Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 508: Nhập giới

Màn đêm tối đen, không biết từ khi nào mà bầu trời bỗng xuất hiện một hỏa cầu lớn kéo theo trăm ngàn đạo lưu quang bay xuống mặt đất. Tốc độ hỏa cầu càng lúc càng nhanh, độ sáng cũng ngày một tăng.
“Oanh!”
Mặt đất cứng rắn tựa như mặt nước mềm mại, ở trung tâm bị lõm xuống, xung quanh gồ cao lên, chấn động kịch liệt dùng tốc độ kinh hồn lan ra bốn phía. Sóng xung kích quét ngang trăm dặm. Một cái hố sâu xuất hiện trong rừng rậm, xung quanh cái hố hơn mười dặm địa hình hoàn toàn thay đổi, thậm chí có một tòa núi lớn sụp đổ ầm ầm.
“Rầm rầm...”
Đá núi vỡ vụn, vô số cây cối đột ngột mọc lên từ mặt đất mang theo bùn đất bay thẳng lên trời, tiếng nổ trầm đục kéo dài không dứt. Trong khu rừng, vật sống như gặp phải thiên tai, tiếng kêu bi thống vang lên rồi nhanh chóng im bặt.
Không biết đã qua bao lâu.
“Ừm...”
Tiếng rên rỉ thống khổ kêu lên khe khẽ, cơ thể Trác Bạch Phượng bám đầy bụi đất, nàng gắng gượng đứng dậy, đưa mắt nhìn bốn phía chỉ thấy khắp nơi là một vùng hỗn độn, mặt đất đầy hài cốt.
Mặt đất mấp mô, vô số toái thạch, gỗ mục bị ngọn lửa bao trùm bốc cháy tạo ra những tiếng nổ lốp bốp. Liệt diễm lắc lư, xung quanh chỉ còn là một mảnh hoang vu. Có chỗ thì kiếm gãy, linh quang ảm đạm cắm nghiêng trên mặt đất, áo giáp hộ thân đã rách nát treo trên ngọn cây, không biết thi thể của người nào đã phá thành mảnh nhỏ. Có tàn thi toái nhục la liệt. Có trường phiên gãy đổ văng ra bốn phía. Tràng cảnh giống như tận thế trong truyền thuyết.
“Sao... có chuyện gì xảy ra?”
Nàng bị trọng thương nhất thời chưa hoàn hồn, vẻ mặt mờ mịt, đầu óc mông lung, ký ức mở hồ không rõ. Cho đến lúc có một thân ảnh lọt vào mắt nàng mới lảo đảo bước qua.
“Tiền bối.” Nàng khẽ kêu lên rồi dừng bước. Đối diện nàng là Mạc Cầu, quanh người hắn như có một tầng trường lực vô hình bao phủ làm cho không ai có thể tới gần.
“Tiền bối.” Trác Bạch Phượng thận trọng hỏi. “Ngươi thấy thế nào?”
Nói dứt lời, nàng nhìn kỹ tình trạng của Mạc Cầu thì hai mắt không khỏi co rút lại, vẻ mặt hoảng sợ không giấu giếm. Lúc này Mạc Cầu nằm nghiêng trên mặt đất, toàn thân trên da thịt là những mảnh xương gẫy từ trong thể nội đâm xuyên ra ngoài. Hai gò má cũng có hơn mười điểm nhô lên như thể xương sọ cũng bị dập nát, cả người đối phương như một tấm vải rách bị thủng lỗ chỗ không đếm xuể.
Nếu không nhận ra Mạc Cầu vẫn còn sinh cơ, Trác Bạch Phượng chắc chắn không tin người ở tình trạng như vậy có thể sống được.
“Yên tâm.” Có tiếng Mạc Cầu yếu ớt nhưng bình thản vang lên. “Không chết được.”
Người hắn không cử động được, cổ họng không nhấp nhô mà vẫn có âm thanh vang lên giữa trời. “Đừng đứng mãi ở đó, ngươi đi xung quanh xem có còn ai sống sót không?”
“A!” Trác Bạch Phượng hoàn hồn, nàng vội vã gật đầu. “Đúng, ta đi ngay.”
Nói xong nàng nắm ấn quyết muốn thi triển độn pháp vọt lên nhưng ngay sau đó liền biến sắc. Nàng có cảm giác pháp lực trong cơ thể vận chuyển không lưu loát, thần niệm không thể rời khỏi cơ thể, càng khó mà dẫn động lực lượng của thiên địa, độn pháp như thể mất linh, có lẽ cưỡng ép thì cũng có thể vọt lên được nhưng lượng pháp lực tiêu hao sẽ là rất lớn, tốc độ thì lại chậm.
“Giới này thật khác thường, áp chế lên chúng ta còn vượt ra ngoài tưởng tượng.” Mạc Cầu mở miệng, nghe như có tiếng thở dài. “Thực lực tu sĩ Đạo cơ suy yếu đến chín thành, pháp thuật càng không thể thi triển linh hoạt được.”
“Dùng phi kiếm. Chỉ có phi kiếm còn có thể dùng được một lúc.”
“Vâng.”
Trác Bạch Phượng biến đổi pháp quyết, phi kiếm liền xuất hiện bao bọc lấy người rồi bay lên trên. Mặc dù có thể đằng không nhưng tốc độ chậm hơn bình thường quá nhiều, so với tu sĩ Luyện khí thì không mạnh hơn bao nhiêu.
Kiếm quang chầm chậm vọt lên không trung rồi bay lượn khắp xung quanh. Một lát sau Trác Bạch Phượng mang theo một người khác trở về, nhẹ nhàng đặt xuống mặt đất rồi nhìn Mạc Cầu lắc đầu.
“Ngoại trừ Hàn sư đệ ra thi… không có ai còn sống. Hơn nữa…”, nàng hít sâu một hơi, cắn răng nói. “Đạo cơ của Hàn sư đệ đã bị tổn thương, đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, thực lực sợ là đã không thể khôi phục tu vi Đạo cơ được nữa.”
Hàn sư đệ chính là đệ tử của Thuần Dương Cung, thời khắc sau cùng được Mạc Cầu tiện tay mang đi.
Mạc Cầu không biểu hiện gì, hoặc có lẽ lúc này hắn không thể làm ra biểu hiện gì được.”
“Bạch Phượng.”
“Có vãn bối.”
“Ngươi đi tìm kiếm xem còn đồ vật gì rơi xuống không, có thể tìm được Phá giới trận thạch là tốt nhất.”
“Đúng.”
Trác Bạch Phượng nghiêm sắc mặt rồi lại một lần nữa bay lên. Phá giới trận thạch là vật cần thiết để liên thông giữa hai giới, có nó mới có thể có Phá giới truyền tống trận. Nhóm Mạc Cầu nhận nhiệm vụ thành lập Truyền tống trận ở giới này để bắt liên lạc với phía Thái Ất Tông bên kia, triệt để đả thông đường đi vào thế giới động thiên.
Phá giới truyền tống trận cần nhiều vật liệu mới tạo thành, chỉ bằng số ít người thì không có khả năng làm được, chỉ có truyền đạo rộng rãi, chiêu mộ đệ tử, mượn nhờ chúng sinh ở trong giới mới có khả năng thiết lập được. Cho nên Phá giới trận thạch là vấn đề mấu chốt không thể có sai sót.
Một canh giờ sau, kiếm quang đen nhanh vạch phá chân trời rồi rơi xuống trước mặt Mạc Cầu. Kiếm quang tán đi hiện ra thân hình Trác Bạch Phượng, vẻ mặt nàng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
“Tiền bối.” Nàng tiến lên một bước, nâng bao đựng đồ trong tay lên nói vẻ kích động. “Ta tìm được những vật này.”
Mạc Cầu nằm yên không động, hắn thả ra một tia thần niệm đảo qua, thần thức cũng run lên. Trong bao không chỉ có một khối Phá giới trận thạch to bằng nắm tay mà còn có cả những vật khác nữa.
“Pháp bảo.”
“Không sai.” Trác Bạch Phượng gật đầu, cầm lấy hai thứ nói. “Pháp bảo như ý, đây chính là vật chân nhân Nguyên Anh truyền xuống, uy lực thật kinh khủng, không ngờ nó vẫn còn tồn tại. Còn Huyễn Thiên Xích nữa, mặc dù có bị tổn hại một chút nhưng phẩm giai vẫn còn, vẫn có thể phát huy ra uy năng, dù bị thế giới động thiên hạn chế thì vẫn bất phàm.”
“ừm.” Âm thanh Mạc Cầu lại vang lên. “Xem ra, ngay cả chân nhân Nguyên Anh mà muốn cách không hủy đi một pháp bảo cũng không phải việc dễ dàng.”
“A…, có lẽ là vì cự ly đến giới này rất gần nên mấy pháp bảo mới may mắn tồn tại được. Phá giới trận thạch chính là vật cần thiết để khai thông hai thế giới, luận về độ cứng cỏi thì có khi còn vượt qua cả pháp bảo, không tổn hại gì cũng là việc rất bình thường.”
“Hẳn là thế.” Trác Bạch Phượng gật đầu, cầm Phá giới trận thạch nhưng vẻ mặt vẫn không vui lên được. “Tiền bối, mặc dù Phá giới trận thạch còn đây nhưng không có trận đồ thì khó mà lập xuống Phá giới truyền tống trận, chúng ta vẫn không thể ra ngoài.”
“Trận đồ…”, Mạc Cầu trầm ngâm. “Ta xem qua một thứ, có thể thử xem. Mặc dù cơ hội không nhiều nhưng dù sao cũng tốt hơn là hoàn toàn không có hy vọng gì.”
“Cũng đành như thế.” Trác Bạch Phượng than nhẹ. “Thật không ngờ, trên đường đi chúng ta lại gặp phải tu sĩ của Yển tông. Như vậy là Yển tông cũng phát hiện ra giới này, không biết, sau một giáp tử là 60 năm, có người Yển tông cản trở, người của chúng ta còn có thể xuống đến đây hay không?”
Yên tĩnh.
Thế giới này khác thường, áp chế với tu sĩ rất lớn, tu vi gần như không có tăng trưởng. Trì hoãn một giáp tử còn dễ nói, nếu là 120 năm hoặc hơn nữa thì, dù Mạc Cầu có tự tin vào bản thân bao nhiêu cũng không dám vọng tưởng, sau khi rời khỏi đây còn có cơ hội mà Kết Đan.
Không có người của mình đến đây chưa phải là tình huống xấu nhất. Xấu nhất là có người đến nhưng lại là người của Yển tông thì mới đúng là tuyệt vọng.
Trong mảnh phế tích hỗn độn, hai người một đứng một nằm, khí tức suy yếu, cả người tiều tuỵ, ý chí cũng sa sút nhất thời không biết phải nói gì.
“Một giáp tử.” Giọng nói của Mạc Cầu lại chậm rãi vang lên. “Sư muội, thương thế của ta rất nặng, khi nào khôi phục được vẫn còn là ẩn số. Chuyện sau này… sợ là cũng không giúp được ngươi cái gì.”
Nghe vậy Trác Bạch Phượng lại thở dài, nàng ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh mắt mờ mịt. Lão thiên ơi…, ngươi muốn tuyệt đạo đồ của ta ư?
“Ừm.” Lúc ấy chợt có tiếng người rên rỉ khe khẽ.
“Hàn sư đệ.” Trác Bạch Phượng hoàn hồn, quay lại nhìn.
“Đây là nơi nào?” Hàn Nguyên mơ màng mở mắt, đến lúc tỉnh táo thì không khỏi giật mình.
“Cẩn thận!”
“Không sao.” Trác Bạch Phượng nói khẽ. “Mọi chuyện kết thúc rồi.”
“Ta…”, Hàn Nguyên chớp mắt, chống người đứng dậy nhìn Mạc Cầu chắp tay. “Mạc sư huynh, xin đa tạ.”
Hắn vẫn còn nhớ, lúc đó không nhờ Mạc Cầu kéo mình theo thì đã táng thân dưới linh quang hủy diệt của chân nhân Nguyên Anh bên Yển tông rồi.
“Đồng tông đồng môn không cần phải khách khí.” Âm thanh Mạc Cầu vang lên. “Chúng ta đã tiến nhập thế giới này rồi, nên thương nghị một chút xem tiếp theo sẽ làm thế nào.”
Hàn Nguyên, Trác Bạch Phượng nhìn nhau rồi cùng gật đầu.
Một ngày sau, trong phế tích chỉ còn lại Mạc Cầu. Hắn được hai người kia đỡ cho khoanh chân ngồi xuống, hai tay bấm niệm pháp quyết, quanh người là lửa nóng thiêu đốt hừng hực. Một tầng hào quang bao trùm cơ thể, nhìn kỹ thì bên trong hào quang có rất nhiều phù văn lấp loé. Tầng ngoài cùng có một tầng khí tức u lãnh kết hợp với bố trí xung quanh tạo thành một đại trận.
Mặc dù Mạc Cầu bị trọng thương nhưng một thân thực lực bất phàm, chỉ tính khả năng phòng ngự hắn cũng có rất nhiều diệu pháp hộ thân, hai người kia gộp lại cũng không bằng hắn. Huống hồ hắn vẫn còn Thập Phương Diêm La nguyên vẹn. Hắn ngồi ở đây gần như không phải lo lắng về vấn đề an toàn. Còn hai người Trác Bạch Phượng và Hàn Nguyên thì đi tìm hiểu tình hình ở thế giới này, từ đó tìm ra kế sách.
Sáu mươi năm trước đó Thái Ất Tông có gửi xuống mấy người, do tình hình vội vàng nên những người được gửi xuống đều là những người đã không còn hy vọng vào đạo đồ, bọn họ đồng ý đến đây là để mưu cầu phúc phần cho hậu nhân mà thôi.
Sau khi bọn họ tiến nhập thế giới này, tông môn cũng không trông mong bọn họ có thể hoàn thành đại sư, chỉ mong khai mở ra được một con đường, thuận tiện cho hành sự về sau.
Nhiệm vụ hàng đầu của hai người chính là liên hệ tới đám người tới trước kia.
Một tháng sau, Trác Bạch Phượng trở lại nơi này, cũng mang theo một ít tin tức tìm hiểu được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận