Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 427: Điện náo

Một canh giờ sau, người của Thương Vũ Phái tề tựu trong thạch điện. Đưa mắt nhìn đám người ở dưới, mấy vị tu sĩ Đạo cơ đều ra vẻ ngưng trọng.
Mấy trăm đệ tử tinh tuệ của tông môn, trải qua sự kiện bí cảnh lần này chỉ còn rải rác hai ba mươi người. Mặc dù chưa đến mức đoạn tuyệt truyền thừa nhưng tâm huyết mấy chục năm đã như nước chảy về biển. Chỉ có những lúc đảo qua nhìn Vương Kiều Tịch bọn họ mới có một chút cảm xúc. Ít nhất vẫn còn một hạt giống chân truyền còn lại.
“Bí cảnh chi kiếp lúc trước không ai biết tới, các ngươi có thể thoát ra khỏi đó chính là cơ duyên thiên số.” Thành Huyền Anh cao giọng. “Lần này kiếp nạn qua đi, các ngươi phải ghi nhớ. Đại đạo long đong, từ lời nói đến việc làm đừng quên mục đích ban đầu. Tục ngữ có cấu, gặp đại nạn mà không chết tất có phúc về sau. Lần này vượt qua được, ngày sau các ngươi tất có thành tựu.”
“Vâng.” Đám người bên dưới đồng thanh.
“Bởi vì có biến cố đột xuất nên quy củ tông môn tạm thời không dùng, túi trữ vật của các ngươi không phải giải cấm.” Thành Huyền Anh tiếp tục nói. “Kiếp nạn xảy ra cũng là do tông môn kiểm tra thất trách, cho nên cũng sẽ không đòi hỏi thu hoạch của các ngươi trong đó.”
Lời ấy vừa thốt ra, mọi người có mặt không khỏi mừng rỡ.
“Có điều…”, Thành Huyền Anh dừng lại, thấy mọi người tỏ ra lo lắng mới cười nhạt. “Các ngươi yên tâm, tông môn sẽ không trắng trợn cướp đoạt thu hoạch không của các ngươi, nhưng đồ vật trong bí cảnh tin là phần lớn các ngươi cũng không dùng được. Cho nên tông môn lấy vật trong bảo khố mà trao đổi.”
“Ừm…” hắn rời mắt đến mấy người của Xích Hoả Phong mà nói. “Nhất mạch Xích Hoả Phong, có một số người đáp ứng yêu cầu của Trịnh sư huynh nên không tính trong số ấy.”
Mạc Cầu nhíu mày.
“Sư huynh chỉ cần ba thành thu hoạch.” Hoả Nha đạo nhân mở miệng âm trầm. “Ngoài ba thành đó các ngươi có thể giao dịch với tông môn.”
“Đệ tử không dám.” Vương Kiều Tịch tiến lên một bước, chắp tay đưa ra một túi trữ vật. “Mọi thứ của Kiều Tịch đều là do tông môn ban cho, hiện giờ tông môn gặp nạn, đệ tử không dám tư tàng linh vật.”
Lời ấy làm mấy vị tu sĩ Đạo cơ cảm thấy mừng vui, nhưng cũng khiến không ít người phía dưới phải nhăn mặt.
“Ngươi có tâm tư ấy tất nhiên là tốt.” Hoả Nha đạo nhân lộ ý cười, biểu thị tán thưởng nhưng lại lắc đầu nói. “Nhưng nhân tâm có tư khó mà thiện chuyên, làm vậy không hẳn đã là biện pháp hay. Đồ vật tông môn có thể đổi chứ không thể lấy không.”
“Vâng.” Vương Kiều Tịch đồng tình, nàng chắp tay. “Đệ tử hiểu rõ.”
Lý Si Mai làm ra vẻ nhu hoà. “Ngươi không sai, nhưng làm như ngươi nói sẽ làm cho không ít người khó xử, về sau nên suy nghĩ cẩn thận hơn.”
“Xin vâng.”
Nghe đến đây có không ít người thở phào nhẹ nhõm. CHờ lúc Thành Huyền Anh mở túi trữ vật của Vương Kiều Tịch, lấy từng đồ vật trong đó mọi người mới bị thu hút lại.
“Linh quáng sáu vạn cân.”
“Thất Diệp Hà, ba mươi hai gốc Thiên niên đằng, mười bảy căn Phi Linh Điểu, ba trăm bảy mươi hai căn…”
Trong túi có rất nhiều linh tài, linh dược khiến người ta nhìn thấy mà thèm muốn, hô hấp dồn dập. Ngay từ đầu Mạc Cầu đã có điều không hiểu. Theo lý mà nói, thực lực Vương Kiều Tịch có mạnh hơn cũng không tập hợp được nhiều linh vật như vậy mới đúng. Có điều hắn nhanh chóng tỉnh ngộ ra.
Vương Kiều Tịch làm đại sư tỷ trong bí cảnh, đồng thời còn có trách nhiệm thu thập linh vật nộp lên trên. Đồ vật trên người nàng sẽ không chỉ do mình nàng thu hoạch. Chỉ không biết chỗ này bao nhiêu phần thuộc về nàng, bao nhiêu dùng để nộp lên trên. Nếu là của một mình nàng thì nàng kiếm bộn rồi!
“Đệ tử Chu Lâu Vân nguyện trình lên linh vật.”
Sau Vương Kiều Tịch đến lượt Chu Lâu Vân xung phong trình túi trữ vật của mình lên cho tông môn.
“Khuê đồn tinh huyết, năm phần linh thảo ngàn năm, mười ba cân linh quáng, một ngàn hai trăm cân…”
“Đệ tử Hà Thăng…”
“Linh thảo, mười một gốc linh quáng, một ngàn cân…”
“Đệ tử Hàn Oánh…”
Có tới mười mấy người lựa chọn giống Vương Kiều Tịch trình vật tư thu hoạch lên cho tông môn, lượng linh vật không ít làm rất nhiều người cực kỳ hâm mộ. Mạc Cầu đưa mắt quan sát có thể thấy mấy người như Chu Lâu Vân đều cười tươi vui vẻ, chỉ có Vương Kiều Tịch là giữ vẻ đạm mạc không rung động chút nào.
Hảo thủ đoạn!
Hắn thầm than trong lòng. Chỉ dựa vào thực lực mấy người Chu Lâu Vân thì không thể thu thập được nhiều vật tư như vậy. Mà mấy người bọn họ ai cũng dâng lên nhiều như thế, việc này không cần nói cũng hiểu. Chắc chắn là do Vương Kiều Tịch cho bọn họ.
Nàng này không hổ là đại sư tỷ của tông môn, thủ đoạn như thế bảo sao có rất nhiều người trung thành tuyệt đối với nàng.
Tới phiên hắn, Mạc Cầu bước lên một bước đem túi trữ vật đẩy về phía trước.
“Đệ tử ngoại môn Mạc Cầu của Xích Hoả Phong, linh quáng…”
Âm thanh kiểm đếm vang lên một lúc mới dừng, người này kinh ngạc đưa mắt nhìn Mạc Cầu rồi mới nói.
“Linh quáng ba vạn bảy ngàn cân!”
“Cái gì…” Không khí nhanh chóng trở nên ồn ào. Mấy vị tu sĩ Đạo cơ cũng phải ghé mắt nhìn lại, vẻ mặt không giấu được sự ngạc nhiên.
“Ly Hoả Kim Vĩ Thu bốn mươi bảy cái, Độc Long tinh huyết ba mươi hai cân, linh thảo ngàn năm bảy mươi tám gốc…”
“Chư vị tiền bối.” Lúc này Tổ Địch đột nhiên bước lên, vẻ mặt cau có, hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống đất lớn tiếng nói. “Vãn bối có việc hồi bẩm!”
“A!” Thành Huyền Anh nhíu mày. “Mau nói.”
“Vâng.” Tổ Địch gật đầu rồi trừng mắt nhìn Mạc Cầu. “Tiền bối, người này tâm tính độc ác, trong bí cảnh thấy đệ tử gặp nạn hắn không chỉ không xuất thủ giúp đỡ còn thừa cơ cướp đồ trên người vãn bối, đó chính là một viên nội đan. Hiện giờ đồ vật trong tay hắn tám chín phần mười là đến từ vãn bối hoặc do ngộ hại đồng môn mà có.”
“Cái gì?”
“Đúng như vậy sao?”
“Soạt!” Tiếng bàn tán lại nổi lên xôn xao. Nhưng khác nhau ở chỗ ánh mắt mọi người nhìn lúc này không còn là hâm mộ mà chính là chống đối. Mấy vị tiền bối trong tông càng sa sầm nét mặt.
“Sư huynh.” Mạc Cầu chau mày. “Cơm có thể ăn bậy nhưng không thể nói lung tung được. Vô duyên vô cơ đổ oan cho người ta chính là đại tội. Ta đoạt đồ trên tay ngươi khi nào vậy?”
Đây là sự thật, đồ vật trên người đối phương hắn không động vào, nội đan cũng là đoạt được từ trong tay tu sĩ tà đạo.
“Hừ.” Tổ Địch hừ lạnh. “Tên họ Mạc kia, sự tình có làm hay không chính ngươi phải rõ, lúc ấy Hoàng sư muội cũng có mặt ở đó.”
Nói xong hắn quay sang nhìn Hoàng Mẫn.
“Sư muội, ngươi nói xem, lúc đó có phải là hắn chiếm lấy nội đan vốn nên thuộc về ta hay không?”
Hắn nhìn đối phương với vẻ đầy chờ mong, lại không ngờ Hoàng Mẫn cau mày đáp.
“Sư huynh, nội đan là tất cả chúng ta cùng ra tay mà có, sao có thể thuộc về một mình ngươi vậy? Lại nói tình hình lúc ấy khẩn cấp, phía sau có tà đạo truy binh, chính là Mạc sư huynh xung phong nhận việc cầm nội đan để kéo truy binh của đối phương đi, sau này nội đan huynh ấy đoạt được thuộc về huynh ấy cũng là việc đương nhiên.”
“Cái gì?” Tổ Địch sững người, không thể tin. Hắn nhìn Hoàng Mẫn. “Sư muội, lúc đó chính tên họ Mạc uy hiếp ta giao ra nội đan, chính ngươi đã tận mắt nhìn thấy.”
Hoàng Mẫn bĩu môi. “Sơ là sư huynh nhớ nhầm mà thôi. Nếu đúng như lời ngươi nói, lúc đó Mạc sư huynh chưa phục dụng nội đan, tu vi yếu kém sao có thể là đối thủ của một Luyện khí đại thành như ngươi được? Như lúc này thực lực Mạc sư huynh cũng không bằng ngươi chứ nói gì đến việc đoạt nội đan trong tay ngươi?”
Nàng vừa dứt lời, không gian lại im lặng trở lại. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, có nhiều người ra vẻ hồ nghi nhưng lời Hoàng Mẫn nói quả có đạo lý.
“Sư bá.” Tổ Địch vội vã nhìn Hoả Nha đạo nhân. “Nàng ấy nói láo, bọn họ là cùng một giuộc với nhau, lúc đó hai người bọn họ ở cùng nhau. Chư vị tiền bối, các ngươi có thể dùng sưu hồn pháp để dò xét linh hồn bọn họ, như thế sẽ biết lời vãn bối là thật hay giả ngay. Còn nữa, Mạc Cầu kia tu vi không cao nhưng thực lực không hề yếu. Trên người hắn còn có pháp khí thượng phẩm, tìm là thấy ngay.”
“Đủ rồi.” Lúc này Lý Si Mai quát lên, gương mặt đầy tức giận. “Ngươi gây nào loạn đủ chưa?”
Sưu hồn ư?
Đối với việc sưu hồn đệ tử, dù tâm tính cứng cỏi thì thần hồn cũng sẽ để lại thương tích không thể vãn hồi. Trừ khi là việc bất đắc dĩ nếu không tuyệt đối sẽ không thực hiện việc này.
Mạc Cầu hiện giờ đã là tu sĩ Luyện khí tầng thứ mười một, phóng mắt nhìn khắp Thương Vũ Phái, đệ tử chân truyền, hạch tâm liên tiếp bị hao tổn, đối phương chính là một nhân tài kiệt xuất. Với tầm tuổi này ngày sau tất có hy vọng Đạo cơ, sao có thể đơn giản nói sưu hồn là sưu hồn, hủy đi đạo đồ của đối phương được?
“Kiếp nạn bí cảnh các ngươi có thể trốn thoát đã là cơ duyên, số phận, các ngươi và tông môn nên cùng nhau giữ lấy thu hoạch.” Thành Huyền Anh thở dài. “Các ngươi có thể sống trở về hẳn là cũng cảm nhận được một phen kinh lịch sinh tử, không nên mang lòng oán trách kỳ thị nhau. Các ngươi đều là đồng môn nên lấy tình nghĩa làm trọng, sao có thể làm như vậy?”
Hắn khẽ lắc đầu, ra vẻ biết những lời này sẽ có tác dụng không lớn liền bất đắc dĩ khoát tay.
“Thôi. Trong bí cảnh phát sinh việc gì thì hiện giờ cũng nên để cho nó qua đi, các ngươi hãy lo bản thân cho tốt. Mọi người đều ra ngoài đi.”
“Vâng.” Mấy người đồng thanh rồi theo nhau rời khỏi đại điện.
Tổ Địch quỳ dưới đất cứng họng không biết nên nói cái gì.
“Còn chưa cút ra ngoài.” Hoả Nha đạo nhân trừng mắt, cả giận quát. “Thật mất mặt, xấu hổ.”
“Dạ, dạ..” Tổ Địch ngẩn ra, lúc này mới vội vã cúi đầu, chống tay đứng dậy, hốt hoảng ra khỏi đại điện. Mấy người trong điện thấy vậy thì nhẹ lắc đầu.
Kẻ này tâm tính như thế, coi như đạt tới luyện khí viên mãn cũng khó có cơ hội đúc thành Đạo cơ được. Việc tranh chấp của hắn với Mạc Cầu mấy người cũng không để ý nữa. Nói rõ ra thì cũng chỉ là một viên nội đan mà thôi, nó không có nhiều giá trị với tu sĩ Đạo cơ.
“Tiếp theo đây chúng ta phải làm gì?”
Chờ các đệ tử đều đi rồi Thành Huyền Anh mới ngưng trọng. “Tấn triều không có hồi âm, Nguỵ triều lần này sợ là khó giữ được.” Hoả Nha đạo nhân trầm mặc. “Tông môn không thể xảy ra chuyện, Lăng Vân sơn mạch có biến, không bằng sớm trở về thủ hộ tông môn.”
“Không sai.” Lý Si Mai gật đầu. “Hiện giờ bí cảnh bị chiếm, chúng ta không cần hãm vào loạn cục này cùng Nguỵ triều, đi sớm là hơn.”
“Đi?” Thành Huyền Anh ngẩng đầu, vẻ mặt phức tạp. “Tình huống bây giờ chúng ta có thể nói đi là đi sao?”
Trở lại nơi tông môn bố trí để nghỉ ngơi, chờ một lúc không thấy Tổ Địch đến gây chuyện, ngược lại là Chu Lâu Vân đến bái phỏng, rồi sau đó đến lượt Hoàng Mẫn tìm tới.
“Sư muội.” Mạc Cầu gật đầu. “Vừa rồi cám ơn đã tương trợ.”
“Không có gì.” Hoàng Mẫn cười. “Sự tình vốn là như thế, ta chỉ nói ra sự thực mà thôi. Tổ Địch đố kỵ sư huynh, kỳ thực cũng không qua được ánh mắt của các vị tiền bối đâu.”
“Đúng rồi.” Nàng đưa mắt nhìn Chu Lâu Vân nói. “Sư huynh, Trịnh tiền bối của Xích Hoả Phong bị trọng thương hình như lại triệu tập đệ tử tới. Các huynh không phải cũng nên đi qua đó hay sao?”
“Trọng thương?” Mạc Cầu chớp mắt rồi chậm rãi gật đầu. “Nên qua đó một chuyến.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận