Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 548: Ám sát

“Chừng ba tháng!”
Đứng trên boong tàu, Thái Dật Tiên nheo mắt nhìn về tiểu đảo cách đó không xa. “Từ đây đến đó đã gần hơn nhưng tình hình vắng vẻ quá, cả đường đi chỉ có một dịch trạm duy nhất, hai ngày tới chúng ta phải nghỉ ngơi cho thoải mái mới được.”
Mạc Cầu nhìn kỹ “dịch trạm” phía trước. Nói là dịch trạm, kỳ thực chỉ là một tiểu đảo, trên đó có một ít đường sá và phòng ốc. Bên trong đó khí tức hỗn tạp gần như không có phàm ngân, phần lớn là Tiên thiên và tu vi Luyện khí, cũng có hai vị tu sĩ Đạo cơ.
“Địa giới Loan Hải giang bình thường có không ít người thường, chỉ là ở đây gần Hỗn Loạn vực, thỉnh thoảng lại có ngộ hại, muốn sống sót ở đây thì không có năng lực là không được.” Vân tiên sư đưa tay ra hiệu. “Đạo hữu, xin mời.”
“Sau đây chúng ta còn phải liên hệ đổi linh thạch, tịnh thuỷ, đoán chừng phải mất hai ba ngày mới có thể tiếp tục lên đường.”
“Vừa hay.” Mạc Cầu gật đầu. “Mạc mỗ cũng muốn quan sát một chút.”
“Ha ha…”, Vân tiên sư vuốt râu cười, rồi nhìn Thái Dật Tiên. “Dật Tiên, tuy dịch trạm trên danh nghĩa thuộc về Cửu Giang minh nhưng cũng chưa chắc đã an toàn tuyệt đối, ngươi…”
“Tiền bối không cần phải lo lắng cho ta.” Thái Dật Tiên khoát tay. “Ta không còn là trẻ con nữa, không cần lúc nào cũng phải để mắt đến, có một số việc vặt cũng phải ra mặt giải quyết chứ. Nếu không, dù có tới Đằng Tiên Đảo thì cũng như bù nhìn mà thôi, ngài xem ta nói có đúng không?”
“Cái này..”, Vân tiên sư chần chừ một lúc rồi gật đầu. “Cũng tốt. Ngươi cẩn thận một chút, tốt nhất đừng đi loạn, nếu có thể không xuống thuyền mới là tốt nhất.”
Vừa nói chuyện, thuyền lớn đã tới gần bến cảng, một ít thuyền viên có pháp lực đã nhảy xuống. Dịch trạm không lớn, tổng cộng chỉ có ba tuyến phố, thương hộ ước chừng hai ba mươi nhà, cũng chỉ có một khách sạn duy nhất. Khách sạn này gọi là Lương Cố Dịch.
“Sau khi Cửu Giang minh thành lập, ở giới vực Cửu Giang mới lập lên dịch trạm, mục đích để cho mọi người tiện đường qua lại, cũng giúp đỡ cho người tu hành một chút. Ngoài ra còn giúp họ mở rộng ảnh hưởng, thậm chí còn có một số thông tin truyền ra, ở dịch trạm cấm việc chém giết.”
Mạc Cầu nghe Vân tiên sư giải thích, vừa dạo bước đi trên đường phố và quan sát hai bên. Ở đây tu sĩ không giống ở Thái Ất Tông lắm, cách ăn mạc cũng thoải mái hơn nhiều. Mọi người đi đường đều là người có tu vi chứ không phải phàm nhân.
Vân Mộng Xuyên nhiều thuỷ vực, nhiều đầm lầy, khí hậu ẩm ướt, mặc quần áo rườm rà nặng nề thực sự không thích hợp. Hàng hoá bán mua cũng chủ yếu là thuỷ sản, huyết nhục linh ngư. Đây cũng là căn cơ để phát triển các loại hình ăn uống. Có được tinh nguyên huyết nhục hầu như không bị tổn hại mà nấu ra những loại mỹ thực thì còn gì bằng.
Mãng da, vảy cá, mai rùa… là những đồ vật cũng được bày bán nhiều trên đường. San hô, châu ngọc… đều là những thứ thường thấy. Trên người Mạc Cầu không có nhiều linh thạch nên hắn chủ yếu chỉ quan sát, sau đó bước vào khách sạn.
Đêm đã khuya, trong tiểu viện phía sau khách sạn có mấy người đang nâng ly cạn chén. Mạc Cầu không từ chối được lời mời của đối phương nên đành ở đây tham gia tiệc rượu cùng.
“Mạc tiền bối, xin nếm thử Bạch Chước Vĩ Ngư này xem. Đây là món ăn nổi danh, ở gần Hỗn Loạn vực mới có.” Thái Dật Tiên ân cần mời mọc, chủ động rót rượu và giải thích. “Vĩ ngư chính là đặc sản, thịt cá trơn mềm, linh tính nồng đậm nhưng lá gan thì nhỏ, gặp môi trường không thuận thì dễ chết, sau khi chết thân thể trở nên cứng ngắc, chất thịt không còn tốt nữa. Vì thế chỉ ở gần đây mới có thể làm ra món ngon được.”
“Ừm.” Mạc Cầu nâng đũa nếm thử rồi gật đầu. “Quả là không tệ.”
Thịt cá vào miệng là tan đi, ăn rất ngon miệng, còn có một vỗ linh khí không tán tẩm bổ nhục thân. Tất nhiên, mức độ linh khí này với hắn mà nói thì có hay không có cũng không có gì khác nhau.
“Đúng thế.” Thái Dật Tiên cười lớn, bưng bầu rượu lên thì phát hiện đã hết vội quay ra hô. “Tiểu nhị, cho vài ấm linh tửu.”
“Vâng.” Bên ngoài vang lên tiếng xác nhận. Không bao lâu sau cánh cửa đẩy ra, một nữ tử ăn mặc mát mẻ khoan khoái nâng khay ngọc đi tới.
“Nếu tiền bối chưa có chốn dừng chân, Đằng Tiên Đảo là nơi có thể tạm cư được. Nơi đó người tu hành nhiều, không thiếu linh vật luyện đan, lại có cao thủ Cửu Giang minh toạ trấn bảo đảm sẽ được an toàn… Ngoại trừ Đằng Tiên Đảo thì gần đây không có chỗ nào thích hợp để ở hơn.”
Thái Dật Tiên chủ động lên tiếng, mục đích chính là muốn thuyết phục còn Mạc Cầu chưa đáp, chỉ nhấc tay rót đầy rượu ra.
“Cái gì?” Hắn đảo mắt rồi ngay lập tức vẻ mặt trầm xuống.
“Sao vậy?” Thái Dật Tiên vội hỏi.
“Trong rượu có độc.” Mạc Cầu chớp mắt, buông chén rượu xuống.
Ở trong Thượng Thành Huyền U động thiên hắn từng nhiều lần bị người tập kích hạ độc, ám sát, tình huống này hắn đã không còn lạ lẫm. Không ngờ ở chỗ này cũng gặp phải việc như thế. Có điều mục đích của người ra tay có lẽ không phải là hắn.
“Độc ư?” Thái Dật Tiên và Vân tiên sư đại biến, chưa kịp phản ứng thì nữ tử bên cạnh đã lao tới như thiểm điện.
“Chết đi.”
Đôi mắt nữ tử phiếm hồng, khí cơ quanh thân như lửa cháy, lòng bàn tay hiện ra một thanh kiếm đâm thẳng về Thái Dật Tiên. Kiếm như lưu tinh loé lên giữa không trung.
Tu vi Thái Dật Tiên không mạnh, kinh nghiệm đối chiến không nhiều, nhất thời ngây ngốc ra tại chỗ. Đúng lúc ấy…
“Đinh…”
Một thanh phi kiếm hiện ra từ hư không ngăn trước nữ tử kia. Vân tiên sư vung tay áo, cực lực phát ra đánh bay nữ tử ra ngoài.
“Thật to gan.”
Hắn trợn mắt, động thân lao lên, trong lòng cũng có phần lo sợ. Vừa rồi nếu không ngờ có Mạc Cầu nhắc nhở, sợ là bọn hắn đã uống rượu vào, kết quả thế nào còn khó mà nói được. Hắn có kinh hãi nhưng không lưu tình.
“Là Phụ Thân Chú.” Mạc Cầu nhíu mày đứng lên, thấy chỉ sau một kích nữ tử kia đã mất mạng. “Có người khống chế nhục thân nàng, kích phát tiềm năng, sợ là nàng ta cũng thân bất do kỷ.”
Nàng ta chỉ là tu sĩ Luyện khí tầng sáu, nhưng vừa rồi bộc phát ra lại khiến cho Thái Dật Tiên có tu vi luyện khí tầng mười không né tránh kịp. Thậm chí, trong một thoáng bất ngờ tu sĩ Đạo cơ cũng không kịp phản ứng.
“Là ai?” Đến lúc này Thái Dật Tiên mới đứng lên, vẻ mặt chưa hết sợ hãi, hai chân muốn nhũn ra. “Là…”
Mạc Cầu chớp mắt, đột nhiên chụp một trảo về phía sau.
Huyền Âm Nhất Khí Cầm Nã Thủ.
Ở trong Thượng Thanh Huyền U động thiên hơn một trăm năm, mặc dù tu vi không có tiến bộ nhưng hắn lại thu được nhiều lợi ích về công pháp. Nhất là công pháp thuộc âm đột nhiên tăng mạnh. Chưởng xuất ra, thiên địa như bị hút cả vào trong đó. Uy thế mạnh mẽ khiên Vân tiên sư ở bên cạnh phải kinh ngạc.
Trong nội viện, trên một cây đại thụ có một bóng người giãy giụa, nháy mắt sau đã bị thần thông cầm nã rồi nhanh chóng được kéo đến trước mặt ba người.
“Hừ!”
Vân tiên sư tiến lên một bước, mặt liên lôi quang, bàn tay cách không đánh vào đầu người này. “Các ngươi là ai, vì sao lại ám hại chúng ta?”
Kinh Lôi Chú!
Lấy kinh lôi rung động tâm thần, ép hỏi ra bí mật. pháp môn này xuất kỳ bất ý là tốt nhất nhưng quá mức bá đạo, sau khi thụ nó thì tâm thần tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng lớn. Thần hồn yếu ớt thì không chịu được khảo vấn lôi đình. So sánh với pháp môn hỏi cung của Mạc Cầu thì còn xa mới bằng được. Nhưng Mạc Cầu không muốn để lộ ra nhiều. Mục đích của đối phương không phải là hắn, hắn chỉ ở cùng nên vạ lây mà thôi.
Người nằm trên đất thân thể run rẩy, miệng trắng, ánh mắt mê man nhưng há miệng gầm nhẹ. “Đại ca sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Thiên Thuỷ Lục giao long nhận việc chưa bao giờ thất thủ, các ngươi… chờ chết đi.”
“Thiên Thuỷ Lục giao long?” Sắc mặt Vân tiên sư trầm xuống, vung tay kết liễu mạng sống đối phương rồi âm trầm. “Ra là bọn chúng.”
“Sao vậy.” Mạc Cầu hỏi. “Chúng rất khó đối phó sao?”
“Lục giao long là đạo tặc tiếng tăm lừng lẫy ở Thiên Thuỷ hà, mỗi người đều có tu vi Đạo cơ, lão đại của bọn họ là tu sĩ Đạo cơ trung kỳ.” Vân tiên sư đáp. “Nếu ở trên Độc Long Thần chu có trận pháp thì chúng ta không sợ, nhưng bây giờ…”
Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời. Lần này bọn họ rời khỏi bến cảng chỉ vài dặm, nhưng có thể quay trở lại đó hay không lại chưa biết được, trong lòng hắn không khỏi thầm hối hận. Hai người bọn họ đều rời khỏi thuyền, tâm tình buông lỏng, bây giờ không biết phải làm sao cho phải.
“Bọn chúng dám ra tay ở dịch trạm?” Thái Dật Tiên lo sợ. “Nơi này chính là địa bàn của Cửu Giang minh, một khi chuyện lộ ra bọn chúng có thể trốn được sao? Là ai muốn giết ta vậy? Trưởng lão hay đại ca? Bọn hắn lòng dạ độc ác như vậy!”
Sau nỗi sợ hãi là tức giận, Thái Dật Tiên nắm chặt tay bàn tay. Hắn cũng biết nhân tâm hiểm ác nhưng đến lúc trực tiếp gặp phải thì trong lòng vẫn thấy lạnh lẽo.
“Dịch trạm đã không còn được như trước nữa.” Vân tiên sư lắc đầu, vẻ mặt ngưng trọng. “Hiện giờ dịch trạm ít xảy ra chuyện nhưng không phải là không có, hơn nữa…”, hắn đưa tay chỉ ra bên ngoài. “Sương mù ngoài kia có phần cổ quái, sợ là đã bao trùm cả xung quanh, ngăn cách quan sát để lúc hạ thủ với chúng ta thì không ai biết là ai cả.”
“Còn thời gian.” Thái Dật Tiên chớp mắt, bỗng nhiên cười lạnh. “Ta không tin bọn chúng dám to gan như vậy.”
Nói xong hắn gọi thuyền viên vào, nhỏ giọng phân phó, cũng phát cho mỗi người một tờ linh phù. Mạc Cầu đứng bên cạnh quan sát, thần sắc hơi biến đổi. Người trẻ tuổi này… rất quyết đoán!
“Mạc đạo hữu.” Vân tiên sư cũng ra vẻ tán thưởng, hắn quay sang nhìn Mạc Cầu vẻ khó xử. “Ta không nghĩ lại khiến cho đạo hữu rơi vào hoàn cảnh như này, đúng là bất đắc dĩ. Tiếp theo đây…”
Hắn ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp. “Đạo hữu không phải mục tiêu của bọn chúng, chỉ cần không lộ ra thì sẽ không gặp việc gì. Chờ ngày mai chúng ta lại gặp lại tên Thần Chu. Ví như…, ví như chúng ta xảy ra chuyện, nhờ đạo hữu nể chút duyên đồng hành mà thông báo cho Diễn Nguyệt Tông giúp.”
Thái Dật Tiên ở bên cạnh chớp mắt, vẻ hơi tiếc nuối. Nếu có thể mời Mạc Cầu đi cùng thì khả năng trốn thoát sẽ cao hơn, nhưng vô duyên vô cớ thì đối phương không có lý do để giúp hắn. Việc nhỏ có thể không bàn đến, nhưng lúc này chính là chuyện sống còn, chỉ đồng hành mấy ngày mà nhờ đến việc sinh tử thì chẳng ai dễ dàng đồng ý.
“Đạo huynh không cần áy náy như thế.” Mạc Cầu cười khoát tay. “Đối thủ còn chưa tới, nơi này cách Thần Chu chỉ vài dặm, sẽ không xảy ra chuyện gì.”
“Hy vọng là thế.” Vân tiên sư gật đầu, ôm quyền chắp tay. “bảo trọng.”
“Bảo trọng.”
Dứt lời, thuyền viên trong nội viện đã hướng ra bốn phía mà chạy, người nào cũng vừa chạy vừa gào lớn.
“Thiên Thuỷ Lục giao long muốn ám sát con trai tông chủ Diễn Nguyệt Tông tại Lương Cố Dịch.”
“Thiên Thuỷ Lục giao long muốn ám sát con trai tông chủ Diễn Nguyệt Tông tại Lương Cố Dịch.”
Bọn hắn dùng toàn lực mà gào lên, linh phù trên người càng giúp phát tan âm thanh đi xa hơn. Dù bị trận pháp ngăn trở, nhưng vì chưa thi triển hết nên trong khách sạn đã thấy náo động.
“Thiên Thuỷ Lục giao long!”
“Diễn Nguyệt Tông có tông sư Kim Đan trấn giữ ư?”
“Bọn chúng thật to gan!”
“Không ổn, mau rời khỏi đây.”
Không khí náo động, lộn xộn nhanh chóng bao trùm, vô số thân ảnh từ trong khách sạn nhảy ra, hướng về bốn phía.
“Đáng chết.” Ở trên một đám mây có người lộ vẻ cáu giận. “Sao có thể như vậy?”
“Lão đại, làm sao bây giờ? Tên Thái tiểu tử kia nhất định ẩn trong đám người đang chạy trốn, muốn thừa loạn để chạy trốn.”
Trong dòng người lộn xộn đào tẩu, muốn tìm ra mục tiêu không phải chuyện dễ.
“Ngăn tất cả lại.” Lão đại cắn răng. “Không buông tha một ai.”
“A!” Mấy người khác sững cả ra. “Nơi này chính là Lương Cố Dịch, là dịch trạm của Cửu Giang minh, vạn nhất có vấn đề gì…”
Cho dù bọn họ đắc thủ thì việc này qua đi, sợ là mọi người đều biết, Lục giao long sau này khó mà sống yên ổn được. Trừ phi, một tên dưới kia cũng không được để chạy thoát.
Nhưng…, mấy người vốn đều là tội phạm từng giết người vô số cũng cảm thấy lo sợ.
“Động thủ.”
Lão đại của bọn họ đã quyết tâm, vì một tên Thái Dật Tiên mà phải đắc tội với Cửu Giang minh cũng phải làm. Hắn vung tay lên, đám mây hạ xuống bao trùm hơn phân nửa dịch trạm vào bên trong.
“Độc Giác Long, ngươi định làm gì?”
“Ta chính là thiếu chủ Liên Hoa Ô, Lục giao long các ngươi muốn làm gì?”
“Chư vị hào kiệt, chúng ta là người của Quỳnh Hoa phái, nguyện không nhúng tay vào chuyện này, mong các vị giơ cao đánh khẽ.”
Tiếng hô hoán vang lên không ngừng. Mê vụ tràn ngập, bóng người xung quanh biến ảo rất khó phân biệt đường đi. Vân tiên sư, Thái Dật Tiên đã sớm lẫn vào trong đám người không biết đi tới chỗ nào, Mạc Cầu thì thản nhiên hướng ra ngoài bước đi. Mê vụ tuy có một chút phiền phức nhưng không phải không thể hoá giải.
Không bao lâu, hắn đã xuất hiện ở biên giới mê vụ.
“Đát…”
Một bóng người hiện ra ở phía trước.
“A!” Mạc Cầu dừng chân, bất đắc dĩ than. “Ta không muốn gây chuyện.”
“Thật đáng tiếc.” Bóng người ở phía trước lắc đầu. “Nơi này nhiều người như vậy, chỉ có ngươi phát hiện ra sự tồn tại của ta, ngươi sống thì ta khó mà yên được.”
“Các hạ là ai?” Mạc Cầu nhíu mày. “Chỉ là một tên Thái Dật Tiên nho nhỏ mà có thể khiến cho tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ phải xuất thủ, còn dùng thuỷ đạo che lấp làm hình nhân thế mạng. Đại động can qua như thế là vì sao?”
“Việc này các hạ không nên biết.” Người kia nhấc tay, lưu quang lấp loé. “Giải quyết ngươi rồi ta sẽ đi tìm tiểu quỷ kia.”
“Thật sao?” Mạc Cầu nghiêng đầu vẻ tiếc nuối. “Đáng tiếc.”
“Đáng tiếc cái gì?”
“Đáng tiếc, ngươi đã quyết định sai rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận