Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 502: Thụ thẩm

Linh phù phong cấm thức hải, xiềng xích giam cầm nhục thân, ngay cả pháp lực cũng bị trận pháp áp chế không thể động đậy. Tại nơi hắc ám vô cùng này, thời gian trôi qua thế nào cũng khó mà nhận biết được. Áp lực luôn tồn tại chẳng khác nào tra tấn khiến người ta muốn phát điên. Ngay cả việc đi ngủ được cũng là hi vọng xa vời.
Cho dù là tu sĩ Đạo cơ, tâm tính không đủ cứng cỏi thì dần dần thần trí cũng sẽ mê loạn. Bản thân Mạc Cầu cũng không biết thời gian trôi qua đã bao lâu, hắn không thể tu hành, không thể động đậy, ý thức cũng không chìm vào thức hải được.
Chỉ có một điểm, đó là màn sáng trong thức hải và những tinh quang kia, bọn chúng hình như siêu thoát, không phụ thuộc vào thức hải, không bị linh phù phong cấm nên Mạc Cầu vẫn có thể nhận biết rõ ràng. Nhàn hạ vô sự, Mạc Cầu đem các loại sở học ra mà suy nghĩ, diễn toán. Có tinh quang trong thức hải thôi diễn công pháp, chỉ cần đầy đủ tinh quang là hắn có thể trực tiếp thôi diễn.
Cho đến lúc này hắn vẫn chưa gặp phải bình cảnh. Cũng nhờ vậy mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy chục năm đã nắm giữ được Kiếm khí Lôi Âm, Kiếm Quang Phân Hoá hai đạo tuyệt kỹ, thậm chí diễn hoá đến mức một kiếm phá vạn pháp. Trong mắt người khác, kiếm đạo của hắn chứng tỏ thiên phú kinh thế hãi tục, nhưng muốn thôi diễn sâu hơn nữa thì độ khó quá lớn.
Không phải không thể được, mà vì kiếm đạo vốn mênh mông vô bờ. Mỗi một loại đều tinh vi thâm thuý, tiêu hao lượng tinh quang tinh thần để cảm ngộ càng lớn. Để thôi diễn một môn kiếm quyết có thể so với Bắc Đấu Thất Sát Kiếm cần tiêu hao lượng tinh quang lớn hơn rất nhiều so với lĩnh ngộ một pháp môn có sẵn.
Có điều, hiện giờ trong tay Mạc Cầu vừa hay lại có một môn huyền công mà luận về độ ảo diệu thì không hề thấp.
Tam Chuyển Nguyên Công.
Nghe nói huyền công này truyền lại từ thời thượng cổ từ một môn phái có tên Ngọc Hư Tông. Tu thành huyền công này, vạn sự vạn vật không gì không thể biến hoá, vận dụng ảo diệu, càng có thể kéo dài tuổi thọ, thậm chí nhục thân bất tử.
Đáng tiếc, công pháp lại không hoàn chỉnh.
Trước kia Trùng Ma Độc Cô Vô minh nhặt được nó như nhặt được chí bảo, từ trong đó mà ngộ ra Vạn Linh Huyền Công, tu hành đến hôm nay mới có uy danh lừng lẫy như thế. Nhưng Vạn Linh Huyền Công bị thiếu hụt lớn, hắn dùng ngàn năm suy nghĩ cũng không thể khắc phục được. Biện pháp giải quyết ở ngay trong Tam Chuyển Nguyên Công này.
“73 vạn tinh quang!”
Mạc Cầu hít sâu một hơi, hắn không nhịn được một tiếng ai oán thất thanh, lắc đầu bất đắc dĩ và tạm thời quên đi việc lĩnh ngộ một lần là xong. Rõ ràng đã có Vạn Thú Dung Huyết Công, Vạn Linh Huyền Công làm công pháp cơ sở, cảm ngộ tàn thiên của môn huyền công này vẫn còn cần nhiều tinh quang đến như vậy.
Đơn giản… là kinh khủng!
Nhưng cái gì cũng có giá của nó, Tam Chuyển Nguyên Công vô cùng cao minh. Một khi tu thành rồi có thể tham công tạo hoá, nhục thân có khả năng thiên biến vạn hoá, tránh tai cản kiếp. Huyền công này lấy huyết mạch mười hai chủng thần thú làm cơ sở diễn hoá ra vô vàn huyền diệu. Đạt tới đại thành sẽ không bị huyết mạch khống chế, nhục thân biến hoá không gặp trở ngại gì, thậm chí các thứ như đá núi thảo mộc cũng có thể biến ảo ra được, pháp nhãn của tu sĩ khó phân ra thật giả.
Tam Chuyển Huyền công.
Đủ tam chuyển mới có thể đại thành. Mạc Cầu không mong có thể tu đến đại thành, chỉ cần có thể mang pháp môn trong tay thôi diễn hoàn thiện là đã thoả mãn rồi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, không biết đã bao lâu..
“Mạc Cầu!” Một âm thanh lạnh như băng từ trên cao vọng xuống, sóng âm chói tai không hề cố kỵ. “Đi ra thụ thẩm.”
“Rầm rầm… rầm…”
Mạc Cầu bước đi, toàn thân là dây sắt, quần áo trên người đã rách tả tơi, hắn không khỏi há miệng kêu lên mấy tiếng đau đớn. Khoảng cách chỉ trên dưới một trăm trượng lúc này đối với hắn lại cực kỳ gian nan. Thật lâu sau hắn mới đến giữa đại điện trống vắng.
“Cạch!”
Thanh âm như tiếng gõ xuống mặt gỗ vang lên, sau đó là tiếng người chất vấn đầy buồn bực.
“Mạc Cầu, ngươi biết tội của mình chưa?”
Mạc Cầu chậm rãi ngẩng đầu, vài sợi tóc rối trải dài trên gò má gầy khô tiều tuỵ, ánh mắt cũng có chút mơ hồ, ngay cả người đang tra xét là ai hắn cũng không nhìn rõ. Hắn chỉ khẽ mỉm cười đáp. “Ta vì tông môn mà trừ đi một mầm hại trong tương lai thì có tội gì?”
“Lớn mật.” Lại có tiếng người gầm lên. “Ngươi phạm thượng chém chết Hà sư huynh, lòng dạ khó lường còn không biết tội? Chẳng lẽ còn chờ đại hình hầu hạ hay sao?”
“Hà sư huyh?” Mạc Cầu quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra. “Thế nào, tên tuổi Hà Linh vẫn còn trong danh sách đệ tử của tông môn hay sao?”
Yên lặng.
Một cỗ khí tức ngang ngược giận dữ phóng tới, cung điện to lớn chợt hiện ra hàn phong lạnh lẽo.
“Mạc Cầu.”
Dừng lại một chút, người kia dường như cũng cưỡng ép đè phẫn nộ trong lòng mà dùng giọng âm trầm tra hỏi.
“Lúc ngươi hạ thủ có biết chắc Hà Linh đã bất trung với tông môn chưa?”
“Đương nhiên là biết.” Mạc Cầu gật đầu. “Nếu không như thế Mạc mỗ sẽ không ra tay hạ sát thủ.”
“Hừ.” Phía trước lại vang lên tiếng hừ lạnh.”Ngươi có chứng cứ rõ ràng gì không?”
“Không phải sau đó đã tra ra rồi sao?”
“Rầm!” Tiếng đập bàn lại vang lên. “Nói cách khác, lúc đó ngươi chỉ mới có hoài nghi trong lòng mà thôi, đã vội ra tay hạ sát thủ một đệ tử truyền thừa của tông môn rồi?”
“Không phải ta nghi ngờ.” Mạc Cầu bỉnh thản đáp. “Hắn chính là như vậy.”
“Không có chứng cứ thì chỉ là nghi ngờ mà thôi.”
“Vậy kết cục có đúng là hẳn phản bội tông môn cấu kết với tà đạo hay không?”
“Đừng giảo biện, ta xem ngươi chính là vì thù riêng nhất thời phẫn uất nên mới hạ lạt thủ.”
“Các hạ muốn vu khống ta chăng?”
“Làm càn!”
“Khụ khụ…”
Một thanh âm quen thuộc ngắt cuộc tranh cãi của hai người vang lên, chính là tiếng của Tạ Lưu Vân.
“Ngũ sư đệ chớ có xúc động.”
“Đúng.” Người kia hít sâu một hơi rồi âm trầm nói. “Mạc Cầu, ta hỏi lại ngươi, ngươi đã từng có chỗ nào oán giận tông môn?”
“Chưa từng có.”
“Ngươi đã từng cấu kết với tà đạo?”
“Chưa từng.”
“Ngươi có từng che giấu tông môn điều gì? Pháp môn ngươi tu hành rốt cuộc lại lịch ra sao?”
“Khụ khụ…” Tạ Lưu Vân lại một lần nữa ho nhẹ. “Ngũ sư đệ, việc qua rồi.”
Dù Mạc Cầu không nhìn thấy rõ nhưng cũng có thể cảm nhận được người kia đang rất ngưng trọng.
Thời gian dừng một lát mới lại có người lên tiếng. “Các vị huynh đệ còn có điều gì muốn hỏi nữa?”
“Mạc Cầu.” Một người mở miệng. “Công pháp trên người Vương Hổ là ngươi truyền thụ cho hắn?”
Âm thanh này có phần quen thuộc, hình như là của một vị nào đó ở Thái Hoà Cung, một người thường đi theo cạnh Vương Thiền. Người này hỏi đến vấn đề này cũng là vì nghĩ đến Vương Thiền mà hỏi.
“Không sai.” Mạc Cầu gật đầu. “Lai lịch công pháp này ta đã nói lại cho tiền bối Xung Hư, Lý tiền bối ở Thái Hoà Cung hẳn cũng biết.”
Đối phương lại một lần nữa truy vấn. “Ngươi xem, Vương Hổ giờ thành ra bộ dạng như vậy thì còn có thể khôi phục lại như trước hay không?”
“A…”, Mạc Cầu trầm ngâm thật lâu mới chậm rãi lắc đầu. “Rất khó.”
Ở trên kia có tiếng người nhẹ nhàng thở ra.
“Có điều.” Mạc Cầu nói tiếp. “Khó nhưng không phải là không thể làm được.”
“Hừ.”
“Ta hỏi ngươi.” Một người khác tiếp lời. “Chiến dịch Minh Đình sơn thành bách tính toàn thành chết uổng, Hà sư đệ cũng mệnh tang. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hai mắt Mạc Cầu co rút lại. “Vị sư huynh này, việc đó đã trôi qua rất lâu rồi thì phải?”
“Ta hỏi, ngươi chỉ cần đáp là được.” Đối phương trầm giọng xuống. “Đừng nhiều lời, mau nói.”
“Được.” Mạc Cầu than nhẹ rồi từ từ kể lại. Màn thẩm vấn kéo dài chừng mấy canh giờ với đủ các loại vấn đề được đưa ra. Cho đến lúc tinh thần Mạc Cầu gần kiệt quệ mới thôi. Có người cố ý gây khó dễ, trăm phương ngàn kế tìm điểm bất thường trong câu chuyện của Mạc Cầu, một khi phát hiện ra điều gì là dồn sức tra hỏi. Cũng may là có Tạ Lưu Vân đỡ cho, thi thoảng lại kịp thời ngăn lại nên hắn mới kiên trì được đến phút cuối.
Đưa mắt nhìn tình trạng kiệt sức của Mạc Cầu khi đưa trở lại đại lao, Tạ Lưu Vân trầm ngâm, hắn đứng dậy rời đi.
Không lâu sau Tạ Lưu Vân đã đi vào một cung điện khác.
“Sư tôn, Nhạc sư thúc.” Hắn ôm quyền chắp tay thi lễ trước hai người đang đánh cờ với nhau. “Đã thẩm tra xong.”
“Ừm.” Xung Hư ngẩng đầu lên hỏi. “Kết quả thế nào?”
“Đúng như lời sư tôn nói, vài vị sư đệ ở Bắc Đấu Cung có ý định gây khó dễ, còn lại thì đều hữu kinh vô hiểm.” Tạ Lưu Vân đáp, trên mặt lại hiện ra vẻ chần chừ. “Chỉ là…”
“Cứ nói đừng ngại.”
“Vâng.” Tạ Lưu Vân chắp tay. “Ánh Tâm Kính của Chấp Pháp Điện nhìn rõ nhân tâm, phân rõ thật giả, Mạc sư đệ đúng là không có vấn đề, có điều hắn cũng không có bao nhiêu lòng cảm mến đối với tông môn.”
“A…”, Xung Hư đạo trưởng lộ vẻ trầm ngâm, hắn im lặng một lúc mới lên tiếng. “Hắn vốn là đệ tử của Thương Vũ Phái, mang nghệ đi tìm thầy, chỉ mong có một nơi an ổn tu hành nên không có lòng cảm mến cũng là việc bình thường.”
“Đúng.” Nhạc Thủ Dương ở đối diện gật đầu. “Kẻ này trước kia chỉ là phàm nhân, có thể bước đến hôm nay đã thấu rõ đường đời, lấy được lòng hắn toàn tâm toàn ý là không dễ.”
“A…”
“Nói không chừng Thương Vũ Phái với hắn cũng chỉ là một bước đệm mà thôi.”
“Cũng không đến mức đó.” Xung Hư đạo trưởng lắc đầu. “Con người không phải cây cỏ, đâu ai vô tình được? Chỉ cần lấy tâm đối tâm thì sẽ cải biến được.”
“Sư tôn.” Tạ Lưu Vân mở lời. “Quả thực muốn để cho Mạc sư đệ chính thức bái nhập tông môn sao?”
Quy củ của Thái Ất Tông sâm nghiêm, mang nghệ đi tìm thầy thì sẽ không nhận được chân truyền, trừ phi chấp nhận bỏ đi một thân pháp lực, một lần nữa tu hành tâm pháp tông môn từ đầu. Điều này không khó với tu sĩ Luyện khí nhưng tu sĩ Đạo cơ có mấy người làm được?
Cho nên truyền thừa tông môn từ trước đến nay, người ngoài chính thức trở thành người mình đã ít càng thêm ít. Dù cho có thành tựu Kim Đan đi nữa cũng chưa chắc đã được vào hạch tâm của tông môn.
“Kẻ này sở trường về kiếm pháp, luyện đan, trận pháp, thậm chí cả phương diện chế phù đều rất có thiên phú.” Xưng Hư đạo trưởng ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm túc. “Tông chủ đúng là có ý này. Có điều vẫn cần khảo nghiệm thêm. Nếu có thể lập đại công cho tông môn thì mới được xét đến.”
Nói xong hắn phất tay. “Việc này ngươi không nên hỏi nhiều, mau lui xuống.”
“vâng.”
Tạ Lưu Vân khom người, gật đầu rồi lui ra khỏi điện, hoá thành độn quang bay tới trọng lao.
“Rầm rầm…”
Xiềng xích vang động, Mạc Cầu cật lực khoanh chân. Một phen thẩm vấn hôm nay đã làm hắn sức cùng lực kiệt, trở lại nhà lao là hắn trầm ngâm, tranh thủ dưỡng thần.
Không lâu sau.
“Mạc sư đệ?” Tiếng Tạ Lưu Vân vang lên.
Mạc Cầu cố gắng ngẩng đầu, mở mắt, vẻ mặt đắng chát. “Tạ sư huynh có tin tức gì tốt chăng?”
“Đúng là có.” Tạ Lưu Vân đáp. “Nếu không ngoài dự liệu thì không bao lâu nữa ngươi sẽ được ra khỏi nơi này.”
“A!” Hai mắt Mạc Cầu sáng lên. Đây đúng là một tin tốt. Hắn liền hỏi. “Tông môn định lúc nào mới buông tha cho ta?”
“Việc này…”, Tạ Lưu Vân ngập ngừng. “Việc sư đệ làm đúng là đã khiến lòng người rung động, nhưng tông môn tự có quy củ, sợ là sẽ khó thoát được trách phạt nội bộ. Có điều bị phạt thì cũng sẽ có thưởng, sư đệ không cần lo lắng quá mức. Có tin tức ta sẽ ngay lập tức đến thông báo cho ngươi.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. “Vậy Mạc mỗ sẽ lặng im chờ tin lành.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận