Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 408: Cảnh ngộ

Trong bí cảnh.
Ở một sơn cốc nào đó, có hai người một nam một nữ xuất hiện tại hai cốc khẩu, đứng đối mặt nhau.
“Cung lão quái, không ngờ ngươi vẫn chưa chết.”
Nữ tử nhìn tướng mạo thì chưa quá mười sáu tuổi, âm thanh lại giống một lão bà đã thất tuần.
“Nhờ phúc của sư muội, Cung mỗ vẫn sống tốt.” Cung Nghiệp ra vẻ lạnh nhạt nói. “Ngược lại ta thấy mười năm không gặp, sư muội ngày một trẻ ra, thật khiến người ta hâm mộ.”
“Hì hì…”, Nữ tử kia che miệng cười khẽ, thân thể mềm mại hơi đung đưa. “Cung lão quái, nhiều năm không gặp, ta thấy ngươi thức thời hơn trước kia nhiều, chi bằng đem chỗ này nhường cho tiểu muội, tiểu muội nguyện lấy thể xác mấy chục năm tu hành này tương báo. Thế nào?”
“Hừ.” Cung Nghiệp hừ lạnh. “Ý tốt của sư muội Cung mỗ tâm lĩnh, có điều Cung mỗ định tính không đủ sợ là không giữ được dục niệm hồng trần của sư muội. Cho nên chỗ này…”, lão quét mắt nhìn về trong cốc. “Nam thuộc về ta nữ là phần ngươi. Thế nào?”
“Nơi này nữ ít hơn nam nhiều, Cung lão quái ngươi vẫn nhất định không chịu thiệt.”
“Hai lão quỷ kia!” Lúc này có một người trong cốc không nhịn được gầm lên. “Nhất là lão yêu bà kia, các ngươi đều là quái vật, thật xem chúng ta sợ các ngươi hay sao?”
“A…”, Cung Nghiệp nghe vậy thì chân mày vẩy lên, tựa như nghĩ tới điều gì rồi cười lạnh.
“Lão yêu bà ư?”
Quả nhiên, nữ tử ở đối diện biến sắc, khuôn mặt vốn đang yêu kiều bá mị trở nên dữ tợn.
“Cái miệng này thật khiến người ta hận không thể xé thành tám mảnh rồi nghiền ra.”
“Cung lão quái!” Nàng hô to. “Đề nghị của ngươi ta đáp ứng. Nam về ngươi, nữ về ta nhưng người vừa rồi nhất định cũng phải thuộc về ta.”
“Được.” Cung lão quái gật đầu. “Sư muội cứ tuỳ ý.”
Hai người lẩm bẩm, mấy người trong cốc đã sớm không chịu được khởi thế công hướng về hai người. Chỉ một thoáng, phi kiếm bảo châu, ngọc xích linh quang theo nhau lao vọt tới hai người. Nữ tử nở nụ cười nhạt, khuôn miệng hơi hé mở, từ bên trong phi ra một tấm mạng nhện. Trong nháy mắt sau tấm mạng nhện này đã bao phủ nửa sơn cốc rồi va chạm với đám pháp khí kia.
Những pháp khí không tồi kia chạm vào tấm lưỡi lại như bị dính vào trong mạng nhện, dù liều mạng giãy giụa cũng không thoát được. Cùng lúc đó trên tấm lưới nhện hiện ra hơi khói nồng đậm trùm xuống dưới. Nơi màn khói đi qua vạn vật điêu linh.
“Thiên Chu Vạn Độc của sư muội vẫn sắc bén như thế.” Cung Nghiệp chớp mắt nói. “Bội phục!”
“Không so được với ngươi.” Nữ tử kia chớp hai mắt. “Ta nghe nói Cung lão quái ngươi tu hành bí pháp đoạt xá, sợ là đã tế luyện một bộ phân thần rồi?”
Cung Nghiệp sa sầm nét mặt, đột nhiên vung tay áo, một đạo kiếm quang huyết sắc phi tốc vòng qua mấy người phía dưới. Kiếm qua đầu rơi. Đám mây huyết sắc liền bao phủ xuống quấn mấy thi thể vào trong.
Nữ tử ở đối diện thấy vậy thì chân mày khẽ vẩy lên ra điều suy nghĩ rồi nhanh chóng chế trụ mấy người còn lại.
Đối với bọn họ, chỉ cần đối thủ không phải là đệ tử hạch tâm hay chân truyền, bọn họ đều có thể dễ dàng giải quyết.
Thuỷ vực ở nơi nào đó…
“Bạch!”
Một tia ô quang từ trên trời giáng xuống chính giữa một khối đá núi rồi nhanh chóng hiện ra nguyên hình.
Chính là Lý Nguyên Cảnh của Thương Vũ Phái. Lúc này hắn mang vẽ mặt lạnh lẽo, toàn thân là sát ý, một cỗ khí tức khủng bố từ trong thể nội không ngừng phun trào giống như vừa mới trải qua một tràng chém giết thảm liệt.
“Pháp môn ta truyền cho ngươi mặc dù có thể giúp ngươi gia tăng tu vi nhanh chóng nhưng cũng có nhược điểm.” Một giọng nói băng lãnh vang lên trong đầu hắn. “Thực sự nếu không tìm ra cây Diêm La Phiên kia để áp chế khí tức trên thân thể thì đứng nói tới Trúc Cơ, ngươi chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ gì.”
“Ta biết.” Lý Nguyên Cảnh âm trầm. “Nhưng tên họ Mạc phong cấm Diêm La Phiên trong túi trữ vật, cho tới bây giờ vẫn chưa lấy ra. Ta biết tìm hắn ở đâu đây?”
“Điều này thật quái lạ.” Âm thanh trong đầu hắn cũng tỏ vẻ không hiểu. “Đã xảy ra tình huống như bây giờ rồi, chẳng lẽ tên Mạc Cầu kia không cần dùng đến Diêm La Phiên để đối địch sao?”
Tà đạo xâm chiếm, mọi quy củ sẽ không còn được áp dụng nữa. Coi như có giải khai cấp pháp của tông môn trên túi trữ vật đi nữa thì tin rằng sau khi rời khỏi đây cũng sẽ không bị phạt. Nhưng đã lâu như vậy rồi mà bọn họ chưa từng cảm ứng được khí tức của Diêm La Phiên. Có lẽ nào đối phương gặp phiền phức mà không cần dùng tới Diêm La Phiên cũng có thể dễ dàng giải quyết?
Hay là… hắn đã chết ở nơi nào đó rồi!
“Việc cấp bách bây giờ là tìm tới một cây cột đá tạo trận pháp nào đó, nghĩ cách để ra khỏi bí cảnh này.”
Lý Nguyên Cảnh mở lời. “Mặc dù thực lực ta không yếu nhưng lại không chịu nổi nhiều tà tu, luôn có thời điểm không kiểm soát được.”
“Sai rồi.” Âm thanh trong thức hải hắn lại vang lên. “Không có Diêm La phiên ngươi vĩnh viễn không thể Trúc cơ, dù có ra ngoài được thì cuối cùng chờ đợi ngươi vẫn là cái chết. Còn như hiểm nguy…”
Giọng nói kia khinh thường hừ lạnh. “Nếu gặp được nguy hiểm chân chính, để ta ra tay thì ở trong bí cảnh này có ai cản được? Ngược lại nếu lấy được Diêm La Phiên, thực lực ngươi đại tiến, đến lúc đó tìm cây cột trận pháp không phải dễ như trở bàn tay sao.”
“Hừm…”, Lý Nguyên Cảnh lâm vào trầm tư thật lâu mới chậm rãi gật đầu. “Nói cũng đúng.”
Hắn rất tin phục người phát ra âm thanh trong đầu kia, thời khắc gặp nạn trước đó hắn đã từng tự mình chứng kiến thực lực của đối phương rồi. Lúc đó đối phương nhập thân vào trên người hắn, khống chế pháp lực, ngự sử phi kiếm trực tiếp chém chết một tên đệ tử chân truyền của Huyết Sát Tông. Rõ là cùng tu vi nhưng đối phương ta tay lại như nước chảy mây trôi, kiếm quang xuất thần nhập hoá, pháp lực cũng tuỳ tâm sở dụng, thần thông động niệm là phát rồi.
Mọi thứ đều tràn ngập một cảm giác cân bằng kỳ diệu, việc chém giết cùng người khác cứ như đang làm một công việc nghệ thuật ưu mỹ vậy.
“Nếu đã thế thì sẽ tìm Diêm La Phiên trước.”
Lập kế hoạch trong đầu xong, Lý Nguyên Cảnh vẩy tay áo, cả người hoá thành một tia ô quang bay thẳng đến chân trời.
Ở nơi nào đó trong rừng rậm, Mạc Cầu ngồi xếp bằng dưới tán cây nhắm mắt dưỡng thần, quanh người có một mùi máu tanh nhàn nhạt không tán. Xung quanh hắn trăm thước cây rừng đổ rạp, quang cảnh hỗn độn. Mấy cỗ thi thể của Cửu Sát Điện, Huyết Sát Tông nằm la liệt trên mặt đất, chìm trong vũng máu.
Một lát sau.
Mạc Cầu mở hai mắt, đưa tay giãn gân cốt, âm thanh giòn giã từ trên người hắn vang lên như pháo nổ. Ngẩng đầu nhìn về chân trời, Mạc Cầu ra vẻ suy tư.
“Hai khắc đồng hồ!”
Chỉ cần có tu sĩ tà đạo gặp nạn thì sau hai khắc đồng hồ sẽ có cao thủ lợi hại hơn chạy tới. Phía sau còn có cứu viện nữa.
Ý niệm vừa động hắn đạp nhẹ dưới chân, cả người hoá thành một làn khói xanh biến mất không thấy gì nữa. Cao thủ tà đạo còn không đuổi kịp Vương Kiều Tịch, hắn tất nhiên cũng không thể, ngược lại nhiều lần lâm vào cảnh bị vây giết.
Cũng may thực lực hiện giờ của hắn không yếu, cũng chưa gặp phải nguy hiểm chân chính nào.
Một lát sau.
“Bạch!”
Có mấy đạo lưu quang rơi xuống, sau đó hiện ra mấy tu sĩ tà đạo.
“Pháp môn Xích Hoả Phong của Thương Vũ Phái.” Một người đưa mắt quan sát rồi âm trầm nói. “Lại là cao thủ kia, xem ra quanh đây phải bố trí thêm người mới được.”
“Không sai.” Một người khác gật đầu. “Người này tu vi hẳn là Luyện khí tầng mười đến tầng mười một, thực lực không quá mạnh nhưng lại âm hiểm, sở trường về liễm tức chi thuật, am hiểu tập kích nên rất khó đối phó. Mang tin tức truyền đi, để vị đệ tử chân truyền ở gần kia chú ý. Nếu không thể xử lý hắn ngay thì cứ kệ hắn, chờ giải quyết những người khác trước, đến lúc rảnh tay sớm muộn gì hắn cũng không còn đường trốn.”
“Tốt lắm.”
Trong lúc mấy người kia còn đang thương nghị thì Mạc Cầu đã xuất hiện ở cách đó ngoài mười dặm. Hắn hoá thành một làn khói xanh xuyên qua dãy núi, mặc dù xung quanh đều là hiểm cảnh nhưng nhìn hắn rất bình thản.
Một đoạn thời gian sau, hắn nhíu mày, thân hình bỗng nhiên biến mất.
“Bạch!”
Trong bống tối có một đạo hắc mang chém tới, Hoàng Mẫn tái mặt vội ngự kiếm ngăn cản.
“Đinh đinh đang…”
Tiếng va chạm vang lên liên tục, nàng hô hấp dồn dập, vẻ mặt kinh hoảng, mặc dù liều mạng chiến đấu nhưng không thể không lùi về sau.
“Soạt!”
Nàng dùng hết pháp lực ngăn chặn hắc quang, Thất Hà Gấm bọc lấy thân thể một lần nữa phi độn. Người phía sau tu vi cũng không cao nhưng lại có một thanh pháp khí rất tốt, người này lại rất giỏi về độn pháp. Hoàng Mẫn bị thương cho nên dùng hết tốc lực phi nước đại vẫn không thoát khỏi tầm kiểm soát của đối phương.
Thời gian trôi qua, thương thế của nàng không được chữa trị càng ngày càng không ổn.
“Giết!”
Một đoạn thời gian sau đó, tiếng người đuổi phía sau lại vang lên, người đao hợp nhất chém tới, uy thế cũng theo đó đại thịnh.
“Đinh…”
Hoàng Mẫn đỡ được một kích lại chỉ ngăn được chút đao quang, pháp khí của đối phương liên tiếp phóng tới không dứt. Thất Hà Gấm vừa chống trả đã bị đao quang chém rách một cái khẽ, sát cơ lăng lệ tràn tới trước mặt.
Trường đao đen nhánh và khuôn mặt băng lãnh đạo vào mắt khiến Hoàng Mẫn cảm nhận được nỗi tuyệt vọng rõ rệt.
“Không!”
“Xì…”
Trước mắt nàng đột nhiên hiện ra một ánh chớp, hai bên đầu người kia chợt toả ra một đạo huyết hoa.
“Phù phù!”
Người kia ngã nhào xuống đất, sinh cơ hoàn toàn tắt lịm.
Hoàng Mẫn hoảng hồn, nàng ngẩn người, một lúc sau mới khôi phục tinh thần nhìn về phía Mạc Cầu ở cách đó không xa.
“Mạc sư huynh.”
Mặc dù e ngại Mạc Cầu, trên người nàng có cấm chế của đối phương gieo nhưng lần gặp lại này lại khiến nàng vô cùng vui mừng.
“Ừm.” Mạc Cầu lạnh nhạt gật đầu. “Sao ngươi lại chỉ có một mình, những người khác ở Mê Nguyệt Phong đâu? Sơ Dao không đi cùng với ngươi à?”
“Ta…”, Hoàng Mẫn nghe xong thì hai mắt đỏ lên. “Lúc tà tu xâm chiếm, ta đi theo mấy vị sư huynh sư tỷ chấp hành nhiệm vụ không ở cùng chỗ với Sơ Dao. Chúng ta vừa mới bắt Long Lý Thú, gỡ xuống nội đan thì bị người của tà tu vây quanh.”
Nàng vừa nói vừa nức nở. “Về sau chúng ta vừa đánh vừa trốn, cách đây không lâu cuối cùng cũng không chống đỡ nổi nên chia năm xẻ bảy, không biết tình hình những người khác ra sao.”
Vẻ lo lắng của nàng cũng khiến tâm tình Mạc Cầu hơi xao động.
“Long Ly Thú, có phải loại linh thú có công hiệu làm tăng thọ duyên? Trong bí cảnh có loại linh thú này sao?”
“Vâng.” Hoàng Mẫn gật đầu. “Là Long Lý Thú, chúng ta cũng may mắn phát hiện ra mà thôi, sau đó mới tập trung mấy người vây giết.”
“Nội đan của nó ở đâu?” Mạc Cầu bỗng hỏi. “Những người khác đâu?”
“A!” Hoàng Mẫn sững sờ, chần chừ một chút rồi mới nói. “Lúc đó có rất nhiều người đuổi giết, hẳn là…”, nàng chỉ tay về phía xa xa. “Ở hướng kia.”
Lời còn chưa dứt, nàng đã thấy thân thể nhẹ đi, cả người bị độn quang mang theo xông thẳng tới chân trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận