Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 337: Chặn đường

Mấy ngày sau.
Trong mật thất, Mạc Cầu khoanh chân ngồi ngay ngắn, sau lưng hắn là cây trường phiên đen như mực đang phấp phới dù không có gió, từ trên lá cờ tỏa ra hơi khói đậm đặc. Khói đen chui vào da thịt hắn, vào cốt tủy, huyết dịch, dưới tác dụng của bí pháp khiến cho nhục thân hắn không ngừng biến hóa.
Vạn Quỷ pháp thể.
U Minh Huyền thể.
Mượn nhờ quỷ khí nồng đậm của Vạn Quỷ Phiên để luyện thể, nhục thân Mạc Cầu biến hóa với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được. Từng tia hàn mang lạnh lẽo hiện lên trên người hắn, trên mái tóc và phát ra màu trắng bạc quỷ dị. Hắn ngồi tại chỗ nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác thật hư vô mờ mịt giống thứ quỷ vật không có thực thể nào đó.
“Hô...” Mạc Cầu mở hai mắt, một tay khẽ giơ lên.
Năm ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, móng tay phá không tạo ra âm thanh như thế kim loại giao kích. Tiếng vang thanh thúy khiến lòng người phát lạnh.
Mạc Cầu chớp mắt, hắn vung khẽ tay áo dài.
“Bạch!”
Ly Hỏa Kiếm hiện ra từ hư không rồi hóa thành một đạo hỏa tuyến đột nhiên từ trên đó chém xuống trán hắn.
“Đinh...”
Phi kiếm lao xuống va chạm với da thịt nhưng chỉ tạo ra một dải hoa lửa. Mạc Cầu nhấc tay, năm ngón tay nhẹ nắm, không khí quanh hắn mấy trượng giống như bị rút sạch. Hắn nhẹ đấm ra một quyền mà có cảm giác như núi non lật ngửa, mật thất to lớn run rẩy muốn đổ sụp. Có cảm giác như người đang ngồi xếp bằng kia không phải một con người mà là một con hung thú to lớn kinh khủng.
Hắn thu hồi quyền phong, mọi dị trạng cũng biến mất.
“Pháp thể đại thành!”
Mất mấy năm thời gian, tu tới pháp thể đại thành, có thể ngạnh kháng pháp khí hạ phẩm chém vào mà không chịu thương tổn nào là điều người bình thường không thể làm được.
Mạc Cầu là ngoại lệ. Lúc còn là Tiên thiên, hắn đã khổ luyện công phu tới mức có thể ngạnh kháng công kích của tu Tiên giả. Sau khi huyết mạch tiến hóa, cực hạn nhục thân của hắn đã vượt xa mức phàm tục bình thường. Tuy vậy lúc đó cơ thể hắn vẫn chỉ là huyết nhục phàm thai chưa trải qua pháp lực rèn luyện nên không thể ngăn cản uy năng của pháp khí.
Bây giờ pháp thể đại thành, da thịt, cốt tủy ẩn chưa lực lượng vô hình, hắn giơ tay nhấc chân đều bộc phát ra lực lượng vô tận mà trước khi không thể so sánh được. Không cần vận chuyển thần niệm, chỉ hít vào một hơi, cả thân thể cũng tự nhiên sinh ra giao cảm với đất trời. Nhất cử nhất động đều mang theo lực lượng của trời đất giống như một tuyệt thế thần binh trải qua hàng trăm ngàn lần tôi luyện. Chỉ tính nhục thân thôi thì tu Tiên giả Luyện khí viên mãn khó mà so với hắn được.
Ngoài ra, bất luận là Vạn Quỷ pháp thể hay là U Minh pháp thể đều là âm chúc. Pháp thể đại thành cũng làm cho uy năng của pháp thuật âm chúc tăng lên một mức độ nào đó, giảm áp lực khi điều khiển pháp khí.
Như Âm phong Vô Ảnh Kiếm, Vạn Quỷ Phiên...
Suy nghĩ vừa động, hắn nhấc tay nắm chặt Vạn Quỷ Phiên sau lưng rồi phất nhẹ, một cỗ hàn ý chấn nhiếp tâm phách người ta lan tỏa ra khắp phòng. Mạc Cầu biến sắc, ánh mắt ngưng trọng, cảm giác như không chống đỡ nổi nữa nhưng sau một lúc hắn cũng kiên trì được.
Lúc tước Bạch Cốc Dật có tu vi luyện khí tầng mười một điều khiển Vạn Quỷ Phiên đã có cảm giác phải cố sức, khó phát huy hết uy năng của nó. Hiện giờ Mạc Cầu mới đạt tới Luyện khí tầng bảy, có thể hơi thao túng đã đủ khiến người khác phải kinh ngạc rồi. Huống hồ hắn có suy đoán cây Vạn Quỷ Phiên trong tay hắn còn mạnh hơn thứ mà Bạch Cốc Dật sử dụng lúc trước.
“Luyện khí tầng bảy, ngươi đã đột phá rồi?”
Trên đại điện, Vạn Nhậm Bình quét mắt nhìn Mạc Cầu, chân mày hơi cau lại, vẻ mặt có chút ngoài ý muốn. Hắn vốn cho rằng Mạc Cầu là làm biến, nhát gan nên cố ý kiếm cơ thoái thác công việc, thật không ngờ đối phương đã đột phá cửa ải rồi. Nhưng với hắn, Luyện khí tầng sau hay tầng bảy thì cũng giống nhau mà thôi. Hắn không quá để tâm đến điều đó.
“Là ta may mắn thôi.” Mạc Cầu chắp tay rồi hỏi. “Sao không thấy Chu sư tỷ đâu?”
“Chu tiên tử rời đi rồi.” Lôi Thiên Quân ở bên cạnh đáp. “Mấy ngày rồi Mạc huynh bế quan không ra ngoài nên không biết, cũng không có cách nào gửi tin nhưng nàng ấy có lưu lại tin cho ngươi đó.”
“Hình như là tin tức liên quan tới đứa bé kia.”
“Đi rồi ư?” Mạc Cầu sững người.
“Sư muội trở lại tông môn để bẩm báo tình hình ở đây, và còn phải đi hỗ trợ các nơi khác nữa.” Vạn Nhậm Bình lạnh nhạt. “Cụ thể thế nào các ngươi không cần biết.”
“Vâng.” Mọi người đồng thanh đáp.
Trong khoảng thời gian này, để tiễu sát phản phỉ, thanh lý thế gia, Chu Nam và Vạn Nhậm Bình đã đi đến không ít nơi. Còn như cần làm chuyện gì thì Mạc Cầu không rõ. Đó có lẽ chính là nhiệm vụ mà tông môn đã giao cho bọn họ.
“Sư huynh.” Tần Vũ mở lời. “Không biết lần này sư huynh gọi chúng ta tới đây là có việc gì?”
“Hừ.” Vạn Nhậm Bình sa sầm nét mặt. “Có một số người cảm thấy chúng ta ra tay quá mức ở phủ Vân lan nên đang định báo lên Trấn Pháp Ti của Ngụy QUốc. Đám người này thật là muốn ăn gan hùm tim báo.”
“Trấn Pháp Ti?”
Có người không hiểu vội hỏi lại. Lôi Xương Dịch liền nhanh chóng giải thích. Không giống với Đại Tấn, triều đình Ngụy Quốc có lực lượng khá mạnh để khống chế thuộc hạ các nơi. Trong đó Trấn Pháp Ti chính là một lực lượng chính thay Thiên tử tuần sát tứ phương, trấn áp những nơi không phục.
Nghe nói trong lực lượng này có không ít người có tu vi cao thâm, ti phó Trấn Pháp Ti hiện tại nghe nói cũng là hai tiền bối Đạo cơ. Nếu có người tu hành lạm sát kẻ vô tội hoặc là yêu ma làm loạn, nếu được báo cáo lên trên, Trấn Pháp Ti sẽ cử người tới phụ trách giải quyết.
Trong phần lớn hoàn cảnh, Trấn Pháp Ti cũng không để ý đến chuyện sống chết của phàm nhân, nhưng nếu sự việc xảy ra có ảnh hưởng lớn thì bọn họ kiểu gì cũng ra mặt. Hiện giờ rất nhiều thế gia tu Tiên ở phủ Vân Lan gặp nạn, người chết không chỉ có phàm nhân, Trấn Pháp Ti mà biết được, bọn họ chắc chắn sẽ không để yên.
Có lẽ Trấn Pháp Ti không thể trực tiếp xử phạt Vạn Nhậm Bình nhưng vẫn có thể tạo áp lực lên Thương Vũ Phái. Lúc đó, cuộc sống của hắn sẽ không dễ chịu.
“Chư vị yên tâm.” Thấy sắc mặt mọi người đều biến đổi khác thường, Lôi Xương Dịch vội vàng mở miệng. “Kỳ thực thế gia tu hành như chúng ta cũng không thích Trấn Pháp Ti, trừ phi không còn biện pháp nào khác...”
“A!”
Khoảng thời gian vừa rồi đúng là bọn họ đã làm hơi quá. Chỉ một lời khó mà xoay chuyển thế cục được.
“Lần này dự định báo cáo Trấn Pháp Ti chỉ có mấy thế gia thôi, trong đó phần lớn là phàm nhân bị liên lụy. Chỉ cần chúng ta ngăn trở đường đi của bọn họ thì việc sẽ bình yên vô sự.”
“Không sai.” Vạn Nhậm Bình gật đầu. “Dù gì, kéo dài thêm một hai nắm, đợi việc lần này kết thúc, người của Trấn Pháp Ti có tới cũng không làm được gì.”
“Sư huynh nói đúng lắm.” Hạ Bạch Thạch cười nịnh nọt, vẻ mặt không giấu được sát cơ. “Bọn chúng đã muốn tìm đường chết, chúng ta cũng không cần phải khách khí. Sư huynh cứ việc phân phó.”
“Ừm.” Vạn Nhậm Bình gật đầu. “Theo tình huống thăm dò của Lôi gia, đám người kia ẩn thận tại một vùng Nghi sơn, ngay hướng lên kinh đô. Các ngươi đến đó chặn chúng lại, giải quyết mấy người quan trọng là được.”
“Sư huynh không đi sao?” Hạ Bạch Thạch chớp mắt. “Ta còn có việc, bên đó không có cao thủ, các ngươi thôi là đủ đẻ giải quyết rồi.” Vạn Nhậm Bình lạnh lùng nói. “Yêu nữ Hợp Hoan Tông vẫn quanh quẩn ở gần phủ thành, ta đến đối phó với nàng ta. Ta tưởng bọn họ đã rời đi, ai ngờ vẫn còn lưu luyến chưa rời, lại nhiều lần khiêu khích. Thật là muốn tìm chết!”
Hắn vừa dứt lời, sát ý đã trào lên. Mạc Cầu chớp mắt nhưng chỉ im lặng không nói.
Nghi sơn, khoảng cách từ nơi này đến phủ thành khoảng chừng trăm dặm. Nhưng với thủ đoạn của tu Tiên giả thì khoảng cách ấy không tính là xa.
Chừng nửa ngày sau, người của Thương Vũ Phái và tu Tiên giả của Lôi gia cùng một ít võ giả phàm nhân đã có mặt ở chỗ này.
“Chư vị.” Lôi Xương Dịch chắp tay. “Phủ Vân Lan có thể yên ổn như thời gian vừa qua hoàn toàn là do công sức của các vị. Lôi mỗ xin được gửi lời cảm ơn!”
Hắn nói giọng cảm khái, trong giọng nói vừa có niềm vui lại có cả nỗi bi ai. Gia chủ và huynh đệ liên tiếp bị hại, Lôi gia ở vào tình huống vô cùng hiểm nguy ở phủ Vân Lan này. Hiện giờ cả phủ thành to lớn như thế đã nằm cả trong tay họ. Còn như đám người của Thương Vũ Phái đều là Tiên nhân, họ không thể ở lâu chốn phàm tục này được. Phủ Vân Lan cuối cùng vẫn sẽ nằm trong tay Lôi gia mà thôi, còn hắn lại đang là người có vị thế lớn nhất.
Chỉ tiếc...
Nhớ đến nhi nữ đã mất, hắn thầm than thở trong lòng. Con cái hắn không ít nhưng có thiên phú tu hành lại chỉ có hai người. Lôi Lung Nguyệt là người được hắn ký thác nhiều hy vọng nhất.
Ôi!
“Lôi huynh khách khí rồi.” Hạ Bạch Thạch khoát tay. “Nhưng lời khách khí chờ sau này hãy nói. Việc cấp bách trước mắt chính là phải xử lý xong vụ này đã. Đã mấy tháng nay chúng ta hối hả ngược xuôi chẳng thể yên ổn tu hành. Có đúng không Mạc sư đệ?”
Câu hỏi cuối hắn lại nhìn sang Mạc Cầu rồi mới nói.
“Không sai.” Mạc Cầu gật đầu.
“Hạ huynh nói đúng lắm.” Lôi Xương Dịch lấy lại tinh thần. “Kỳ thực việc lần này cũng không có gì. Nơi này không có nhiều cao thủ, người tu hành cũng chỉ có mấy vị, ngoài ra có một ít phàm nhân thì cứ để cho hạ nhân xử lý là được.”
Nói xong hắn đưa tay chỉ ra sau lưng một tôi tớ nói.
“Muốn ra khỏi Nghi sơn thì phải đi qua khu vực này. Phiền các vị thượng sứ trông coi ở đây.”
Theo bản đồ thì có tất cả sáu nơi có thể đi qua được, trong đó có hai nơi địa thế hiểm yếu, bình thường sẽ không có ai nguyện đi qua, chỉ cần để mắt một chút là được.
Xét toàn cục, chỉ cần bọn họ không phi thiên độn địa, người Lôi chỉ cần để ý bốn nơi là được.
“Cứ như vậy đi.” Hạ Bạch Thạch vỗ nhẹ hai tay nói. “Bốn địa phương chúng ta sẽ chia nhau phòng thủ, bên này sẽ do ta trông coi,...”
Hắn dừng lại một chút rồi mới tiếp tục.
“Mạc sư đệ vừa mới đột phá, cảnh giới chưa ổn định, tạm thời đi cùng với ta được chứ?”
“Sư huynh.” Tần Vũ giật mình, vội vàng nói. “Mạc sư đệ không phải người mới, huynh ấy đã từng sinh sống ở chốn phàm nhân nhiều năm, kinh nghiệm phong phú. Ta xem ra huynh ấy không cần phải được chiếu cố như vậy đâu. Chi bằng để cho huynh ấy tiến vào trong núi tiễn sát?”
“Không được.” Hạ Bạch Thạch nhìn lại hắn bằng ánh mắt lạnh lẽo. “Tiến vào trong núi quá nguy hiểm, vạn nhất gặp phải tình huống bất ngờ thì sao? Không thể chủ quan được. Huống hồ...”
Hắn ngập ngừng một lát. “Chiếu cố đến Mạc sư đệ là việc Vạn sư huynh đã giao phó cho ta, Hạ mỗ sao có thể lơi là được.”
Tần Vũ há miệng mà không nói được ra lời.
“Được rồi.” Hạ Bạch Thạch hơi nhếch miệng nói. “Mạc sư đệ, ngươi lựa chọn thế nào?”
Mạc Cầu nhìn Tần Vũ nhẹ gật đầu rồi chậm rãi đáp. “Ta cứ đi theo Hạ sư huynh là được.”
“Tốt lắm.” Hạ Bạch Thạch cười nhạt. “Theo kế hoạch, lên đường đi.”
Nói xong hắn phất tay áo, thân hình nhảy lên thật cao hướng về địa điểm đã định lao đi. Mạc Cầu nhìn theo bóng lưng đối phương, hơi trầm ngâm rồi cũng lao theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận