Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 111: Hỏa ngọc

“U... u... u...”
Trong rừng, tiếng sói tru vang lên không dứt.
Theo lẽ thường, mưa gió liên miên mấy ngày không dứt thế này, chúng sẽ tụ tập ở trong hang ổ mà không ra ngoài nhưng những ngày qua, khu vực lãnh thổ của chúng liên tiếp bị người ta khuấy động.
Không nhịn được, chúng theo nhau rời hang, từ bốn phương tám hướng tấn công về phía ba người cũng đang quấn lấy nhau.
Tần Thanh Dung có bao nhiêu sở học đều xuất ra cả, nhờ sự xuất hiện của bầy sói mà trốn thoát được.
“Tiện nhân!”
Sau lưng nàng, hai tên bổ khoái gầm lên phẫn nộ.
“Ngươi nghĩ đám sói này có thể cầm chân chúng ta giúp ngươi? Nằm mơ!”
“Uỳnh!”
Thân thể đám sói bị đánh văng đi, hai người một trước một sau lao vọt ra. Một trong hai tên đã bị thương nhưng không ảnh hưởng đến di chuyển. Hai tên này cũng lâm vào trạng thái liều mạng rồi.
“Hô... hô...”
Cành lá run lên quật vào mặt, vào người. Tần Thanh Dung thở dốc, vẻ mặt kinh hoàng.
Nhờ có sự xuất hiện của đàn sói nên nàng tạm thời thoát ra được, nhưng thực lực có bao nhiêu đã hiển lộ ra cả. Luận cả tu vi và sức chịu đựng, nàng không thể so với cao thủ Đoán Cốt được.
Chỉ trong chốc lát, nàng đã bị hai tên bổ khoái đuổi kịp, nàng hét lên một tiếng, cả người bị đánh bay ra ngoài, lăn lộn trên vũng bùn.
“Tiện nhân.” Tên bổ khoái bị thương gầm lên, vung trường đao chém tới.
Tần Thanh Dung liên tục lùi về sau, toàn thân run rẩy, đôi mắt tràn đầy nỗi sợ.
“Muốn trốn? Để ta xem ngươi có thể trốn đi nơi nào!” Tên bổ khoái trợn mắt ra vẻ khinh bỉ.
“Yên tâm, lão tử sẽ không cho ngươi chết một cách nhẹ nhàng. Rồi chúng ta sẽ có nhiều thời gian để mà...”
“A!”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên cắt ngang lời nói của hắn. Âm thanh quen thuộc làm cho hai tên này biến sắc.
Là tổng bộ đầu!
Hắn bị sao vậy?
Hai mắt Tần Thanh Dung chớp chớp, nàng co người lại, một thanh đoản kiếm vô thanh vô tức đâm ra.
Phân Ảnh Kiếm Pháp!
Nguyệt Ảnh Kiếm trong tay nàng vô cùng sắc bén, có thể giết người mà không dính máu. Dù đối thủ có tu vi Đoán Cốt cũng không dám xem thường.
“Đinh...”
Tiếng va chạm vang lên đanh gọn, tên bổ khoái toát mồ hôi lạnh, vừa kịp ngăn lại kiếm quang. Sắc mặt hắn trắng bệch, thở phì phò.
“Nếu không biết trước về Phân Ảnh Kiếm của hiệu thuốc các ngươi, sợ là ta đã gặp chuyện rồi.”
“Thật sao?” Tần Thanh Dung đáp, mặt nàng không đổi sắc.
“Ý ngươi là sao?”
Đối phương còn chưa dứt lời, cánh tay nàng đã phóng ra, sáu đoạn đoản kiếm âm thầm lao về phía hai người. Nhất là tên đang ở gần nàng nhất.
Trước khi vào rừng, Mạc Cầu đã giao nỗ tiễn hắn vẫn giấu trong tay áo cho nàng để phòng thân. Đây là lần đầu tiên nàng dùng đến nó.
“Pặc!”
“Phốc!”
Mũi tên phá không mà đi, trong nháy mắt đâm xuyên vào cổ họng đối phương. Tên ở xa hơn kịp thời né tránh, nhưng thân thể hắn ổn định lại thì đồng bọn đã ôm cổ giãy giụa. Từ vết đâm máu tươi phun ra xối xả. Hắn tuyệt vọng, vẻ mặt không cam lòng.
“Ngũ ca!” Tên bổ khoái còn lại rống lên, hai mắt trợn ngược, khuôn mặt đỏ bừng. Hắn quắc mắt nhìn về phía Tần Thanh Dung.
“Ta giết ngươi!”
Toàn thân nàng run lên, ngay lập tức quay người chạy trốn. Không phải lần đầu nàng giết người nhưng cảm giác tinh thần vẫn bị chấn động. Hai người một chạy một đuổi, không lâu sau đã chạy sâu vào trong rừng.
Vừa chạy đến đây, hai người đều sững lại, ánh mắt không thể tin được.
Trước mắt hai người, cái xe lừa kéo đã vỡ tan, Mạc Cầu cầm kiếm ngã trên mặt đất, hắn đang gắng gượng đứng dậy. Bên cạnh hắn, Lăng Vạn bị hắc ảnh ôm chặt, từ giữa mi tâm hiện ra một cái vệt máu.
Vệt máu ban đầu khá nhỏ, nhưng ngày một kéo dài ra cho tới lúc nửa cái đầu rơi xuống mặt đất.
“Bịch bịch...”
Thân thể Lăng Vạn vẫn còn đang run lên, kình khí không được khống chế toàn bộ bộc phát, không khí như bị đun nóng, cả thân thể hắn hóa thành một cái cột lửa.
Hắc ảnh hành thi ôm lấy cái cột lửa này, từ thân thể nó bốc lên từng đám khói trắng nhưng nó vẫn giữ chặt không buông.
Nhất thời, cả Thanh Dung và tên bổ khoái trở nên ngây ngốc.
“Sao... Chuyện gì đã xảy ra?”
“Cái gì?” Mạc Cầu ngẩng đầu, hắn vung tay, lấy tấm lệnh bài chỉ vào đối phương rồi hét lên. “Giết hắn!”
Hành thi run lên, sau đó mới di chuyển, quét mắt nhìn tên bổ khoái cuối cùng.
“Hô!”
Trong tiếng gió nổi mưa bay, thân hình hắc ảnh lao vọt đến...
Một khắc sau, mưa gió cuối cùng cũng dừng lại, cả khu vực này đã trở thành một bãi lầy lội hỗn tạp.
Mạc cầu tựa vào một cây đại thụ, sắc mặt trắng bệch, thân thể vô lực để mặc cho Tần Thanh Dung xử lý thương thế trên người.
Ở bên cạnh, hành thi nằm yên trên mặt đất, thỉnh thoảng lại co giật.
“Sư đệ.” Nàng rời mắt khỏi hành thi rồi thấp giọng hỏi. “Hắn... đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Thân thể hành thi bị lửa cháy thiêu đốt đến biến dạng nên nàng không nhận ra được nó đã từng là Hà Tiến, là một người bạn trong nhóm chơi của mình.
“Ta cũng không rõ.” Mạc Cầu không nói rõ thân phận đối phương, hắn chỉ lắc đầu.
“Đây là một cái thi thể, ta mang từ trong Hắc Hổ Đường ra, nó rất giống với cương thi trong truyền thuyết.”
“Cương thi?” Thanh Dung biến sắc, trong ánh mắt có một tia hoảng sợ. Đồng hành cùng với nó không phải chuyện hay ho gì.
“Ngươi không cần lo.” Mạc Cầu khoát tay. “Ta có biện pháp khống chế nó. Lần này nếu không có nó, chúng ta khó mà thoát được.”
Tần Thanh Dung ngẫm nghĩ một lúc rồi chậm rãi gật đầu. “Ngươi nói cũng phải.”
Dù nàng không nhìn thấy cảnh Mạc Cầu và hành thi chiến đấu với Lăng Vạn, nhưng đã nhìn thấy lúc tên bổ khoái cuối cùng chết thảm trong tay hành thi ra sao. Một tên cao thủ Đoán Cốt lại không hề có một chút sức lực phản kháng nào.
“Đáng tiếc.” Mạc Cầu khẽ than. “Âm khí của nó bị hao tổn, lần này đã bị thương nặng, sau này không biết còn dùng được nữa hay không.”
Vừa rồi hắn có thử dùng lệnh bài để điều khiển nhưng cái hành thi kia không nhúc nhích được nữa. Theo ghi chép trong Luyện Thi Thuật, hành thi có năng lực tự hồi phục, chỉ cần chôn nó ở vùng đất thích hợp, thương thế của nó sẽ tự lành lại, sức mạnh cũng ngày một tăng lên cho đến khi tiến hóa thành cương thi chính thức.
Hắn hy vọng, thực tế sẽ được như vậy!
“Sư đệ!” Ở bên cạnh, Tần Thanh Dung đã đi thu thập chiến trường, nàng mang tới trước mặt hắn một cái ngọc bội.
“Thứ này chắc là của Lăng Vạn, ngươi cầm lấy đi.”
“Ồ?” Mạc Cầu khẽ nhếch chân mày. Thân thể Lăng Vạn bị đốt cháy, quần áo nhục thân đã hóa thành tro nhưng thứ này vẫn còn để lại. Hắn đưa tay nhận lấy. Đây là một khối hồng ngọc.
Khối ngọc không lớn, không biết được chế tác từ chất liệu gì, chỉ biết nó có màu phớt hồng, sờ vào có cảm giác thô ráp. Hai mặt nó có khắc hình rồng, ý tứ không rõ.
Cái này mà mang ra thị trường, giá trị có lẽ chỉ được năm ba lượng bạc mà thôi, có vẻ không phù hợp lắm với một người như Lăng Vạn.
Trong lòng còn đầy nghi hoặc nhưng Mạc Cầu quyết định không suy nghĩ nhiều, hắn bỏ nó vào ngực rồi ngắm mắt dưỡng thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận