Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 76: Ưu khuyết

“Hắc hắc...”
Đối mặt với mũi tên đột kích, Độc Nhãn Bưu cười gằn. Hắn không né tránh, chỉ ngửa cổ lên.
“Phù!”
Kình phong gào thét, cả thân mình hắn như một tấm lá chắn đánh bay mũi tên ra ngoài. Cùng lúc đó, một tiếng “rắc” vang lên, cánh tay của Thôi Xuyên Bách rũ xuống, khí tức toàn thân biến mất.
Không ai biết hắn bị vặn gãy cổ lúc nào.
“Phạch!”
Một bóng đen lặng lẽ di chuyển theo hình vòng cung đột nhiên hiện ra trong mắt Độc Nhãn Bưu với tốc độ kinh người.
“Cái gì?” Chân mày hắn nhếch lên, vẻ mặt khinh thường. “Ngươi nhiều thủ đoạn đấy, tiếc là... không ra gì!”
Nói xong, hắn vung tay lên. Thân thể nặng hơn trăm cân của Thôi Xuyên Bách bay về phía Mạc Cầu.
Chân hắn đồng thời đạp xuống mặt đất, bàn chân phát lực, toàn thân lao lên như báo săn mồi theo sát phía sau cỗ thi thể kia.
Cao thủ Luyện Tạng khí huyết mạnh mẽ, giơ tay nhấc chân đều kéo theo lực lượng mạnh mẽ làm cho Mạc Cầu không dám ngạnh kháng. Hắn vừa nghiêng người tránh thi thể của Thôi Xuyên Bách thì Độc Nhãn Bưu đã lao tới gần.
Đối phương mang theo khí thế dữ tợn mà âm lãnh, trường đao răng cưa lấp lánh hàn mang khiến toàn thân hắn căng cứng.
Tình thế vô cùng hung hiểm!
Tâm tư Mạc Cầu trùng xuống, hai tay buông lỏng lần sờ sát bên hông người. Mười ngón tay run run, từng chuôi phi đao đã vào thế chờ sẵn, chỉ chờ phát động.
Khóe miệng Độc Nhãn Bưu khẽ nhếch. Hắn tất nhiên nhìn ra ý định sử dụng ám khí của Mạc Cầu nhưng vẫn giữ thái độ xem thường. Đám cao thủ vang danh hắn đều biết, người tinh thông ám khí còn hiếm hơn. Dùng ám khí mà có thể uy hiếp tới cao thủ Luyện Tạng như hắn chỉ có Trương hộ viện của Liễu gia mà thôi. Mà người này hiện đã chết rồi.
Tên tiểu tử trước mặt này...
“Soạt!”
Chính thanh phi đao nối nhau bay ra, tia lửa bắn tung tóe tạo thành những bông hoa lửa nở rộ.
Thiên Tự Cửu Đả.
Độc Nhãn Bưu giật mình, trong lòng phát lạnh. Hai mắt không khỏi co rút lại.
Nguy hiểm!
Khi còn tại thế, Trương hộ viện có ám khí trong tay, dẫu là cao thủ Luyện Tạng cũng không dám tới gần trong phạm vi mười bước.
Mạc Cầu nhờ có hệ thống hỗ trợ cảm ngộ, tạo nghệ ám khí của hắn hiện giờ không thua kém Trương hộ viện bao nhiêu.
Dẫu không bằng, cũng là thua kém về kinh nghiệm chứ không phải kỹ xảo. Hiện giờ khoảng cách giữa hắn và Độc Nhãn Bưu chưa đầy mười bước, chính là khoảng cách mà Thiên Tự Cửu Đả phát huy uy lực lớn nhất.
Hàn mang lóe lên, phi đao lao vút tới khiến Độc Nhãn Bưu gầm lên.
“A!”
Theo tiếng hét, cơ thể hắn cuộn mạnh, trường đao trong tay xoay tròn tạo thành lớp lá chắn ngăn phi đao của đối phương, sau đó nhằm hướng Mạc Cầu chém tới.
“Xì!”
“Phốc!”
Chín chuôi phi đao thì có sáu chuôi bị Độc Nhãn Bưu đánh bay, hai chuôi lướt qua xé rách da thịt đối phương, một thanh găm thảng vào ngực.
Lực đạo của phi đao Mạc Cầu xuất ra hiện giờ đã có thể xuyên thủng kim thạch, Độc Nhãn Bưu tuy mạnh nhưng cũng bị đòn này của hắn làm cho trọng thương. Nhưng đồng thời trường đao của đối phương đã tới rất gần.
Mắt thấy không thể né tránh được nữa, Mạc Cầu đành liều mạng đón đỡ.
“Keng!”
Đao phong đè ép như núi đổ, kình lực như sóng dồn khiến hắn biến sắc. Cổ họng chợt có cảm giác ngòn ngọt, từ khóe miệng tứa ra một dòng máu tươi.
Cơ thể Mạc Cầu có xuất phát điểm yếu ớt, sau thời gian dài bồi dưỡng đến lúc đạt tới tu vi Đoán Cốt hiện giờ đã có nhiều thay đổi mạnh mẽ, nhưng đối mặt với cao thủ cùng giai thôi, thì sức mạnh đã không phải là ưu thế của hắn rồi.
Trong lớp cao thủ có tu vi Luyện Tạng, Độc Nhãn Bưu cũng được xếp vào hàng đầu.
So sánh lực lượng của hai người thì thật là khập khiễng.
“Uỳnh!”
Mặt đất dưới chân vỡ nát, Mạc Cầu chuyển thân đao để tán bớt kình lực, thân thể nhanh chóng lùi lại. Từ bên hông hắn liên tục bắn ra từng đạo hàn mang. Từng chuôi phi đao hoặc trực diện, hoặc xoay tròn, lượn vòng tấn công đối thủ.
Nghe nói Trương hộ viện trước có ba mươi sáu chuôi phi đao, chưa kể các loại ám khí khác. Hiện giờ Mạc Cầu cũng có mười tám chuôi, cùng với Truy Hồn Đinh, Cương châm các loại.
Hắn toàn lực ứng phó, kết hợp ám khí với đao pháp, cao thủ Luyện Tạng cũng không dám chủ quan.
“Đinh đinh... đương ...”
Cự đao trong tay Độc Nhãn Bưu múa lên điên cuồng, sắc mặt đã chuyển sang dữ tợn. Ám khí Thiên Tự Cửu Đả tinh diệu làm hắn không dễ lại gần.
“Đương!”
Hai người lại va chạm thêm một lần nữa.
Thân thể Mạc Cầu lảo đảo lui về sau mấy bước mới gắng gượng dừng lại. Độc Nhãn Bưu thì đứng yên sừng sững.
“Ngươi...”, Hắn cúi đầu nhìn vết đao trên thân, gương mặt cau lại. “Độc!”
Thứ cảm giác đang tác động đến thân thể hắn lại không biết hay sao?
“Đúng vậy.” Mạc Cầu lau máu trên khóe miệng rồi cười lạnh. “Sợ là ngươi không biết, ta thực chất là một đại phu, việc tập võ chỉ là thêm vào mà thôi.”
Hắn mạnh miệng như vậy nhưng trong lòng cũng đang mừng thầm. Lúc trước Độc Nhãn Bưu bị thi thể của Thôi Xuyên Bách trói buộc, di động hạn chế mới tạo cơ hội cho hắn xuất thủ. Dù vậy, hiện giờ thân thể hắn đang đau nhức kịch liệt vì phát lực quá độ.
“Được lắm.” Con mắt duy nhất của Độc Nhãn Bưu trở nên cuồng loạn, gương mặt càng thêm vặn vẹo. “Thật không ngờ, bên trong Hắc Hổ Đường lại ẩn giấu một cao thủ như ngươi. Nhưng dù sao, hôm nay ngươi cũng phải chết!”
Dứt lời, hắn tiếp tục lao tới. Độc Nhãn Bưu thả lỏng toàn thân, chỉ lấy cự đao bảo vệ những chỗ yêu hại, còn lại không quan tâm gì nữa, toàn lực tấn công. Hắn dự định trước khi độc tính bộc phát hoàn toàn, một hơi giải quyết đối thủ.
Thân là cao thủ Luyện Tạng, độc tính bình thường khó mà lấy mạng được hắn. Chỉ cần có thể giết đối thủ trước, những việc khác sẽ từ từ được giải quyết.
Ngược lại nếu để đến lúc độc tính bộc phát hoàn toàn rồi, đối thủ chưa chết thì hắn sẽ như cá nằm trên thớt, mặc đối phương hành hạ.
Hắn đưa ra lựa chọn này cũng là có đạo lý.
Đối mặt với hoàn cảnh này, Mạc Cầu chỉ cười lạnh, hai mắt lóe sáng.
“Chưa chắc đã như vậy.”
Cánh tay hắn khẽ rung lên, không chủ động né tránh mà trực diện tiếp chiêu của đối phương.
“Uỳnh!”
Hai người lao vào nhau, đao phong ác hiểm của Độc Nhãn Bưu nhằm ngực Mạc Cầu chém tới. Một đao của Mạc Cầu thì nhằm thẳng vào vai đối phương.
“Phập!”
Trường đao xẹt qua, huyết nhục bị xé rách. Hai người vừa va chạm đã tách ra. Con mắt duy nhất của Độc Nhãn Bưu trợn ngược, vẻ không thể tin được. Mạc Cầu cảm thấy ngực mình đau nhức kịch liệt nhưng hắn lại thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên như hắn dự tính!
Luận khí lực, hắn không bằng đối phương.
Luận tốc độ, hắn càng không thể bằng.
Nhưng chỉ tính lực phòng ngự thì hắn tuyệt không thua kém!
Thiên La Công, tấm da thú, nội giáp cùng lúc phát huy tác dụng. Đừng nói hiện giờ Độc Nhãn Bưu đã bị thương, ngay lúc hắn còn nguyên vẹn không tổn hao gì cũng chưa chắc đã vượt qua tầng tầng lớp lớp phòng ngự của Mạc Cầu được.
Đã như vậy, Mạc Cầu còn e ngại gì mà không liều mạng.
Quần áo ngoài bị xé rách làm lộ ra nội giáp ở bên trong. Mặc Cầu cười lạnh, Long Xà Kình bộc phát hết uy lực lao vọt về phía Độc Nhãn Bưu.
“Chết đi.”
“Uỳnh!”
“Tiếp chiêu!”
“Răng rắc...”
Trong màn đêm, tại con hẻm nhỏ, hai thân ảnh như hai con dã thú mất trí điên cuồng lao vào nhau cắn xé. Mỗi lần va chạm đều khiến mặt đất vỡ nát, bùn đất trộn lẫn với máu huyết.
Không biết đã qua bao lâu thời gian.
“Hô... hô...”
Mạc Cầu đưa tay chống gối, toàn thân run rẩy. Hắn hét lên một tiếng rồi lao về phía đối thủ.
“Xoẹt!”
Một đao cắt đứt yết hầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận