Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 421: Gặp nhau

Một đạo đao mang kinh thiên rơi xuống phía trước núi đá để lộ ra thân hình Mạc Cầu. Hắn phất nhẹ tay, Vạn Quỷ Phiên cuốn theo vật tuỳ thân trên người Nguyệt Trường Ca bay vào tay mình.
“Rầm…”
Trường phiên run rẩy, sau đó nhanh chóng thu nhỏ lại chỉ chừng bằng bàn tay. Mạc Cầu bấy giờ mới chậm rãi quay sang nhìn bốn người ở cách đó không xa. Hắn dừng mắt trên người Lương Tuyết Quân, hơi đứng thẳng người rồi khom xuống thi lễ.
“Lương quận chủ, chúng ta lại gặp nhau.”
“Ngươi là…”
Đôi mắt đẹp của Lương Tuyết Quân chớp động, biểu hiện có mừng vui có kinh ngạc. Nhìn cách ăn mặc thì đối phương chắc là người của Xích Hoả Phong, thuộc Thương Vũ Phái, nhưng tướng mạo người này lại rất lạ. Nàng cẩn thận suy đi nghĩ lại mới nhớ ra lúc trước hỏi thăm về sự việc mất tích của Lý Trần Chu đã từng nhìn thấy một vị tu sĩ họ Mạc.
Người đó hình như gọi là… Mạc Cầu?
Theo như nàng nhớ thì đó chỉ là một đệ tử ngoại môn chỉ thích khổ tu, tu vi cũng không có gì xuất chúng. Thật không ngờ thực lực vừa nãy thể hiện ra lại cường hãn như vậy. Có thể cường sát đệ tử chân truyền của Hợp Hoan Tông, bản thân nàng phải nhận là không bằng được.
Sự việc Lý Trần Chu mất tích vô cớ, người này lại có thực lực như vậy, có thể làm những việc thần không biết quỷ không hay… Chẳng lẽ việc lúc trước đúng là do hắn làm?
Nhưng giờ phút này những việc đó đã không còn quan trọng nữa. Việc trước mắt đây mới là trọng yếu.
Đối phương có thể chém giết Nguyệt Trường Ca, đối mặt với ba người Triệu Vô Nhai mà vẫn không đổi sắc thì chắc chắn là có tự tin. Ba đối với hai…
Có tiếp viện vỡ này, nàng có thể đánh cược một lần!
Ý niệm vừa động, tinh thần Lương Tuyết Quân phấn chấn ngay. Lòng nàng vốn đã toàn tuyệt vọng, bây giờ đã hiện ra một tia hy vọng thay đổi rồi.
“Mạc đạo hữu, ba người này theo thứ tự là Triệu Vô Nhai của Cửu Sát Điện, Bạch Ngoại của Hợp Hoan Tông, Nhiếp Phong của Huyết Sát Tông. Bọn họ đều là đệ tử chân truyền.” Nàng mở lời. “Ngươi phải hết sức cẩn thận.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu rồi đưa mắt nhìn ba người, ánh mắt hắn dừng lại trên người Bạch Ngoại, chính là người khó phân nam nữ.
Ba người vội trầm sắc mặt.
Người này đúng là sâu không thấy đáy. Đối phương vừa đánh giết Nguyệt Trường Ca nên dư uy vẫn còn, trong lòng ba người không khỏi cảm thấy phức tạp nhưng cả ba đều không phải loại người tầm thường, người nào mà không từng thân kinh bách chiến, không thể chỉ vì thế mà lùi bước được.
“Để ta ngăn hắn lại.”
Bạch Ngoại khẽ liếm khoé miệng, vẻ mặt hiện ra mị ý, khí khái hào hùng không chỉ không bộc lộ vẻ quỷ dị mà ngược lại còn khiến người ta có một loại mỹ cảm kỳ lạ. “Các ngươi mau chóng giải quyết quận chúa rồi đến giúp ta.”
“Tốt.”
“Được.”
Hai người còn lại đồng tình, chợt nhận thấy Mạc Cầu bỗng nhiên nhướng mày nhìn về phía chân trời xa xa.
Bốn người có mặt phản ứng hơi chậm một nhịp, cuối cùng cũng nhận thấy điểm khác thường đồng thời nghiêng đầu nhìn lại.
Từ xa xa phía chân trời đã có thêm một đạo hắc mang từ lúc nào. Lúc đầu hắc mang chỉ như một sợi tuyến nhỏ, thoáng cái đã hoá lớn bằng ngón cái rồi nhanh chóng trở thành một đoàn mây đen nhanh chóng hướng tới.
Từ trong đám mây có một cỗ khí tức âm lãnh, cuồng bạo và điên cuồng khiến lòng người run rẩy.
“Là hắn!”
Ba vị chân truyền tà đạo đối mắt nhìn nhau, người nào cũng kinh nghi bất định.
Lý Nguyên Cảnh!
Vị đệ tử nội môn Thương Vũ Phái này mặc dù lúc trước thanh danh không lớn, nhưng hơn tháng qua đã để lại những chiến tích hiển hách. Đã có hai vị đệ tử chân truyền bên tà đạo mất mạng trong tay người này, thực lực quả thật kinh khủng. Lại thêm Lương Tuyết Quân và một người tên Mạc Cầu thâm bất khả trắc, trong lòng ba người không khỏi trầm xuống.
Một tia thoái ý đã sinh sôi trong lòng họ.
“Cỗ khí tức này…”
Bạch Ngoại chớp mắt, hắn nhìn vật Mạc Cầu vừa thu lại trong tay không khỏi ngạc nhiên. “Giống như…”
“Bạch!”
Diễn biến xảy ra rất nhanh, chỉ qua một thoáng thời gian, vùng mây đen ở xa kia đã di chuyển đến gần. Đám mây tản ra để lộ Lý Nguyên Cảnh với đôi mắt đen kịt.
“Lý sư huynh.” Mạc Cầu ôm quyền chắp tay, trong lòng nảy ra cảm giác đề phòng nên vô thức lùi lại một bước. “Nhiều năm không gặp, tu vi sư huynh đã lại tăng tiến, thời gian nữa chắc chắn có hy vọng Đạo cơ, việc này thật đáng mừng.”
“Hắc hắc…”, Lý Nguyên Cảnh liếc nhìn đối phương rồi chuyển xuống bàn tay Mạc Cầu xong mới mở lời. “Sư đệ, ngươi thật dễ tìm đấy.”
“Cái gì?” Mạc Cầu nhíu mày. “Sư huynh tìm ta có việc gì sao?”
“Đúng vậy.” Lý Nguyên Cảnh gật đầu rồi duỗi bàn tay ra. “Lấy ra.”
“Lấy cái gì ra?” Mạc Cầu giật mình.
“Lấy Diêm La Phiên trong tay ngươi.” Lý Nguyên Cảnh nói lạnh lùng. “Không muốn chết thì buông ra.”
Mạc Cầu chau mày lại. Hắn không biết vì sao Vạn Quỷ Phiên trong tay mình lại bị đối phương gọi là Diêm La Phiên. Vậy này là một pháp khí cực phẩm thực thụ, sao có thể nói cho là cho được?
Lúc này hắn cũng trầm sắc mặt rồi chậm rãi đáp. “Sư huynh đang nói giỡn gì vậy?”
“Không đưa?” Lý Nguyên Cảnh nhe răng cười rồi đột nhiên vung tay lên.
“Vậy thì đi chết đi.”
Một vầng sáng ảm đạm không thuần, rất giống với những loại pháp khí phẩm cấp thấp kém giáng xuống nhưng lại khiến cho lòng người phát lạnh.
Pháp khí thượng phẩm - Trường Hà Kiếm!
Kiếm mang đánh xuống không hề có chút lưu tình, thân thể Mạc Cầu hoàn toàn nằm trong tầm ảnh hưởng của nó, tình thế đúng là tuyệt sát.
“Coong!”
Sắc mặt Mạc Cầu hoá thành lạnh lẽo, thanh kiến trên người ngân lên một tiếng khe khẽ, một sợi kiếm quang âm hàn nghịch thế mà lên bỗng nhiên trảm diệt kiếm quang đột kích.
“Sư huynh, ngươi định làm gì?”
“Âm Sát Thập Nhị Kiếm?”
Lý Nguyên Cảnh hơi chớp mắt, hắn không để ý tới lời chất vấn của Mạc Cầu mà chỉ cười lạnh. “Múa rịu qua mắt thợ, ở trước mặt ta mà dám thi triển đường kiếm pháp này, ta xem ra ngươi là muốn chết nhanh hơn rồi.”
Hắn vừa dứt lời, kiếm quang run lên giữa không trung hoá thành từng sợi âm phong quỷ dị vô thanh vô tức bao phủ xuống dưới.
Âm Sát Thập Nhị Kiếm - Âm Phong Sắt Sắt!
“A…”
Mạc Cầu híp mắt rồi cong ngón tay búng ra, kiếm thức tái khởi, một tầng kiếm phong như từ U Minh quỷ vực hiện lên ẩn chứa sát cơ dữ tợn. Song kiếm đan xen, âm thanh va chạm vang lên chan chát.
“Đinh…”
Sau va chạm, Âm Phong Vô Ảnh Kiếm quay về nhanh như thiểm điện, Trường Hà Kiếm của đối phương thì dừng lại tại chỗ. Lý Nguyên Cảnh ngây ra, hắn gắt gao nhìn Mạc Cầu vẻ khó mà tin được.
“Sao có thể?”
Đường kiếm quyết này của hắn được tu sĩ Đạo cơ thân truyền, ảo diệu bên trong thế nào hắn rất rõ, chiêu thức tinh diệu đến vậy mà vẫn còn kém xa đối phương ư?
“Tiểu tử này là một thiên tài.” Trong đầu hắn vang lên âm thanh gài nua vừa sợ hãi vừa thán phục. “Lấy ý ngự kiếm, đem kiếm ý, kiếm lý tương hợp với khí tức tự thân đến mức hoàn mỹ, do đó uy năng của kiếm pháp được phát huy đến cực hạn. Cảnh giới ngự kiếm thế này phải mấy chục năm sau khi chứng được Đạo cơ lão hủ mới có thể đạt tới. Đúng là hậu sinh khả uý!”
Âm thanh của lão nói ra chứa rất nhiều cảm khái.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Lý Nguyên Cảnh cười lạnh. “Kiếm quyết dù tốt nhưng tu vi không đủ, pháp khí không mạnh thì cuối cùng vẫn là thua kém ta mà thôi.”
“Giết!”
Khẽ quát lên một tiếng, Trường Hà Kiếm lại bạo khởi, vô số đạo âm phong cuồng bạo quét sạch một phương thiên địa.
Mạc Cầu cũng giữ vẻ lạnh lùng, phi kiếm không hề yếu thế bắn ra nhanh như thiểm điện chống chọi đối phương. Cùng là Âm Sát Thập Nhị Kiếm nhưng một bên khí tức cuồn cuộn, một bên âm lãnh túc sát, một bên ỷ vào tu vi cao thâm và pháp khí lăng lệ, một bên thì kiếm pháp tinh diệu xuất thần nhập hoá nên nhất thời khó mà phân ra cao thấp.
Cách đó không xa, bốn người còn lại nhìn với vẻ sững sờ. Cục diện như vậy bọn họ chưa từng tưởng tượng ra. Lương Tuyết Quân vừa giận vừa khẩn trương, vốn nghĩ mình đã được cứu, ai ngờ lại gặp phải một tên điên.
“Cơ hội đây rồi.”
Triệu Vô Nhai chớp mắt, thân hình loé lên đã muốn động thủ. Lương Tuyết Quân cũng biến sắc, linh quang trên người chợt hiện nhanh chóng tiến lại gần khu vực chiến đấu của hai người Mạc Cầu. Ba người khác độn quang cùng một chỗ không thể không dừng lại. Nếu đến gần quá rất có thể bọn họ sẽ bị hai người kia vây công, được không bù nổi mất.
“Hảo tiểu tử.”
Trong không trung, Lý Nguyên Cảnh ngửa mặt lên trời thét dài. “Kiếm pháp của ngươi đúng là cao minh, nhưng bất kỳ kẻ nào muốn ngăn trở con đường đồ đạo của ta đều sẽ phải chết.”
Vừa dứt lời, đám khói đen trên người hắn vội biến lớn, một bàn tay che khuất cả bầu trời từ đó nhô ra chụp xuống.
U Ngục Cầm Nã Thủ!
Năm ngón tay mở rộng, u quang hội tụ vào giữa dần dần hoá thành năm lôi cầu lấp loé.
Ám Uyên Thần Lôi!
Đại thủ vừa rơi xuống hư không đã đình trệ, lôi cầu lấp loé bạo liệt.
“Oanh…”
Gần một mẫu mặt đất trải đầy lôi đình, một toà núi nhỏ đứng trong đó nhanh chóng bạo liệt. Chính giữa lôi đình Mạc Cầu đứng bất động, ánh mắt hiện linh quang, toàn thân trên dưới là liệt hoả hừng hực.
Kim Cương Bạc!
Cửu Hoả Thần Long Tráo!
Huyền Hoả Đằng Long!
Chín đầu hoả long gào thét mà ra, chúng há miệng lớn hướng về bên trên mà phun ra nham tương đậm đặc.
“Ầm ầm…”
Hư không chấn động.
Đá núi từ trên cao rơi xuống bị liệt diễm đốt cháy, lại hoá thành dung nham nóng hổi đổ xuống như mưa bao trùm cả một phương.
“Rầm rầm…”
Mạc Cầu lật bàn tay, Vạn Quỷ Phiên đón gió mà lớn dần đến mấy trượng, từ mặt cờ rũ ra cuồn cuộn khói đen. Trong làn khói có vô số lệ quỷ ẩn hiện, những nơi nó đi qua vạn vật sinh cơ đều bị nó thôn phệ.
“Hắc hắc…”, Lý Nguyên Cảnh thấy vậy thì cười lạnh. “Lấy Diêm La Phiên chào hỏi ta hả, đúng là không thể tốt hơn được.”
Vừa dứt lời, một cỗ hấp lực quỷ dị từ trống rỗng hiện ra hút Vạn Quỷ Phiên trong tay Mạc Cầu bay nhanh về phía trước. Không gian tràn ngập quỷ vật bị mất khống chế bay loạn trên không. Mạc Cầu thầm kêu không ổn. Hắn không kịp nghĩ nhiều, pháp quyết biến đổi bấm tay hướng ra phía trước.
Vạn Quỷ Hỗn Thiên Đại Chú!
Bạo!
Vạn Quỷ Phiên mặc dù hơi bị mất khống chế nhưng hắn vẫn có thể điều khiển được.
“Oanh…”
Trong nháy mắt, từng đoàn quỷ yên lớn chừng cái đấu tự nổ tung giữa trời tạo ra ba động kinh khủng liên hồi không dứt. Tiếng nổ không vang động đi xa nhưng lại ngột ngạt như muốn bóp nghẹt. Dưới tác động đó thần hồn ý thức muốn khống chế nó cũng đột nhiên co rút lại rồi nhanh chóng tiêu tán.
Mạc Cầu vội vàng thu hồi Vạn Quỷ Phiên, sau đó lấy ra một tấm linh phù cấm chế dán trên túi trữ vật.
“Đáng chết!”
Lý Nguyên Cảnh gầm lên, thân hình lao vọt tới trước, hắn vung tay đánh ra một trăm linh tám Thị Huyết Lục Hồn Châm.
Mỗi cây châm là một pháp khí có uy lực cường hãn, là khắc tinh của hầu hết pháp thuật hộ thân. Nhục thể phàm thai vừa chạm vào nó đã hoá thành nước đặc. Cho dù là tu sĩ đạo hạnh cao thâm cũng thân tử đạo tiêu thần hồn tan biến.
Phi châm đâm nhanh xuyên thành cả trăm ngàn cái lỗ qua vị trí Mạc Cầu vừa đứng. CÙng lúc đó một đạo đao mang mang theo thiền ý nhàn nhạt xuyên thủng thời không cũng lặng lẽ xuyên qua ngực Lý Nguyên Cảnh.
Minh Vương Trảm!
Thậm chí còn có một vệt kiếm quang xem hư không như không có, xuyên thủng mi tâm của đối phương.
Lưu quang!
Bạn cần đăng nhập để bình luận