng tiến vào tam phẩm.
Lúc này, trong thạch thất Mạc Cầu đang ngồi xếp bằng, thân thể lơ lửng cách mặt đất ba thước một cách quỷ dị. Nhìn thật kỹ có thể thấy quanh hắn là một tầng hỏa diễm mỏng như một khối cầu tròn trịa. Phía trên quả cầu này có thể thấy được một hình rồng lửa đang di chuyển.
Lấy Luyện Sát chi thuật dung hợp với Địa hỏa sát khí, Thiên Tuyền Linh hỏa làm cho pháp thuật Huyền Hỏa Đằng Long hiện ra càng rõ. Cho đến hôm nay đã thành ra hình hài này. Nó được Mạc Cầu gọi là Cửu Hỏa Thần Long Tráo, cái tên thể hiện mong chờ của hắn vào tương lai.
“Đi.”
Mạc Cầu bấm tay, Cửu Hỏa Thần Long Tráo đột nhiên tạo ra mấy ngọn hỏa long bổ nhào về phía trước.
“Phốc!”
Một tiếng nổ nhỏ vang lên, núi đá cao chừng hai người phía trước hóa thành bột phấn. Uy lực của đòn tấn công mạnh không thua gì uy lực của một pháp khí trung phẩm.
Tu sĩ Luyện khí tầng tám nếu không có pháp khí hộ thể thì dưới một kích này không thể thoát được.
Sở dĩ đòn tấn công có được uy năng ấy cũng vẫn là vì pháp thuật Huyền Hỏa Đằng Long có ẩn chứa uy năng của linh hỏa. Dù chỉ có một sợi Tiên thiên linh hỏa cũng khiến cho công kích của hắn đạt tới hàng sát khí tứ phẩm. Một ngày kia, chưa chắc hắn không thể tiến thêm một bước nữa.
“Tứ phẩm có thể công có thể thủ, công thủ có thể so với pháp khí trung phẩm, uy lực vây giết rất mạnh.”
Thầm cảm thán một cấu, mạc Cầu vung nắm tay, Cửu Hỏa Thần Long Tráo nhanh chóng chui vào trong nhục thân. Chỉ hai năm trôi qua, trên người hắn đã phát sinh không ít biến hóa. Thái dương xuất hiện mấy sợi tóc trắng, chân mày cũng có nếp nhăn làm hắn tăng thêm mấy vẻ tang thương.
Đôi mắt hắn phát ra tia nhìn ngày một tĩnh mịch sâu không thấy đáy kèm theo quang mang khó diễn tả thành lời. Khí tức trên thân thể đã âm trầm hơn trước. Quần áo phiêu động, hắn bước đi mà thân hình phiêu hốt như quỷ mị chi vật, vầng sáng quanh thân hắn tỏa ra làm cho xung quanh trở nên ảm đạo, mọi người cũng không dám nhìn thẳng.
Đó chính là tác dunjug của U Minh Pháp Thể.
Phía sau, một cây cờ dài thẳng đứng đen như mực không gió mà bay, từng sợi khói đen từ đó thoát ra quấn quanh thân thể hắn. Đó là thủ đoạn bên trong Ngũ Quỷ Hỗn Thiên Đại Chú dẫn âm hồn lệ quỷ chi khí để tôi luyện nhục thân. Phương pháp này và U Minh Pháp Thể có chỗ giống nhau. Cũng nhờ vào đây mà thời gian ngắn ngủi có hai năm hắn đã tu thành môn pháp thể này.
Nhục thân hắn đã cường hãn từ trước, giờ có thêm một tầng linh quang u ám khiến lực phòng ngự cũng tăng vọt. Hơn nữa điểm tốt của U Minh Pháp thể không chỉ có hỗ trợ phòng ngự.
Cách đó không xa, hai thanh phi kiếm lơ lửng giữa không trung bất ngờ run lên hóa thành hai đạo hư ảnh xuyên thẳng giữa trời.
Âm Phong Vô Ảnh Kiếm.
Ly Hỏa Kiếm.
Âm Phong Vô Ảnh Kiếm dài chừng nửa thước, toàn thân trong suốt lấp lóe trong bóng tối mà không dễ phát hiện ra, rất khó nắm bắt. Ly Hỏa Kiếm dài hơn một xích, toàn thân đỏ choét như một đạo hỏa tuyến bay lượn giữa trời.
Hắn phất ống tay áo, hai thanh kiếm thu về trong nháy mắt, một phải một trái chui vào trong ống tay áo không để lại dấu vết gì.
Thương Vũ Phong.
Đại điện ngoại vụ, hôm nay không khí thật náo nhiệt. Đệ tử ngoại môn đến từ bốn phong có không ít người đưa ra lời phàn nàn. Mạc Cầu cũng theo tin tức mà đến, thấy thế thì không khỏi nhăn mày lại.
Hắn quét mắt toàn trường, chợt nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc làm hắn dừng ánh nhìn rồi cất bước đi tới.
“Nhạc sư muội, ngươi cũng tới sao?”
“Mạc sư huynh.” Nhạc Văn của Mê Nguyệt Phong nghe tiếng thì quay lại nhìn Mạc Cầu, nét mặt chuyển thành vui mừng. “Sư huynh cũng được đưa tin?”
“Ừ.” Mạc Cầu gật đầu. “Sư muội có biết tông môn triệu tập chúng ta tới làm gì không?”
“Đi tọa trấn ở Ngụy quốc.” Mộ nữ tu sĩ đi cùng Nhạc Văn nói một cách bất mãn,. “Hình như là Kiếm Nam Đạo. Nơi đó toàn là tu sĩ tà đạo nổi dậy, tông môn được mời điều động đệ tử đến đó trấn áp. Nghe nói không mất tám năm mười năm thì không về được.”
Ngụy quốc không giống với đại Tấn, ranh giới không lấy châu phủ để phân chia mà căn cứ vào địa thế để chia ra thành mười sáu khu vực. Kiếm Nam Đạo là một trong số đó.
Mạc Cầu nghe ra thái độ bất mãn của vị nữ tử kia. Tình huống cũng đúng là như vậy. Nơi phàm nhân ở trọc khí bám đầy, không có mấy tu Tiên giả tự nguyên sống lâu dài ở đó. trừ phi là người không quan tâm đến tốc độ tu luyện chậm chạp hoặc có lợi ích gì khác.
Lúc trước Mạc Cầu cũng không hiểu vì sao tu Tiên giả lại xa lánh cõi phàm, hiện giờ hắn đã tu ra pháp lực có thể cảm nhận được thiên địa linh khí biến hóa, hắn hiểu nhưng nơi có linh khí sung túc sẽ tốt cho việc tu hành hơn.
Chốn phàm tục, khổ tu mười ngày không bằng tu luyện ở nơi linh địa một ngày. Tu Tiên giả ở ngoại giới hiếm khi có tu vi Luyện khí tầng tám trở lên, đại bộ phận là bởi nguyên do này. Lại thêm đồng đạo ngoại giới số lượng khá ít, không mấy khi giao lưu với nhau nên tu vi khó tăng tiến, thậm chí đến lúc sẽ còn thụt lùi.
Nói đến vấn đề an toàn thì ở bên ngoài chưa chắc đã an toàn hơn, ở trong tông môn cũng thu được rất nhiều lợi ích khác.
“Trấn áp?” Mạc Cầu quét mắt nhìn xung quanh rồi khẽ nhíu mày. “Chỉ mấy người chúng ta sao?”
Xung quanh toàn là đệ tử ngoại môn, tu vi chủ yếu là Luyện khí tầng sáu tầng bảy, thực lực đó đặt ở ngoại giới xem như không tệ, nhưng mang đi trấn áp tà tu thì thật miễn cưỡng.
Kiếm Nam Đạo có vẻ là một nơi xa xôi, tông môn phái nhiều đệ tử đi như vậy chỉ để trấn áp tà tu?
“Còn có đệ tử nội môn nữa.” Nhạc Văn đáp lời. “Tông môn có một nhóm hàng hóa bị Kiếm Nam Đạo cướp mất, tông chủ giận dữ hạ lệnh phải điều tra nghiêm việc này. Lần này chúng ta được Vương tư tỷ là một đệ tử chân truyền dẫn đội. Trước tiên chúng ta phải tìm cho được hàng hóa bị mất. Nghe nói còn có tiền bối Đạo cơ xuất thủ tương trợ, nhưng cụ thể thế nào ta cũng không rõ lắm.”
“Vương sư tỷ, Vương Kiều Tịch?” Mạc Cầu gật đầu. “Ta đi hỏi một chút thông tin.”
“Được.”
Từ biệt mấy người, Mạc Cầu hướng tới nội điện.
“Trịnh sư huynh.” Hắn chắp tay với một người. “Ta vẫn còn chưa thôi chức ở Hắc ngục, công việc lần này không có sai sót gì đó chứ?”
“Ngươi là... Mạc Cầu?” Trình sư huynh quan sát hắn thật kỹ rồi mới ra danh tính. Hai năm vừa rồi Mạc Cầu hầu như chỉ bế quan, trong mắt đệ tử Thương Vũ Phái hắn như một người tàng hình vậy.
“Sự việc ở Hắc ngục đã không còn quan hệ gì với ngươi nữa.”
“Vậy là sao?” Mạc Cầu nhíu mày.
“Vì sự việc của Bạch Cốc Dật năm đó mà Hắc ngục có thay đổi lớn, tông môn ý thức được việc thiếu thốn trong đại ngộ dành cho giám thị nên đã sửa đổi.” Trịnh sư huynh buông tay. “Hai năm vừa rồi sư đệ bận cái gì mà không biết thông tin, danh sách giám ngục của ngươi đã bị người khác lấy mất rồi.”
Mạc Cầu há mồm. “Chuyện đó xảy ra khi nào vậy?”
“Cách nay khoảng nửa năm rồi.” Trịnh sư huynh lắc đầu. “Sư đệ ngươi cũng lạ kỳ thật, chuyện lớn như thế mà không biết gì. Không có ai nói với ngươi sao?”
Mạc Cầu trầm lặng. Hắn có nhớ hình như Phùng Ngũ từng truyền tin qua nhưng hắn chỉ chuyên tâm tu luyện chưa từng để ý đến việc khác.
“Sư huynh, Kiếm Nam Đạo...”
“Thôi đi.” Trịnh sư huynh đưa tay ra hiệu, vẻ mặt nghiêm túc. “Chuyện này tiền bối đã quyết định rồi, không thể thay đổi được. Ngươi sớm đi chuẩn bị là hơn. Mặt khác...”
Hắn trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp. “Sư đệ ngươi cũng đừng nên khó chịu, ta nghe nói việc này diễn ra là có lý do, có lẽ là một lần cơ duyên dành cho các ngươi đấy.”
“Cơ duyên?”
“Dù sao cũng không thể từ chối được”.
“Thôi được rồi.” Mạc Cầu than nhẹ một tiếng rồi chắp tay cáo từ. Trong đại điện mọi người vẫn thay nhao bàn luận. Đa số mọi người đều không tự nguyện, cũng có người mang ánh mắt chờ mong xem điều gì sẽ xảy ra. Đến thế giới phàm nhân mà được làm thái thượng hoàng cao cao tại thượng cũng là một sự thay đổi thú vị. Có điều bản thân những người có ý nghĩ ấy cũng tự biết là sự thực khó mà giống vậy.
Không lâu sau, tu sĩ Đạo cơ Lý Si Mai, Hỏa Nhiêm Tiên Trịnh Vu và đệ tử chân truyền Vương Kiều Tịch cùng đi ra. Đệ tử nội môn có hơn mười người, đệ tử ngoại môn cũng hơn mười vị.
Việc này xuất hiện cả tiền bối Đạo cơ chứng tỏ đối với Thương Vũ Phái nó không phải chuyện nhỏ. Thật sự chỉ liên quan đến phàm nhân thôi ư?
“Sau bảy ngày các ngươi tập hợp ở đây để tiến Kiếm Nam Đạo, tới lúc đó các ngươi sẽ biết nên làm gì. Chuyện này quan hệ đến vinh nhục của tông môn, tiền đồ sau này của các ngươi nữa nên không được chủ quan. Chống phàm tục thiếu thốn linh khí nhưng đó không phải là lý do để các ngươi buông lỏng việc tu hành. Chuyện này cũng xem như để khảo nghiệm tâm tính các ngươi...”
Trịnh Vị chậm rãi nói một hồi, sau đó vung tay lên. “Tản ra đi.”
Hắn đưa mắt nhìn mọi người rời đi rồi nghiêng đầu nhìn Vương Kiều Tịch.
“Ngươi chắc chắn là Kiếm Nam Đạo chứ?”
“Chắc đến tám chín phần mười.” Vương Kiều Tịch lộ vẻ nghiêm nghị, nàng gật đầu. “Đệ tử tra xét mấy năm, tất cả manh mối đều hướng về Kiếm Nam Đạo, chỉ tiếc là không thể xác định được vị trí cụ thể.”
“Thế là được rồi.” Lý Si Mai mở miệng. “Có từng này người cùng đi, lật tung Kiếm Nam Đạo lên cũng không thành vấn đề. Chỉ sợ là việc này không qua được mắt của Cửu Sát Điện.”
“Không có cách nào tốt hơn nên đành làm vậy thôi. Bọn chúng đều là đệ tử ngoại môn không được coi trọng lắm, tổn thất một chút cũng không sao.” Trịnh Vi lắc đầu. “Kiều Tịch, ngươi thế nào rồi?”
“Bẩm tiền bối, thương thế đã ổn, nhiều nhất cũng không đến mười năm là có thể thử phục dụng Trúc Cơ Đan.” Vương Kiều Tịch trả lời.
“Mười năm.” Lý Si mai nhíu mày. “Quá muộn.”
“Cẩn thận một chút cũng tốt.” Trịnh Vi cười khẽ. “Số lượng Trúc Cơ Đan quá ít, mấy năm mới có một viên, chúng ta cũng đành vậy. Nhưng nếu chuyện này mà thành, dù thế nào tông môn cũng sẽ để ngươi thành công Trúc Cơ.”
“Rõ.” Vương Kiều Tịch chấn động. “Đệ tử nhất định sẽ dốc toàn lực ứng phó.”
Mười ngày sau, bên ngoài đại điện ngoài vụ. Lý Nguyên Cảnh mặc áo đen từ trong đó bước ra, sắc mặt âm trầm khiến mấy đệ tử muốn tới làm quen không dám lại gần.
“Kiếm Nam Đạo?” Hắn cắn chặt răng. “Hắn chạy ra đến thế ư?”
“Tiểu tử, ngươi hay suy nghĩ kỹ.” Một âm thanh quỷ dị hiện ra trong đầu hắn. “Vạn Quỷ Phiên trong tay người kia là mấu chốt thành bại của ngươi. Nếu không đắc thủ thì cả đời không có hy vọng Đạo cơ, thậm chí thọ nguyên cũng sẽ bị suy giảm nghiêm trọng.”
“Ta hiểu rồi.” Lý Nguyên Cảnh cúi đầu bước đi, trong đầu vẫn không ngừng đối thoại với giọng nói ấy. “Nhưng mấy năm rồi tên họ Mạc kia chỉ tập trung bế quan, cửa lớn không mở, ta không có cơ hội ra tay. Lần này thật tốt là hắn lại đi Kiếm Nam Đạo.”
“Đây là cơ hội tốt.” Bên trong thức hải, giọng nói kia vẫn đều đều vang lên. “Ta biết ở gần Kiếm Nam Đạo có một phủ đệ, bên trong có giấu mấy món pháp khí không tồi. Hiện giờ thực lực ngươi chưa đủ, lấy pháp khí rồi, chỉ cần không đứng trước mặt đệ tử chân truyền ra tay thì còn phải sợ một kẻ phàm nhân hay sao?”
“Hắn đã tu thành pháp lực rồi.”
“Có gì khác nhau sao? Khả năng hắn có ẩn giấu một số thủ đoạn nhưng mấy năm rồi ngươi có ta chỉ điểm, tu vi cũng đã đạt tới Luyện khí tầng mười một, thực lực đâu chỉ như xưa.”
Hai mắt Lý Nguyên Cảnh co rút lại, hắn chậm rãi gật đầu. “Không sai.”
“Đừng quên chuyện ngươi đã đáp ứng ta, một khi Trúc Cơ sẽ tìm giúp ta một thân thể để ta phục sinh. Nếu để giống như Bạch Cốc Dật thì đừng trách lão hủ sẽ cùng ngươi đồng quy vu tận.”
“Ta sẽ không quên.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận