Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 106: Hiển uy

Mưa rơi ngày một lớn, cũng sắp đến lúc mọi chuyện ngã ngũ rồi. Trong hốc cây, Mạc Cầu khoanh chân ngồi ngay ngắn, hai mắt nhắm lại dưỡng thần.
Trong thức hải của hắn, từng khối tinh quang lấp lóe liên hồi, rất nhiều suy nghĩ liên tiếp hiện ra trong đầu hắn. Nhờ có hệ thống, mấy năm vừa rồi hắn đã tinh thông rất nhiều loại võ kỹ.
Những võ kỹ tinh diệu nhất có thể kể đến như Tống Thị Đao Pháp, Thiên La Công, Thanh Phong Kiếm Pháp. Thậm chí ngay cả Thiên Tự Cửu Đả và Thất Tinh Bộ cũng có những ưu điểm riêng.
Luận về uy lực thì Nhất Thiểm Kiếm là nhất. Trong những võ học có cùng cảnh giới, Thanh Phong Kiếm Pháp đứng đầu. Hiện giờ hắn chỉ có một môn võ kỹ này là có liên hệ đến cảnh giới Hậu Thiên. Sau khi cảm ngộ Thanh Phong Kiếm Pháp, toàn bộ cảnh giới võ học của hắn được đề cao lên một tầng mới.
Uy lực của môn kiếm pháp này không quá mạnh nhưng có thể liên miên không dứt, lại giúp hắn nhận ra nhiều thiếu sót của các môn võ khác. Ngày trước hắn không ngộ ra được, bây giờ đã có thể thuận thế thành sông, thành tựu thu được ngày một nhiều.
Giống như Nhất Thiểm Kiếm. Tuy cường hãn nhưng cũng tồn tại nhiều hạn chế. Hiện giờ hắn đang nghiền ngẫm lại để từng bước cải thiện, nâng cao uy lực đồng thời giảm bớt khuyết điểm của nó.
Tất cả những thứ này đều có liên quan đến chiêu Ngũ Bộ Nhất Sát. Trong thức hải, thông tin về nó dần hiện ra rồi khắc lên trên màn sáng.
“Ông...”
Rất nhiều khối tinh quang lấp lóe rồi nhanh chóng ảm đạm. Sau một khắc, có vô số thông tin theo nhau hiện ra trong đầu hắn.
“Soạt!”
Trong bóng tối, hắn đột nhiên mở mắt, trong mắt hắn toát ra một tia sáng lăng lệ như kiếm ảnh đang nhảy múa.
“Soạt...!”
Kiếm quang xé tan màn đêm, xé rách màn mưa, chỉ trong chớp mắt đã bay ra ngoài hai trượng.
Ngũ Bộ Nhất Sát!
Kiếm ảnh tan biến để lộ ra thân hình của Mạc Cầu. Mưa vẫn không ngừng rơi, gió vẫn thổi đập lá cây uốn cong lên càng làm nổi bật dáng đứng thẳng tắp của hắn. Có Thiên La Công bảo vệ, những giọt mưa vừa chạm đến da thịt hắn đã vỡ vụn, tán ra bốn phía.
Trong màn mưa, bước chân hắn xa dần.
Sau khi ra khỏi thành, hắn toàn chọn đường mòn và rừng rậm để di chuyển, mục đích là để tránh bị đối phương phát hiện hành tung. Lấy tiễn thuật đả thương người mà không giết là tránh cho khỏi bị địch nhân vây giết. Nhưng những thủ đoạn này chỉ có thể ngăn cản người bình thường, trong đám truy binh có cả cao thủ Hậu thiên, hắn buộc phải làm gì đó để áp chế nhuệ khí tinh thần bọn chúng, có vậy mới thêm an toàn.
Hiện giờ kiếm pháp của hắn có chút thành tựu, hắn đã chọn được mục tiêu, bây giờ là lúc triển lộ thực lực của mình.
Trong rừng, Mạc Cầu cầm theo đao kiếm, tốc độ như bay, không bao lâu sau đã đến một khu vực rộng lớn. Chính giữa khu vực này có ba cái lều vải thông thường được dựng lên. Hai trong ba cái thi thoảng lại vang lên tiếng kêu thảm của những người bị thương. Cái lều vải cuối cùng có ánh nến bập bùng, thỉnh thoảng lại hiện ra bóng người đi lại chứ không có âm thanh gì khác.
“Đại bộ đầu Âu Dương Việt, cao thủ Luyện Tạng, nhờ có Long Hình Bát Chưởng mà nổi danh. Người này thực lực cường hãn, là tên dẫn đầu đội ngũ này.”
Những thông tin trên lần lượt hiện ra trong đầu Mạc Cầu, bước chân hắn vẫn không ngừng lại, nhắm thẳng tới căn lều cuối cùng này.
“Uỳnh!”
Hắn giậm chân xuống đất, Long Xà Kình bộc phát, bùn nhão bắn lên tung tóe, thân hình hắn lóe lên đã xuất hiện ở cách đó hơn một trượng.
Trong vài hơi thở, hắn đã xuất hiện trước mắt mấy tên thủ vệ.
“Ai?”
“Có địch đột nhập!”
Tốc độ của hắn quá nhanh, kẻ địch chưa kịp phản ứng thì hắn đã xông qua phòng tuyến.
“Soạt!”
Trường đao tuốt khỏi vỏ, từ trên không mãnh liệt bổ xuống. Da lều vải bị nó chém tách làm đôi, người trong lều trợn mắt kinh ngạc.
“Âu Dương Việt, tiếp ta một đao!”
Mạc cầu hét lên, cả thân hình xuyên qua màn mưa xông vào trong lều, công kích trực tiếp Âu Dương Việt. Khí thế của hắn hung hãn, người đao tương hợp khiến không khí xung quanh hắn trở nên ngừng trệ.
Trong khoảnh khắc ấy, tất cả không ai kịp làm ra phản ứng gì.
“Là ngươi!” Âu Dương Việt lạnh giọng thốt lên, vừa sợ vừa giận. “Tên họ Mạc to gan, Tây Thiên có đường ngươi không đi, Địa ngục đóng cửa lại chui vào. Ngươi thật muốn chết!”
Hắn gầm lên, không lùi mà tiến, chưởng thế như du long đón đánh đao quang.
Long Hình Bát Chưởng - Phi Long Thức!
Thân là cao thủ Luyện Tạng, mỗi hơi thở Âu Dương Việt thở ra đều mang theo lực lượng to lớn, dù ra tay bất ngờ song uy thế vẫn vô cùng cường hãn.
Chưởng thế mang theo tiếng gió thét gào, mưa gió xung quanh bị nó cuốn ngược trở ra.
“Hừ!”
Mạc Cầu hừ lạnh, thế tới không đổi, đao thế càng lăng lệ hơn.
Tống Thị Đao Pháp - Kinh Hàn Nhất Đao!
Đây là chiêu đao có ý cảnh quyết tuyệt, đã xuất ra là không có đường lùi, khí thế bức người.
Hai mắt Âu Dương Việt chớp động, lấy địa bị của hắn, trong đám bộ khoái cũng là người có thực lực gần với Hỏa Nhãn Kim Điêu nhất, hắn đương nhiên không muốn lưỡng bại câu thương cùng với Mạc Cầu.
Thân thể còn trên không, chưởng thế của hắn đã biến hóa, từ bốn phương tám hướng đánh lên đao quang.
“Chát...”
Kình khí bùng nổ, hai người va chạm rồi nhanh chóng rơi xuống. Thân hình Mạc Cầu vững chãi không đổi, còn Âu Dương Việt thì giật mình, cúi đầu nhìn qua bờ vai. Ở đó có một vết đao mới tinh.
Chỉ một chiêu, cao thủ Luyện Tạng như hắn đã bị thương?
Dù đối phương có chuẩn bị trước rồi mới đến, hắn nghênh địch thụ động nhưng điều này chứng tỏ thực lực của đối phương không tồi.
Một tên đại phu lại tinh thông kiếm pháp?
Người trẻ tuổi này sợ rằng chính là một cao thủ Luyện Tạng hàng thật giá thật!
“Đại nhân cẩn thận!”
“Tặc tử giỏi lắm.” Đến lúc đấy, đám người xung quanh mới kịp phản ứng, nhao nhao hò hét xông tới. Cùng lúc đó, Mạc Cầu đã lại xông về phía Âu Dương Việt.
Lần này đối phương không chọn chính diện giao phong với hắn mà cả người lùi nhanh về sau, đồng thời hét lên.
“Các huynh đệ, cùng xông lên!”
Hắn vừa dứt lời, Mạc Cầu đã chuyển thân giữa không trung, chín đuôi phi dao theo thế Thiên Nữ Tán Hoa phóng ra bốn phương tám hướng.
Thiên Tự Cửu Đả!
Chín chuôi đao lại nối tiếp chín chuôi đao. Mười tám chuôi theo nhau xạ kích làm ÂU Dương Việt không thể không tránh né.
Lúc trước Trương hộ viện chỉ có tu vi Đoán Cốt, danh khí của hắn đã không kém các cao thủ Luyện Tạng khác, hiện giờ tu vi Mạc Cầu mạnh hơn Trương hộ viện khi xưa nhiều. Thủ pháp ám khí của hắn chỉ có hơn chứ không kém đối phương.
Sắc mặt Âu Dương Việt trầm lại, bao nhiêu sở học bản thân đều thi triển đến cực hạn, toàn lực tránh né. Trong lòng hắn thầm hận. Chờ đối phương sử dụng hết ám khí, cả đội hắn cùng xông lên thì đối phương có ba đầu sáu tay cũng không thoát được.
Ngay lúc hắn thầm nghĩ trong lòng, trước mắt hắn bỗng xuất hiện một luồng sáng lạnh lẽo, xông thẳng lên trán.
Một đạo kiếm quang sắc bén cắt đứt hắc ám rọi vào mắt hắn, bao trùm vạn vật. Hai mắt hắn trở nên mơ hồ.
Một khắc sau, Âu Dương Việt cảm giác thân thể hắn nhẹ bẫng, cả người bay lên, ý thức phiêu lãng không rõ. Trong khoảnh khắc ấy, có một âm thanh mơ hồ rơi vào tai hắn và ngày một xa dần.
“Lần này ta chỉ cảnh cáo, nếu còn tiếp tục truy lùng thì chớ trách ta ra tay vô tình!”
Làm sao có thể?
Đội ngũ của hắn có ba cao thủ Đoán Cốt, một cao thủ Luyện Tạng, được trang bị vũ khí đầy đủ thế mà đối phương có thể đến rồi đi nhẹ nhàng như vào chỗ không người.
Bản thân hắn còn bị người ta...
“Uỳnh!”
Cơ thể hắn ngã ầm xuống đất, rơi vào hôn mê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận