Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 439: Phân biệt lại gặp (1)

Những người này đa phần đều là tu sĩ phổ thông ở Triệu quốc, lại là tán tu nên không biết nhiều, nhưng thay đổi lớn của thiên hạ hai người cơ bản đã nắm được. Thời điểm hai người bế quan, Tiên đảo cầm đầu những người tu hành chính đạo trải qua nhiều năm chém giết với tà tu với Huyết Sát Tông cầm đầu. Hiện giờ tình hình chiến sự đã ngày một lan rộng. Có không ít tu sĩ Đạo cơ đã mất mạng, ngay cả tồn tại cao vời như tông sư Kim Đan cũng có người vẫn lạc. Từ đó có thể thấy được chiến sự nơi trọng yếu ác liệt cơ nào?
Triệu quốc ở cách xa đó nhưng cũng bắt đầu bị ảnh hưởng, tu sĩ ở đây cũng tính đường thoát thân rồi. Hai người không ngăn cản bọn họ. Đưa mắt nhìn những người này đi xa, một lúc lâu sau Mạc Cầu mới thu ánh mắt lại.
“Sư tỷ, tiếp đây ngươi có tính toán gì không?”
Thế sự biến đổi đã vượt quá dự liệu của hai người. Bọn họ không ngờ thời gian trôi đi lâu như vậy, tình hình chém giết còn ác liệt hơn, ngay cả Tiên đảo cũng đã xuất hiện ra tay. Kết cục của Nguỵ triều và tông môn Thương Vũ Phái thế nào cũng có thể đoán được. Dù sao lúc đó tu sĩ tà đạo xuất hiện quá nhiều, tông môn khó mà chống đỡ.
Vương Kiều Tịch ngẩng đầu, đôi mắt đẹp của nàng chớp chớp.
“Tông môn đã không còn nữa, trở lại cũng chẳng thay đổi được gì, chẳng bằng tìm con đường khác.”
Chân mày Mạc Cầu hơi cau lên, vẻ mặt kinh ngạc.
“Đừng nhìn ta như vậy.” Vương Kiều Tịch cười khổ. “Không phải ta bạc tình bạc nghĩa, mà tại vì lúc trước Lý sư thúc cũng có nói nếu gặp hoàn cảnh như thế này thì phải làm sao. Lưu lại hạt giống để ngày sau tiếp nối truyền thừa chứ không nên liều lĩnh đồng quy vu tận với tà đạo. Như thế…”
Nàng than khẽ. “Mới có thể sống lâu dài, tông môn mới có hy vọng quật khởi.”
“Ừm.” Mạc Cầu chậm rãi gật đầu. “Xem ra sư tỷ đã có tính toán cả rồi.”
“Không sai.” Vương Kiều Tịch lấy lại bình tĩnh nói. “Trên người ta có một kiện tín vật tông môn cấp cho, chúng ta có thể dùng thân phận đệ tử hạ tông để bái nhập vào Chân Tiên Đạo.”
“Chân Tiên Đạo?” Mạc Cầu giật mình. Trong mười bảy năm bế quan đối phương cũng từng nói qua Thương Vũ Phái và Chân Tiên Đạo có liên hệ với nhau từ xa xưa. Giống như mối liên hệ của Cửu Sát Điện và Huyết Sát Tông vậy. Một đằng là hạ tông, một đằng là thượng tông.
“Sư đệ.” Vương Kiều Tịch quay đầu sang. “Chân Tiên Đạo chính là một trong tam đại chính đạo, có cả Nguyên Anh chân nhân toạ trấn, truyền thừa vô số. Hai người chúng ta đã thành tựu Đạo cơ, lại có thêm tín vật của tông môn thì muốn đặt chân ở đó cũng không khó. Ngày sau học có sở thành, nếu không thể tiến thêm được nữa thì chúng ta cũng có thể ra ngoài tái hiện lại Thương Vũ Phái. Đến lúc đó…”
“Hai người chúng ta chính là bậc tổ truyền thừa cách đời của tông môn rồi.”
Hai mắt nàng sáng rực, ngữ khí kích động không che giấu, hiển nhiên nàng rất mong chờ con đường này. Riêng Mạc Cầu lại không lên tiếng. Hắn không có nhiều tình cảm với tông môn, cho nên không có ý định gánh vác trách nhiệm tái hiện tông môn kia. Huống hồ lần này sống sót không chỉ có hai người, nói không chừng vẫn còn có cả tiền bối Đạo cơ nữa, như vậy thì chưa thể nói tới truyền thừa chi tổ gì cả.
“Sao vậy?” Vương Kiều Tịch nhăn mày lại. “Sư đệ ngươi có tính toán khác rồi sao.”
“Không sai.” Mạc Cầu gật đầu. “Sư tỷ cũng biết, truyền thừa tứ phong ở Thương Vũ Phái không giống nhau. Xích Hoả Phong kỳ thực đến từ Thái Ất Tông, Xích Hoả lão tổ cũng là truyền nhân nhất mạch Thuần Dương Cung của Thái Ất Tông. Ta sở tu công pháp cũng thuộc về mạch này, nếu tiến thêm một bước thì dùng truyền thừa này là tốt nhất.”
“Thái Ất Tông.” Vương Kiều Tịch chớp mắt nghĩ ngợi, nói:
“Sư đệ muốn gia nhập tông môn này? Ta nghe nói Thái Ất Tông đối đãi với đệ tử ngoại vi cực kỳ hà khắc. Mà Thái Ất Tông tuy tốt nhưng cũng không so được với Chân Tiên Đạo.”
Nàng vẫn hy vọng Mạc Cầu có thể ở cùng một chỗ với mình, có lẽ vì để giúp đỡ lẫn nhau lúc cần, cũng có thể còn vì lý do khác nữa…
“Chân Tiên Đạo tất nhiên là bất phàm.” Mạc Cầu gật đầu, ôm quyền. “Cho nên Mạc mỗ chúc mừng sư tỷ, mong sư tỷ sớm quên hận thù, ngày sau đạt nhiều thành tựu trên con đường đại đạo của mình.”
Không gian chở nên yên tĩnh. Vương Kiều Tịch cúi đầu xuống không nói một lời.
Thật lâu sau nàng mới khàn giọng hỏi. “Sư đệ có chắc chắn sẽ gia nhập được Thái Ất Tông không?”
Mạc Cầu đáp. “Trước khi tạ thế Trịnh Tùng từng đưa cho ta một vật, nắm chắc có thể bái nhập vào tông môn ấy.”
“Vậy thì…”, Vương Kiều Tịch chậm rãi gật đầu, rồi bất ngờ ngẩng lên nói vẻ chờ mong. “Không bằng sư đệ mang ta cùng đi Thái Ất Tông thì sao?”
Mạc Cầu sững người lại. Hắn nhìn Vương Kiều Tịch, tựa hồ cũng đoán ra điều gì đó, vẻ mặt trở nên trầm mặc, tâm tình cũng xuất hiện biến hoá. Chân Tiên Đạo đúng là tốt hơn, lại rất thích hợp với Vương Kiều Tịch nhưng nàng vẫn nguyện ý đi Thái Ất Tông cùng hắn.
Im lặng một lúc rồi Mạc Cầu nhẹ lắc đầu. “Xin lỗi, tín vật trong tay ta chỉ đủ cho một người bái nhập vào tông môn thôi, nơi dành cho sư tỷ chính là Chân Tiên Đạo.”
“Thật vậy sao?”
Vương Kiều Tịch lộ ra vẻ đắng chát, niềm vui thoát khốn chưa được bao lâu đã bay mất cả, một tâm tình phức tạp khó nói cứ quanh quẩn trong đầu nàng. Nàng hít sâu một hơi rồi mở miệng âm tràm.
“Nếu thế chúng ta cũng không cần tiến đến Tiên đảo làm gì, trực tiếp đến Chân Tiên Đạo và Thái Ất Tông, cũng có thể cùng nhau đồng hành một khoảng thời gian…”
Trong giọng nàng đã nhiều thêm một chút ý niệm không muốn buông bỏ.
“Không cần.” Mạc Cầu lắc đầu. “Sư tỷ đã thành tựu Đạo cơ, thiên hạ rộng lớn có thể chủ động mà đi, ta có việc cần quay trở lại Tấn quốc một chuyến nên không thể cùng đồng hành.”
“Tấn quốc?” Vương Kiều Tịch ngẩng đầu, chẳng biết tại sao hốc mắt đã hơi ươn ướt. “Ta nhớ sư đệ từng nói mình là người Tấn quốc, hiện giờ nơi đó đã chìm trong chiến loạn, ngươi muốn đi tìm cố nhân ư?”
“Đúng vậy.” Mạc Cầu gật đầu.
“Là nữ nhân?”
“Đúng.”
“Thì ra là vậy.” Vương Kiều Tịch cúi đầu khẽ than. Nàng lắc đầu, thân thể loé lên đã bay về phương xa, để lại một mình Mạc Cầu nhìn theo cho đến khi khuất bóng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận