Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 615: Thôi diễn

“Ma Y Giáo!”
Cơ Băng Yến cầm trường thương, sắc mặt ngưng trọng nhìn ba người vừa tới. Ba người này thân mặc áo tơi, tướng mạo xấu xí, một người có đôi mắt như mắt ếch, hai cánh tay như rắn, bộ dạng không khác gì dị loại nửa người nửa yêu. Đặc điểm đó cộng thêm khí tức hung lệ trên người đã nói lên thân phận của bọn họ.
Giáo chúng của Ma Y Giáo!
Chuyến này gặp phải cạm bẫy, Giả Viễn Sơn cấu kết với Ma Y Giáo rồi!
“Tê tê…”
Một người giương ánh mắt như rắn nhìn Cơ Băng Yến, cái miệng tê tê, pháp khí đã ngo ngoe muốn động. “Nữ nhân, ngươi nhất định phải chết.”
“Hừ.” Cơ Băng Yến hừ lạnh một tiếng, nàng đưa mắt nhìn xung quanh, trong lòng không khỏi trầm xuống. Nơi đây là một hòn đảo không lớn, dưới đấu pháp của một đám tu sĩ Đạo cơ thì đã bị chia năm xẻ bảy, đạo đạo lưu quang xuyên thẳng giữa trời. Nơi quan trọng nhất có ba cỗ khí tức khủng bố đan xen nhau. Một đến từ Thiên Hạo trưởng lão đến từ Chấp Pháp Điện, hai cỗ khí tức còn lại là của Giả Viễn Sơn và một tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ của Ma Y Giáo.
Dưới sự vây giết của hai người kia, Thiên Hạo trưởng lão đã ra vẻ sắp không chống đỡ nổi nữa. Những người khác thì tử thương thảm trọng. Bản thân nàng cũng không dễ chịu. Vừa rồi bản thân lọt vào trận pháp mai phục của Ma Y Giáo, mặc dù cố gắng thoát ra ngoài vòng vây được nhưng cũng tốn rất nhiều Pháp lực, éo hông đã bị đánh trúng, thực lực bị hao tổn nghiêm trọng.
“Mau trốn.” Vạn Lục ở cách đó không xa hô lên.
“Trốn?” Ở phía đối diện, tu sĩ có khuôn mặt như cóc cười lạnh, hai mắt trợn trừng, thần thông diễn hoá linh quang như cột sáng chiếu tới. “Nàng ta trốn được sao?”
Tu sĩ Ma Y Giáo luyện hoá huyết nhục yêu thú, bản thân cũng sẽ ngộ dị loại thần thông thiên phú này. Những thiên phú thần thông thiên kỳ bách quái làm người ta khó lòng phòng bị trước, hơn nữa uy lực cũng không kém.
“Bạch!”
Độn quang loé lên, thân hình của Cơ Băng Yến giống như đã phát hiện ra thế công của đối phương từ tước, nhẹ nhàng lách ra tránh.
“A…”
“Khá nhanh đấy!”
“Đi.”
Tiếng hừ lạnh lại vang lên, mấy đạo pháp khí xen nhau giữa không trung như một tấm lưới phủ xuống, trên các mắt lưới treo rất nhiều lôi cầu.
“Hô…”
Cơ Băng Yến thở ra một hơi dài, thân thể căng lên, đôi mắt đẹp chớp động, khí cơ quanh người biến hoá giống như thực chất.
Minh Tâm Quyết!
Đây là pháp môn Mạc Cầu đơn giản hoá ra từ Diêm La Tâm Kinh và Địa Ngục Đồ. Pháp quyết vận chuyển, thần hồn sẽ cực kỳ linh nhạy với sự thay đổi của nguyên khí xung quanh, giống như trong thức hải có thêm một tấm gương chiếu rọi tứ phương vậy.
“Coong!”
Cánh tay lắc lư, trường thương vọt lên mang theo sát cơ. Ba người ở đối diện biến sắc. Tu vi Cơ Băng Yến mặc dù không yếu nhưng cũng chỉ mới sơ nhập Đạo cơ trung kỳ mà thôi, bản thân lại đang bị thương, khí tức bất ổn, thủ đoạn tấn công từ xa cũng không thiện. Ba người kia tuy chỉ là Đạo cơ sơ kỳ nhưng lại thông thạo phương pháp liên thủ kết thành trận thế, tu sĩ Đạo cơ trung kỳ lâu năm cũng có thể bị bọn họ cầm giữ dễ dàng, nhưng chân chính động thủ cảm giác lại hoàn toàn khác biệt.
Khí tức tán loạn của đối phương tự nhiên ngưng tụ lại vững trãi như núi, trường thương run run như lôi đình, biến hoá giữa không trung không gặp khó khăn gì.
Thương mang vừa ra, thế trận của ba người như biến thành trò cười, ngay cả mảnh khí cơ tạo thành cũng bị đánh nát, thế công ba người không chịu nổi một kích.
Khả năng thấu hiểu và khống chế khí cơ thiên địa có thể xem như kinh khủng! Nhất là một kích hung mãnh ngoan lệ lại phiêu dật tự nhiên, không lộ ra trước mắt người đời, không có chút khói lửa càng khó có được.
Thương mang nở rộ giữa trời như một dải lôi hoả ầm vang đâm vào một người. Pháp thuật phòng ngự, pháp khí hộ thể trước trường thương như trở nên vô hình, dễ dàng bị xuyên qua, nhục thân phía sau đó cũng không chịu nổi.
“Bành!”
Huyết nhục bạo toái.
“A!”
“Tam đệ!”
“Ngươi đáng chết!”
Tiếng rống vang lên như sấm, hai người còn lại vừa kinh vừa sợ, thân thể điên cuồng lui về phía sau, đồng thời các loại pháp khí, linh quang theo nhau xuất ra. Bọn hắn biết rõ để đối phó với Cơ Băng Yến thì không thể cận chiến. Điều này cũng chứng tỏ bọn họ đã có sự chuẩn bị từ trước, có điều… Minh Tâm Quyết chiếu rọi, biến hoá vi diệu của hai người lại bị Cơ Băng Yến nắm rõ như trong lòng bàn tay, liếc qua là thấy.
Nhất cử nhất động của hai người như được vẽ ra trên giấy trắng, mọi hình thù đều hiện rõ mồn một.
Ý niệm vừa động, Cơ Băng Yến cong người phi đến trước, trong lúc đối phương nhanh chóng lùi lại, một cây trường thương đã xẹt ra một đường cong ưu mỹ lướt qua hư không.
“Phốc!”
Hai cỗ thi thể lặng lẽ rơi xuống.
“A!”
Trong hư không chợt vang lên một âm thanh kinh ngạc khó tin. Thanh âm vang lên từ không xa, hư không chấn động thôi cũng làm cho sắc mặt Cơ Băng Yến biến đổi, trường thương run rẩy, vô số gợn sóng khí bao bọc quanh thân. Chớp mắt sau đó…
“Oanh!”
Một đoàn linh quang thẳng tắp đánh tới. Trường thương chiêu thức linh diệu nhưng trước lực lượng thuần tuý mạnh mẽ vẫn không đỡ nổi. Cổ họng Cơ Băng Yến ngòn nhọt, nàng lùi lại phía sau đến gần một dặm rồi lập tức xoay người, lao vào dưới thuỷ vực, thân thể như cá bơi, vài lần chập chờn đã xông vào Hắc Uyên trong Thuỷ vực chi địa.
Chỉ giao thủ qua một lần nàng liền biết, sức mình không phải là đối thủ của người vừa xuất hiện, dù thực lực đang hoàn hảo cũng không khác được.
Đạo cơ viên mãn!
Hơn nữa còn không phải Đạo cơ viên mãn bình thường mà như một số vị là đích truyền của Kim Đan trong đạo tràng, đều là những người có hy vọng tiến thêm một bước nữa trên đại đạo.
“Muốn trốn ư?” Mặt nước khẽ động, một con mắt to như cái đấu và tướng mạo quái dị dần xuất hiện. Khuôn mặt này kéo căng, hai mắt gắt gao nhìn xuống thuỷ vực bên dưới.
“Có thể bức ta hiện thân xem như ta đã xem thường ngươi, nhưng cuối cùng ngươi cũng không trốn thoát được.”
Nói xong đối phương quay người nhìn rồi cười gằn.

Trong động phủ, Mạc Cầu thả thư quyển trong tay ra, cầm lấy mảnh vỡ binh khí ở bên cạnh. Thư quyển là cổ tịch mà Tam Biện tiên sinh Hà Dịch tìm thấy trong nội khố của Cửu Giang Minh, bên trong có ghi chép liên quan đến Diêm La Tông và Âm phủ. Những đồ vật này trước đây đều được coi là bí mật không tiết lộ ra bên ngoài. Hiện giờ lại trở thành tạp thư, trừ những người ưa thích nghiên cứu văn học thời cổ ra thì không ai muốn xem.
“Âm binh, quỷ khí.”
Ước lượng mảnh vỡ trong tay, Mạc Cầu ra điều suy nghĩ. Thứ này là Tam tiêm Phân Thuỷ Xoa trong tay Ngô Dụng, dựa theo phân chia trong cổ tịch thì nó thuộc về Quỷ khí trung phẩm, không phải là chân nhân Nguyên Anh thì không thể phá hủy được.
Tất nhiên, những ghi chép đó cũng chưa chắc đều là thật. Ít nhất với Mạc Cầu hiện giờ, binh khí này mặc dù cứng răng nhưng nếu hắn toàn lực phát kình thì vẫn có thể hủy được. Ngay như không dựa vào Toái Tinh Thủ, dùng linh hoả tự thân và hao tổn một khoảng thời gian nhất định thì hắn cũng có thể làm nó tan rã, dùng Nam Minh Ly hoả thì càng dễ dàng hơn.
Khẽ lắc đầu một cái, Mạc Cầu thả vật trong tay ra sau đó cầm lấy một quyển sách khác.
Đại La Tán Thủ!
Đây là một môn võ kỹ nhưng phàm nhân không có khả năng tu hành, nó chưởng nạp càn khôn, uy năng bao trùm thiên địa cùng loại với một môn thần thông.
“Ta có Giáp Binh Thối Thể đại pháp, Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân, Cửu Chân Trung Kinh, Toái Thiên bí điển, Tam Nguyên Huyền Công, Thiên Yêu bí điển tàn quyển…, luận về phương pháp luyện thể ở cảnh giới Kim Đan xem như cảm ngộ đã đầy đủ, nhưng muốn nhờ đó mà sáng tạo ra một pháp môn có thể tiến nhập Nguyên Anh thì thật quá khó!”
Truyền thừa Nguyên Anh dù đặt ở môn phái nào cũng đều có giá trị và được coi trọng nhất, Thái Ất Tông cũng chỉ có mấy môn như thế mà thôi, không phải đệ tử chân truyền hạch tâm thì không thể truyền thụ. Bản thân Mạc Cầu tu luyện Linh Cữu Bát Cảnh Công cũng chỉ tu được tới Kim Đan hậu kỳ, không có phương pháp phá anh, muốn đạt tới Kim Đan viên mãn cũng đã khó thành rồi. Tuy nói hiện giờ hắn chưa cần gấp nhưng con đường phía trước thực rất xa vời.
Pháp môn Đạo cơ, Kim Đan mặc dù khó có nhưng muốn vào tay cũng không đến nỗi bất khả thi, riêng phương pháp Kết Anh thì còn cần phù hợp với đặc tính tự thân nữa. Độ khó vì thế càng nâng cao hơn. Dù hắn có trở lại Thái Ất Tông thì cũng không chắc chắn có tìm được, trừ phi tán đi pháp môn sở tu bây giờ để chuyển tu truyền thừa khác. Nhưng làm như thế, thọ nguyên tông sư Kim Đan dù nhiều cũng không chắc có tiến thêm được.
May mắn là phương diện khác lại không đến mức tuyệt vọng như vậy. Ngũ Nhạc Trấn Ngục chân thân có tất cả lục trọng, hiện giờ hắn đã tứ trọng viên mãn, tuỳ thời đều có thể tiến vào đệ ngũ tọng, uy lực bạo phát ra càng lớn. Có rất nhiều pháp môn, huyết mạch, võ kỹ gia trì có thể ở cảnh giới tứ trọng mà bộc phát ra uy năng có thể so với ngũ trọng. Nếu áp dụng thêm Thập Đại Hạn, Toái Tinh Thủ…
“Đáng tiếc!”
Bỏ Đại La tán thủ xuống, Mạc Cầu nheo mày. Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân quả thực cao minh, lại có lực trấn áp dị lực nhưng không thể gia trì lâu dài mãi. Trong trường hợp dùng đến U Minh Hoả Thần lại thêm Thập Đại Hạn, pháp môn nhục thân bạo thể không thể đáp ứng được mà sẽ sụp đổ.
Vừa ngẫm nghĩ hắn vừa vung ra một đống đá.
Thần thạch!
Ý niễm khẽ động, rất nhiều thần thạch tự động tổ hợp lại. Nhiều năm qua đi, Mạc Cầu đã nắm được cách để tạo ra một tổ hợp chính xác. Thần thạch vừa hội tụ, một phần bia đá chứa nhiều vết nứt xuất hiện. Lực lượng trên thần thạch không tính là cường hãn nhưng nó lại có tác dụng giống như nam châm, một khi lại gần nhau sẽ sinh ra lực đẩy. Thần thạch càng nhiều lực đẩy bài xích càng lớn. Càng về phía sau lực lượng cũng càng khủng bố. Chỉ cần một tia thôi cũng làm cho Mạc Cầu với thực lực hiện tại khó mà tổ hợp lại được.
“Rầm rầm…”
Không bao lâu sau, toái tạch vương vãi trên mặt đất. Chớp mắt sau cùng, văn tự từ thượng cổ trên tấm bia đá ẩn ẩn xuất hiện. Trong cõi u minh, Mạc Cầu có một loại cảm giác là đến lúc bia đá kia hoàn chỉnh, bản thân hắn sẽ nhận được lợi ích cực lớn nhưng với tiến độ hiện nay thì càng về sau sẽ càng khó, sợ là đến lúc đạt tới Kim Đan hậu kỳ cũng chưa chắc đã có thể đem bọn nó thống nhất lại được.
“Ừm?” Mạc Cầu đột nhiên nhướng mày, thân thể liền biến mất không thấy đâu nữa.
Trốn!
Trốn mau.
Sắc mặt Cơ Băng Yến trắng bệch, thân thể như hắc tuyến xuyên thẳng trong đầm lầy. Trước thương phía trước run rẩy phá nước làm cho nàng thuận lợi tiến lên, tốc độ từ đầu đến giờ luôn duy trì ở mức cực hạn, sau lưng nàng có mấy đạo lưu quang cấp tốc đuổi theo.
Trong đó có hai khí tức quen thuộc nhất, một là đường chủ của Thiên Phổ Đường Giả Viễn Sơn, người còn lại chính là đối tượng trước đó đã đánh nàng trọng thương phải bỏ chạy, tên là Nguyên Liệt Y.
Nguyên? Cái họ này có quan hệ rất sâu với Ma Y Giáo! Người đó tu vi thực lực cũng không tầm thường, nhất cử nhất động đều có thể cầm toả nguyên khí thiên địa trong vài dặm, đấu pháp cận chiến của Cơ Băng Yến vốn cao minh cũng không phải là đối thủ.
“A…”
Trong đám mây ở phía xa, Mạc Cầu bỗng hiện ra, nheo mắt nhìn xuống dưới.
“Cạm bẫy?”
“Nhằm vào ta sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận