Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 88: Thanh Phong Kiếm Pháp

Tạm biệt Tề sư huynh, Mạc Cầu đi về Hắc Hổ Đường, đến đâu cũng thấy người người bận rộn. Trong đại viện, đao thương chất từng chồng, bó tên xếp thành đống.
Từng người từng người trong bang chúng thay nhau đi lại, tùy người mà nhận lấy các loại binh khí vật tư.
Tiếng quát vang lên không ngừng, sát ý tản mát khắp chốn khiến tinh thần ai nấy đều căng thẳng.
Có chuyện gì vậy?
Mạc Cầu liếc nhìn bốn phía, ánh mắt kinh ngạc.
Theo lý mà nói, Hắc Hổ Đường mới bị tổn thất nặng nề, lúc này là lúc phải tu dưỡng mới đúng. Những gì hắn nhìn thấy trước mắt lại hoàn toàn khác hẳn. Thái độ ai nấy như đang sẵn sàng cho đám Bạch Mã Phỉ nhận một vố lớn.
Sau một lúc trầm ngâm, Mạc Cầu cũng đoán ra được. Việc này chắc có quan hệ với mấy lá thư của Mục lão lúc trước.
“Mạc đại phu.” Tên dẫn đường chỉ lối cho hắn rồi bảo. “Đường chủ ở bên trong, mời ngài vào.”
“Làm phiền rồi.” Mạc Cầu chắp tay, sửa sang lại quần áo rồi mới đi vào. Ở trong phòng cũng toàn là người quen.
Đường chủ Chung Sơn đang ngồi ngay ngắn ở chính giữa. Bên cạnh đó là mấy người như Chung Vân Triệu, Tứ đương đầu Xích Luyện Xà Yêu Phùng Dị... chia nhau ra đứng ở hai bên, vẻ mặt ai nấy đều khẩn trương.
Mấy người Quách Tiêu, Thôi Hồng Anh cũng có mặt.
Riêng có Thôi Hồng Anh là nhìn hắn bằng ánh mắt có thêm niềm cảm kích.
Dù sao trong suy nghĩ của nàng, vừa rồi nàng có thể thoát nạn chính là nhờ có vị đại phu này. Nếu nàng biết được sự thực cái chết của huynh trưởng mình, không biết cảm xúc của nàng sẽ ra sao!
“Đường chủ, Tam đương đầu, Tứ đương đầu.” Mạc Cầu bước đến, hướng mọi người chắp tay làm lễ. “Thuộc hạ tới chậm, xin được lượng thứ.”
“Mạc đại phu đến đúng lúc lắm.” Chung Sơn cười nhạt, đứng dậy. “Lần vừa rồi, nếu không có Mạc đại phu ra sức, Hắc Hổ Đường chúng ta sợ là sẽ còn tổn thất nặng nề hơn nhiều.”
“Đường chủ quá lời rồi.” Mạc Cầu vội đáp. “Thuộc hạ chỉ cố gắng làm tốt nhiệm vụ của mình. Mọi người có việc gì xin cứ phân phó là được, thuộc hạ không dám nhận sự khen ngợi như thế.”
“Ha ha...”, Chung Sơn cười lên sang sảng. “Mạc đại phu tuổi chưa lớn nhưng ứng xử lại rất có phong phạm của một người trưởng thành. Thôi được rồi.” Hắn gật đầu nói tiếp. “ Ta tin Mạc đại phu cũng đã nhìn ra, hôm nay chúng ta tụ tập đông đủ là muốn đối phó với Bạch Mã Phỉ.”
Mạc Cầu gật đầu đồng tình.
Biểu hiện bình thường của hắn khiến Quách Tiêu cau mày, mặt lộ vẻ không hiểu mới nói. “Mạc đại phu, người chẳng lẽ không có gì muốn nói hay sao?”
Trước đây, Hắc Hổ Đường đã một lần bị đối phương tập kích để lại hậu quả nặng nề, thực lực giờ đã thua kém Bạch Mã Phỉ không ít. Người bình thường nghe thấy dự định kia ít nhiều đều có hiếu kỳ mới phải.
“Mạc mỗ chỉ là một đại phu, chỉ biết trị bệnh cứu người, những việc khác không hiểu rõ nên không có ý kiến gì cả.” Mạc Cầu lắc đầu. “Đường chủ cần thuộc hạ làm gì, xin cứ phân phó là được.”
Hắn cũng định sẽ rời đi nhanh thôi, tất nhiên không có hứng thú với giao tranh của hai bên Hắc Mã.
Đừng nói là việc của Hắc Hổ Đường, đến việc của hiệu thuốc Thanh Nang hắn còn không muốn dây vào nữa là.
“Nói hay lắm.” Không ngờ câu trả lời của hắn lại khiến hai mắt Chung Sơn sáng lên, lớn tiếng tán thưởng. “Mạc đại phu không hỏi thế sự, một lòng nghiên cứu y đạo, khó trách nhỏ tuổi như vậy mà đã có y thuật thật cao minh.”
Làm thủ lĩnh một phương thế lực, Chúng Sơn tất nhiên phải biết cách khích lệ thủ hạ dưới trướng.
Mạc Cầu trả lời như thế lại vừa đúng ý của hắn. Nếu thủ hạ ai cũng như tên đại phu này, hắn tiết kiệm được không ít tâm tư đề phòng.
“Lần này chiến đấu với Bạch Mã Phỉ, tuy chúng ta đã có chuẩn bị trước nhưng thương vong là không thể tránh khỏi. Đến lúc đó chắc chắn sẽ cần Mạc đại phu tận lực cứu người.” Chung Sơn nói.
“Vâng.” Mạc Cầu đáp. “ Thuộc hạ sẽ nỗ lực hết sức.”
Hắn trả lời như vậy nhưng trong lòng thì than thầm. Mấy ngày này hắn không đi được rồi.
“Tốt lắm.” Chung Sơn gật đầu. “Hắc Hổ Đường vốn thưởng phạt phân minh. Một năm vừa rồi Mạc đại phu đã lao tâm khổ tứ, đây là lúc ta phải trọng thưởng.”
Hắn vuốt râu, nhìn Mạc Cầu.
“Mạc đại phu, ngươi có mong muốn gì cứ nói, Chung mỗ làm được sẽ không nuốt lời.”
“Việc này...”, Mạc Cầu ngẩng đầu lên.
“Mạc đại phu không cần lo lắng.” Thấy ánh mắt hoài nghi của hắn, Thôi Hồng Anh đứng ở bên cười nói. “Chúng ta đều đã được Đường chủ ban thưởng, bây giờ đến lượt ngươi.”
“Không sai.” Chung Sơn gật đầu. “Mạc đại phu cứ nói đừng ngại.”
Mạc Cầu giật mình. Tiện nghi bực này hắn không thể không tận dụng. Nhưng phải muốn cái gì đây thì hắn nhất thời không nghĩ ra được.
Tiền bạc? Hiện giờ hắn có không ít. Sắp tới hắn còn đi xa, mang quá nhiều tiền bạc theo người cũng không tiện.
Công pháp?
Hiện giờ công pháp hắn cũng có không ít, thậm chí còn hơi lẫn lộn thứ nọ với cái kia. Hắn còn có thể muốn cái gì để không ảnh hưởng đến việc đi xa đây?
Trầm ngâm một lát, Mạc Cầu từ từ ngẩng đầu nói.
“Thuộc hạ nghe nói Thanh Phong Kiếm Pháp của Từ đại hiệp chính là kiếm pháp nhất tuyệt. Không biết thuộc hạ có thể nhìn qua không?”
So đi tính lại một hồi, hắn vẫn quyết định chọn lựa võ công. Dù sao hắn có hệ thống hỗ trợ, chỉ cần có đủ tinh quang là hắn có thể cảm ngộ để tinh thông thêm một môn võ kỹ.
Lộn xộn thập cẩm cũng được, dùng được không dùng được cũng chẳng sao. Hắn cứ tích lũy để đấy, sau này sẽ là nền tảng để thăng tiến lên cao hơn.
Ngân lượng hay ngoại vật không phải lúc nào cũng có tác dụng.
“Thanh Phong Kiếm Pháp?” Chung Sơn khẽ nhíu mày. “Mạc đại phu không phải đã vào nội khố tìm kiếm công pháp rồi sao, những thứ đó chẳng lẽ lại không phù hợp với ngươi?”
Mạc Cầu vội chắp tay.
“So với những võ kỹ phổ thông, thuộc hạ quả thật có mong muốn được nhìn thấy một môn võ công cao cấp.”
“Việc này...” Chung Sơn im lặng lắc đầu, những người có mặt cũng nhìn hắn bằng ánh mắt cổ quái.
Thanh Phong Kiếm Pháp đúng là không tầm thường. Nghe nói nó còn có liên hệ với chiêu thức ở cảnh giới Hậu thiên. Nhưng...
“Mạc đại phu.” Chung Sơn than nhẹ. “Sau khi Từ đại hiệp chết, chúng ta đúng là có tìm được từ trong phòng hắn bí tịch Thanh Phong Kiếm Pháp, nhưng có bí tịch chưa chắc đã tu luyện thành công. Trong rất nhiều hoàn cảnh, sống được còn quan trọng hơn là bí tịch. Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ.”
“Thuộc hạ hiểu rõ.” Mạc Cầu gật đầu kiên quyết. “Thuộc hạ vẫn lựa chọn bí tịch Thanh Phong Kiếm Pháp kia.”
“Vậy được rồi.” Chung Sơn lắc đầu, không khuyên nhủ thêm nữa. “Đợi chút nữa ta sẽ cho người mang bí tịch đó cho ngươi. Mạc đại phu có thể sao chép một phần. Ngoài ra ngươi còn được ban thưởng mười lạng bạc.”
Trước giờ Mạc Cầu vốn nổi tiếng yêu thích sưu tầm võ kỹ nên hắn cũng không quá kỳ quái với yêu cầu của đối phương.
“Đa tạ Đường chủ.” Mạc Cầu vội cảm tạ.
Buổi chiều. Từng người trong đường theo thứ tự xuất phát, sát ý nối tiếp nhau như một con rắn lớn hướng ra ngoài thành. Trong lúc đó Mạc Cầu đã sao chép xong Thanh Phong Kiếm Pháp, hắn đang đi về tĩnh thất của mình.
Đằng nào mấy ngày tới đây hắn cũng không đi đâu được, chi bằng thừa dịp học thêm một môn võ nghệ để gia tăng thực lực bản thân.
Thanh Phong Kiếm pháp có tổng cộng mười ba thức, việc cảm ngộ kiếm pháp này tiêu hao sạch sẽ tinh quang trong thức hải của hắn. Số lượng cảm ngộ nó vượt qua cả lúc cảm ngộ Tống Thị Đao Pháp và Thiên Tự Cửu Đả.
Bên trong phòng, Mạc Cầu nhắm hai mắt lại.
“Như có như không, như hư như thực,... không có dấu vết để lại, đối thủ không thăm dò được thì tránh đỡ thế nào đây? Trong mười ba thức, tinh diệu nhất là ba chiêu Thanh Phong Tự Tại, Liêm Khiết Thanh Bạch và Truy Phong Trục Ảnh.”
“Chiêu Truy Phong Trục Ảnh có một phần giống với chiêu Nhất Thiểm Kiếm của ta, có thể dùng để tham khảo lẫn nhau.” Hai mắt Mạc Cầu mở ra, trong lòng vô cùng mừng rỡ. “ Hơn nữa còn có thể vận dụng chân khí để thi triển kiếm quyết. Chỉ tiếc, ta còn cách cảnh giới Hậu thiên xa quá.”
“Nhất Thiểm Kiếm. Truy Phong Trục Ảnh... Những ngày vừa rồi ta cảm ngộ rất nhiều bộ pháp, có lẽ nên thử nghiệm cải tiến một chút xem sao. Đây cũng là thời điểm cho ta sắp xếp lại sở học của mình!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận