Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 616: Nguyên Thiên Y

Chu Vân Nghê từ biệt Trúc lão, chân đạp tường vân hướng về hòn đảo của Chu gia thuộc Thiên Nhai đạo tràng, vẻ mặt nàng ra điều suy nghĩ, thi thoảng lại biến hoá. Không giống với những tu sĩ Kim Đan khác của Chu gia, thế hệ trước nàng thọ nguyên sắp hết, khoảng cách đến Kim Đan hậu kỳ còn cách khá xa, muốn tự đột phá thì thời gian cũng không còn nhiều.
Đề nghị của Trúc lão đưa ra rất có sức dụ hoặc với nàng. Tuy rằng nơi đó được gọi là mộ phần của tu sĩ cấp cao của Vân Mộng Xuyên nhưng cũng là nơi có nhiều hy vọng về kỳ tích.
“Vân Mộng Thuỷ giới.”
Than nhẹ một tiếng, nàng đáp xuống hòn đảo. Chưa kịp đáp xuống đất thì mấy vãn bối đã vội vã chạy tới, trong đó có một vị tóc trắng vẻ mặt lo lắng. “Lão tổ, việc lớn không ổn rồi.”
“Sao thế?” Chu Vân Nghê mặc dù đã tám chín trăm tuổi, tướng mạo nhìn lại chỉ như chừng ba mươi, dung nhan kinh diễm, chỉ có con mắt là thoáng toát lên vẻ tang thương. Nàng nghe vậy thì nhíu mày không vui. “Đã xảy ra chuyện gì mà vội vàng hấp tấp như thế, còn ra thể thống gì?”
“Là Giả Viễn Sơn.” Người kia vẫn chưa hết hoảng loạn. “Tin tức mới truyền tới, Giả Viễn Sơn âm thầm cấu kết với người của Ma Y Giáo, bố trí mai phục người của Chấp Pháp Đội, giết mấy vị Đạo cơ, trong đó còn có một trưởng lão của Chấp Pháp Đội, hiện giờ đang đuổi giết đồ đệ Cơ Băng Yến của Mạc đại tiên sinh.”
Quan hệ của chu gia và phân đà Bắc giang của Cửu Giang Minh rất phức tạp, không chỉ Chu gia mà cả tứ đại gia tộc đều như vậy. Người của tứ đại gia tộc có nhiều vị trí cao trong phân đà, cả hai phối hợp với nhau nhưng cũng có lúc dễ xảy ra tranh chấp. Từ lúc Thiên Nhai đạo tràng thành lập, Cao Trùng có được vị thế như bây giờ là bởi vừa có bối cảnh thâm hậu, đầy đủ, thủ đoạn cũng cao minh. Ngay cả Chu gia ở đây cũng muốn dựa vào hắn.
Như Thiên Phổ đường, nếu đặt tại Bắc Xuyên đảo vực, có bối cảnh của Chu gia thì ai dám chọc vào? Hiện giờ không chỉ bị người diệt phái mà Chu gia một câu cũng không lên tiếng, sau đó còn sắp xếp xử lý để việc mau kết thúc, tránh rước lấy phiền phức.
“Trước mắt còn chưa có mấy người biết.” Lão giả bẩm lại. “Từ manh mối tra được trên người Giả Viễn Sơn, hiện giờ hắn chết hay không cũng không quan trọng, sợ sẽ dính dáng đến Chu gia chúng ta thôi.”
Nhất là khi, bởi vì hắn mang Giả Viễn Sơn giấu đi mới dẫn tới biến cố lần này. Hiện giờ hắn đã ân hận, biết thế thì cứ để cho phu nhân mang người giấu đi rồi.
“Ma Y Giáo...”, Chu Vân Nghê nheo mắt. “Hắn liên hệ với ai?”
“Hình như là một người tên Nguyên Thiên Y.”
“Ai?” Chu Vân Nghê cao giọng hỏi lại.
“Nguyên Thiên Y.” Lão giả sững người, thấy sắc mặt lão tổ đại biến thì cẩn thận dò hỏi. “Lão tổ, có chuyện gì sao?”
“hừ.” Chu Vân Nghê hừ lạnh một tiếng, sắc mặt lạ thường. “Nguyên Thiên Y vốn là lão bằng hữu của ta, mấy trăm năm không gặp, không ngờ hắn còn chưa chết. Ta thật không ngờ.”
Nàng nheo mắt, lắc đầu như không giải thích được.
“Không đúng. Với thực lực của Nguyên Thiên Y, Cơ Băng Yến sao có thể chạy trốn được?”
“Ừm?” Dường như nghĩ ra điều gì đó, nàng trầm sắc mặt. “Nguy rồi!”
“Lão tổ, bây giờ phải làm sao?”
“Đi.” Chu Vân Nghê vung tay áo, lạnh giọng nói. “Đem những người biết chuyện này thủ tiêu đi, không để ai sống sót. Chuyện này tới đây là thôi, không thể để cho người ta tra ra là nó có liên quan đến Chu gia chúng ta.”
Nàng gằn giọng lặp lại. “Tất cả, không được để ai sống sót.”
“Vâng.” Lão giả kia thật mình, vội gật đầu xác nhận.
“Nguyên Thiên Y...”
Hai mắt Chu Vân Nghê lấp lóe, thân hình nàng lóe lên rồi biến mất tại chỗ, không biết đã đi nơi nào.
...
Trong đêm tối, mây đen che phủ. Xem ra ngày mai sẽ có mưa lớn. Phía dưới thủy vực có mấy thân ảnh đang liều mạng chạy trốn, người nào cũng dùng toàn lực, kẻ truy sát phía sau cũng gắt gao không buông. Đôi bên người đuổi ta chạy, tình cảnh hung hiểm vạn phần. Nhưng hai người ẩn trong đám mây kia lại chỉ nhìn cảnh ấy như xem kịch và như đám trẻ con đang chơi đùa.
Không giống với những người của Ma Y Giáo khác, tiền nhiệm giáo chủ Nguyên Thiên Y có tướng mạo tuấn mỹ, trên người cũng không bị biến dị hình dáng. Mái tóc bạc như tớ, ngũ quan sâu sắc. Trước kia hắn che giấu thân phận, dựa vào tướng mạo mà bắt được không ít nữ tu nhẹ dạ.
“Không tầm thường.”
Bên cạnh Nguyên Thiên Y là một nam tử lúc này đang cúi xuống, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, giọng tán thưởng. “Nữ oa kia tuy vi không cao nhưng trời sinh thiện về sát phạt, nếu có thể nhập vào Thánh tông thì đáng được bồi dưỡng để trở thành Thánh nữ.”
“Không sai.” Nguyên Thiên Y gật đầu. “Thân hãm vào hiểm cảnh, tử vong liền kề nhưng không hề hoảng loạn, tâm tính như thế đúng là không tàm thường. Có điều ta nghe nói lý do là bởi công pháp của Mạc Cầu mà ra.”
“Thập Phương Sát Đạo?” Nam tử kia ra điều suy nghĩ. “Ta cũng có nghe thấy, hôm nay chứng kiến thì xem ra Mạc đại tiên sinh kia không chỉ có luyện đan thuật cao minh, đấu pháp chém giết cũng không tệ.”
“Đương nhiên.” Nguyên Thiên Y cười lạnh. “Nếu không như vậy thì ta cần gì phải mời Thành huynh ngươi đặc biệt tới một chuyến. Ta mặc dù không sợ người này nhưng lại không muốn hắn đào tẩu mất.”
“Dễ thôi.” Nam tử kia mỉm cười, khuôn mặt to mập làm đôi mắt khi cười trở nên như biến thành một đường thẳng. “Chỉ cần Nguyên huynh không nuốt lời, Thành mỗ sẽ toàn lực ứng phó. Có điều...”
Hắn nghiêng đầu quan sát rồi ngạc nhiên hỏi. “Không biết vì sao vị Mạc đại tiên sinh này lại đắc tội với Nguyên huynh, khiến Nguyên huynh để cầm xuống người này mà sẵn sàng lấy Tịnh Nguyên Bảo châu giao ra?”
“Việc này không phiền đến Thành đạo hữu phải bận tâm.” Nguyên Thiên Y lắc đầu, mặt không đổi sắc. “Trên người hắn có một vật rất quan trọng với ta.”
Nói xong, hắn cười lạnh. Tên phế vật Lại Thiên Y kia căn bản không biết thứ quan trọng trên người Thánh chủ là cái gì, lại đem con mắt đưa cho người dưới. Có điều, đây lại là một cơ hội. Nếu không, hắn không có cơ hội đoạt được thứ đó về cho mình.
Ý niệm vừa động, trong lòng hắn bỗng giật nảy, bí pháp tự phát vận chuyển, hốc mắt co rút lại.
“Không ổn.”
“Tiểu...”
Hắn chưa kịp nói hết câu, hư không phía sau hai người đột nhiên hiện ra gợn sóng, một đôi bàn tay vô thanh vô tức xuất hiện chụp tới. Bàn tay kia trong suốt như ngọc, bên trong như có tinh quang lấp lánh, bên ngoài lại có liệt diễm bao phủ. Nơi chưởng thế đi qua, không gian như trở nên vặn vẹo.
Nam tử còn lại cũng vội mở năm ngón tay, lòng bàn tay tiềm ẩn lực lượng băng diệt, uy lực bao trùm một phương thiên địa.
Toái Thiên Thủ!
Thập Phương Sát Đạo - Chưởng Nhiếp Thiên Địa!
Bàn tay kia chỉ khẽ nhấn, linh quang phòng ngự và pháp khí hộ thể của Nguyên Thiên Y đã vỡ nát rồi thọc sâu vào trong nội thể. Sau lưng Nguyên Thiên Y, bàn tay biến hóa từ chưởng thành đao rồi chém xuống một đường.
Địa Tàng Bản Nguyện Đao!
Liễu nhĩ nhân cố, tiễn nhữ Luân hồi.
Thần thông đỉnh tiêm của Phật môn hòa vào chưởng đao, Nguyên Thiên Y cảm thấy thức hải run rẩy, dưới chưởng đao kia nhục thân bia chia ra làm hai nửa.
“Phốc!”
Hai nửa thân người nhanh chóng bị liệt diễm bao phủ.
“A!”
Tiếng kêu thảm vang lên, nam tử còn lại chợt biến lớn, huyết quang nồng đậm bay thẳng ra ngàn trượng, huyết tinh chi ý phô ra hơn mười dặm. Trong nháy mắt, thủy vực bên dưới trở nên yên tĩnh. Mấy người đang đuổi theo ở bên dưới không khỏi kinh sợ, Cơ Băng Yên cũng há miệng, thân thể căng ra.
Bị cỗ khí tức kia bao trùm, trùng thú và các loài cá nhỏ yếu dưới mặt nước đều bạo thể mà chết. Vô số máu tươi hóa thành vô số mũi tên lao thẳng tới khống chế huyết quang.
Có điều...
“Soạt!”
Một cỗ hỏa diễm tịch mịch theo huyết quang mà lên, chớp mắt đã bao trùm huyết quang vào trong như rồng cuộn ngọc thụ.
Thần thông Viêm Hỏa Thần Long!
Cùng lúc đó, thân hình Mạc Cầu hiện ra phía sau nam tử, bàn tay nắm chặt hắc đao chém vào trung tâm huyết quang.
“Bạch!”
Đao quang như nước thủy triều chớp mắt đã xuyên qua huyết quang, chém nát huyết ảnh đang muốn tản ra. Cùng lúc đó, mười tám đạo điện quang như một đường thẳng kết thành Thái Ất Tru Ma kiếm trận, lôi đình hội tụ hướng về huyết quang đánh mạnh một lần nữa. Điện quang chói mắt và linh hỏa nồng đậm cùng đao mang nghịch thế hợp lại, va chạm giữa trời.
“Oanh!”
Tiếng nổ kinh thiên động địa tạo ra một đám mây hình nấm to gần một dặm, bay thẳng lên cao ngàn trượng, sau đó là từng tia sợi khói lao vút xuống dưới.
Bầu trời đem cũng như bị nhấc lên, sóng xung kích làm cho mây đen quanh đó hơn mười dặm bị tách ra, để lộ bầu trời sao mênh mông vô ngần. Đến lúc mây khói tản đi thì bên trong đã không còn vật gì nữa. Huyết dịch bổ nhào đến đã dừng lại giữa không trung rồi rơi xuống như mưa.
“Bạch!”
Làm xong mọi việc, Mạc Cầu lắc mình xuất hiện bên cạnh Cơ Băng Yến. Ống tay áo hắn khẽ xoay, Tụ Lý Càn Khôn thuật mở ra, mấy người truy đuổi ở phía sau cảm thấy thần hồn rung động, chưa kịp làm ra hành động gì thì đã bị thu cả vào trong tay áo.
Tụ Lý Càn Khôn của Huyền Hỏa Giáo đã được hắn nắm giữ hoàn toàn.
“Sư phó!”
Đến lúc ấy Cơ Băng Yến mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt cuồng hỉ. Nàng có thể kiên trì đến lúc này cũng là nhờ niềm tin rằng Mạc Cầu chắc chắn sẽ đến cứu viện. Chỉ là không nghĩ nơi này lại còn xuất hiện thêm cả tông sư Kim Đan.
“Ừm.” Mạc Cầu không biểu hiện gì, chỉ khẽ gật đầu, lắc ống tay áo thả Trọng Minh Hỏa Mãng ra.
“Mang nàng đi ra xa một chút.”
“Vâng, chủ thượng.” Trọng Minh Hỏa Mãng gật đầu trang trọng, cái miệng thụt thò, thân thể cuốn theo Cơ Băng Yến bay về phương xa. Bản thân Cơ Băng Yến đã bị trọng thương, hiện giờ là đang cố gắng chèo chống, có thể kiên trì đến lúc này đã là dốc hết toàn lực. Kim Đan đấu pháp, ánh hưởng của nó nàng khó mà chịu nổi.
Đao mang, điện quang và hỏa diễm điên cuồng va chạm, khí cơ xé rách thiên địa, nguyên khí vốn biến hóa theo thứ tự đã sớm trở nên hỗn loạn. Dưới phản ứng dây chuyền, mặt nước khuấy động, bầu trời mây mù cuồng quyển, một cơn lốc xoáy nối liền mặt đất và bầu trời xuất hiện.
Mạc Cầu đứng giữa không trung, thân thể chậm rãi di động, cuối cùng xuất hiện bân cạnh hai nửa nhục thân kia.
“Ba!”
“Ba ba...”
Tiếng vỗ tay vang lên, nhục thân Nguyên Thiên Y rõ ràng đã phân làm hai nửa mà vẫn có thể di động, vừa rồi thi triển thủ đoạn giống như thuấn di đột ngột biến mất. Lúc này hai đoạn nhục thân chậm rãi hợp lại làm một, cảnh tượng khiến cho người khác cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi.
“Không tầm thường.”
“Không hổ là Mạc đại tiên sinh, phương pháp ngự kiếm và khả năng khống hỏa cùng Thập Phương Sát Đạo đều cực kỳ bất phàm, Nguyên mỗ bội phục.”
Đối phương cất giọng tán thưởng, hai mắt hơi nheo lại, trong lòng cũng cảm thấy sợ hãi.
May mắn... may mắn vừa rồi vì đề phòng vạn nhất mà hắn kéo theo cả họ Thành kia tới. Nếu vừa rồi chỉ có một thân một mình lọt vào phục kích, hắn có thể chạy thoát được hay không cũng còn khó nói. Dù giữ được tính mạng thì cũng khó tránh khỏi trọng thương.
Phải biết rằng, Huyết Hà nhất mạch của Thánh tông thiện nhất là đào sinh, vừa rồi lại không kịp phản ứng đã bị đánh thành tro tàn. Đối phương là một tông sư Kim Đan trung kỳ mà cứ thế chết đi!
Hít sâu một hơi, Nguyên Thiên Y biến sắc, vẻ mặt trở nên dữ tợn. “Hiện giờ các hạ còn thủ đoạn nào nữa đây?”
Vừa rồi thực lực Mạc Cầu thể hiện ra không yếu nhưng nếu không phải là tập kích thì hắn cũng không sợ, thứ khiến hắn kinh ngạc nhất chính là thuật ẩn thân tàng hình của đối phương.
Vừa nói chuyện, Nguyên Thiên Y duỗi bàn tay, năm vòng tròn hiện ra xung quanh người. Những vòng tròn này màu sắc không đồng nhất, vừa xuất hiện đã vây nhốt thiên địa nguyên khí trong phương viên hơn mười dặm, không trung như trở nên trống rỗng, uy áp vô hình bao trùm nặng nề.
“Ngũ Hành Hoàn!”
Hai mắt Mạc Cầu co rút lại. “Sao có thể, vật này không phải là chí bảo truyền thừa của Ma Y Giáo hay sao?”
“Không sai.” Nguyên Thiên Y cười lạnh. “Vật này chính là truyền thừa chi bảo của Ma Y Thần Giáo, cho nên vị trí giáo chủ của Ma Y Giáo vốn phải do ta kế thừa mới đúng. Bọn chúng dựa vào cái gì chứ?”
Trong tiếng rống giận, Ngũ Hành Hoàn theo nhau phóng tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận