Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 124: Thế lực

Trong hậu viện.
“Môn phái, võ học?” Tả Văn Bác nhíu mày nhìn về phía Mạc Cầu bằng ánh mắt nghiêm túc. “Mạc sư đệ, ngươi học y đã có thành tựu, vì sao còn muốn học võ? Mà ngươi đã lớn tuổi, giờ mới học võ thì đã hơi muộn rồi. Hơn nữa thế đạo này không hẳn đã thái bình, tập võ rồi không tránh được việc phải cùng người chém giết, sư muội sẽ lo lắng cho an toàn của ngươi.”
Hắn vốn định để Mạc Cầu hỗ trợ mình ở hiệu thuốc, nếu y thuật không tinh thì có thể làm học đồ. Nếu tinh thông y thuật thì càng tốt. Một tháng ba bốn lượng bạc là đã hơn người ngoài rồi.
Hắn không nghĩ đối phương lại có quyết định này.
“Tả sư huynh.” Mạc Cầu chắp tay. “Y thuật cũng tốt, võ học cũng được. Chỉ cần có thể học, ta đều nguyện ý thử qua.”
Với hắn mà nói, đưa Tần Thanh Dung đến được phủ Đông An là đã coi như hoàn thành nhiệm vụ mà Tần sư phó giao cho. Thái độ của người nhà họ Tả cũng làm cho hắn cảm thấy yên tâm. Giờ là lúc hắn nghĩ cho bản thân mình.
Thế gian này đã có rất nhiều thứ hắn chưa từng thấy, có lẽ có tiên nhân thật. Còn có rất nhiều thứ đặc sắc mà hắn chưa được thấy, hắn không dễ dàng hài lòng với vị trí của một đại phu bình thường.
Chỉ có gia nhập các thế lực lớn, nâng cao thực lực của mình hắn mới có khả năng tiếp xúc với những tầng lớp cao kia.
“Ừm.” Tả Văn Bác chậm rãi gật đầu. “Lời sư đệ không sai, làm người sợ nhất là không có chí cầu tiến.”
“Tả sư huynh.” Mạc Cầu hỏi. “Không biết ở phủ Đông An này có những thế lực nào? Nếu Mạc mỗ muốn gia nhập thì có cách hay không?”
“Thế lực lớn nhất ở phủ Đông An tất nhiên là Lục thị nhất tộc của Phủ chủ.” Tả Văn Bác đứng dậy, bước đi chậm rãi nói. “Lục phủ tồn tại trăm năm, tọa trấn một phương. Hiện giờ hai châu Thanh, Dự đại loạn, chỉ có phủ Đông An là được thanh bình, cũng là nhờ có phủ chủ hiện tại.”
“Lục phủ ở trung tâm của thành, chiếm diện tích rất lớn, có thể vây trọn toàn bộ Quỳnh Nguyệt Hồ lại.”
Nói đến Lục phủ, vẻ mặt hắn không khỏi kích động.
“Trước kia ta có theo phụ thân đi đến đó một lần, cảnh sắc trong đó người thường không thể tưởng tượng được. Trong Lục phủ có hộ viện, những người này đều có phẩm cấp, bổng lộc cao nhưng đa phần đều là người được Lục phủ bồi dưỡng từ khi còn nhỏ, nếu không có đủ bản lãnh thì rất khó vào được.”
“Việc này...”, Mạc dù Tả Văn Bác kể về Lục phủ có hỏi khoa trương một chút, nhưng nó lại không gây được ấn tượng gì đặc biệt với Mạc Cầu.
“Ngoài Lục phủ, trong phủ Đông An còn thế lực nào nữa không?”
“Tử Dương Môn, Trích Tinh Lâu, còn cả Huyền Âm bí các. Ba thế lực này gần với Lục phủ nhất.” Tả Văn Bác nói. “Nhưng những thế lực này đều cao cao tại thượng, chúng ta khó mà với tới được. Nhất là Huyền Am Các vô cùng thần bí, trụ sở của nó ở đâu cũng có rất ít người biết. Như ta cũng không biết được.”
Trích Tinh Lâu?
Ánh mắt Mạc Cầu khẽ động. Trên đường đi tới phủ Đông An hắn đã từ chỗ Hầu gia biết được người ở Trích Tinh Lâu.
“Còn Linh Tố Phái thì sao?” Hắn hiếu kỳ hỏi. “Thực lực của nó thế nào?”
“Linh Tố Phái à.” Tả Văn Bác mỉm môi một cái rồi mới nói. “Trong mắt ta, thế lực sư đệ có khả năng gia nhập nhất chính là môn phái này. Tất nhiên nó không thể so với mấy thế lựa hàng đầu kia được, nhưng trong đó có nhiều thần y, địa vị không thấp.”
Mạc Cầu gật đầu. Đây là lẽ đương nhiên.
“Mặt khác Linh Tố Phái kỳ thực cũng phụ thuộc vào Tử Dương Môn, nghe nói Dược Cốc cũng mượn tử Tử Dương Môn.” Văn Bác ra vẻ suy tư. “Sư đệ học Thanh Nang Dược Kinh, coi như thuộc Linh Tố Phái nhất mạch, tìm cách gia nhập đó chắc sẽ có hy vọng.”
“Không được.” Đột nhiên có tiếng người kêu lên.
Hai người quay ra thì thấy Tần Thanh Dung đang đỡ Ngô thị chậm rãi bước vào.
Thân thể bà run lên, khuôn mặt đỏ bừng. Bà lớn tiếng. “Mạc Cầu đi ngàn dặm xa xôi hộ tống Thanh Dung đến đây, bây giờ hắn muốn vào Linh Tố Phái, sao có thể chỉ nói là có hy vọng được? Chuyện này ngươi nhất định phải làm được.”
Nói xong, bà giậm chân xuống đất.
“Xin nương bớt giận, việc của sư đệ chính là việc của ta, ta chắc chắn sẽ làm hết sức.” Tả Văn Bác vội tiến lại gần. “Nhưng nương cũng biết, vì sự việc năm đó của sư tổ, chúng ta đã có hiềm khích với một ít người trong Linh Tố Phái. Cho nên ta cũng cần phải suy nghĩ thêm.”
“Có cái gì mà phải nghĩ thêm.” Ngô thị nhíu mày. “Chúng ta không giúp được thì mẫu thân Nguyệt nhi bên kia cũng có thể giúp mà. Lại nói, chuyện xảy ra đã mấy chục năm, liệu ai còn nhớ mối hận xưa cũ kia nữa?”
Nguyệt nhi mà bà vừa nhắc tới chính là con dâu của bà. Người này nghe nói tính tình nhu thuận hài hòa.
“Việc này...”, Tả Văn Bác lộ vẻ chần chừ, chứng tỏ việc này không dễ. “Việc này quả là có thể, nhưng còn vị kia ở đó nữa, hắn không dễ đối phó.”
“Thế huynh nói vậy là sao?” Tần Thanh Dung vội nói. “Nếu có việc gì không tiện xin cứ nói ra.”
“Là thế này.” Tả Văn Bác thở dài. “Bá mẫu tính tình lương thiện, chắc sẽ sẵn lòng giúp, nhưng muốn gia nhập Linh Tố Phái thì còn cần ca ca của nàng mở miệng mới được. Vị ấy có chút tham tài.”
“Tham tài?” Nghe vậy, Mạc Cầu thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Có tin tốt là được, sợ nhất là không có cách nào, lúc đó mới thực sự là đau đầu.
Đêm, trăng sao lặng lẽ trôi. Trong khách phòng, ánh nến đung đưa.
Hôm nay gặp mấy người trong Tả gia, trừ cái người tên Văn Viễn có vẻ lạnh đạm, những người còn lại đều rất nhiệt tình. Ngô thị kéo Tần Thanh Dung ở lại nói chuyện đến đêm, thậm chí còn bố trí thêm chăn mền ở trong phòng mình.
Bản thân Tần Thanh Dung cũng như được tìm thấy người nhà thêm một lần nữa. Cảm giác xa lạ ban đầu biến mất, nàng đã nhận Ngô thị làm mẹ nuôi, tình cảm rất thắm thiết.
Thời gian này những người khác đều đã đi nghỉ ngơi, chỉ có Mạc Cầu vẫn còn đang ngồi mua bút thành văn.
Không biết đã qua bao lâu.
“Cộc!”
Hắn để cái bút lông xuống, khuôn mặt lộ ra vẻ hài lòng. Trước mặt hắn, trang giấy hiện lên rất nhiều chữ nghĩa.
Tỏa Thân Quyết!
Sau khi có được vài pháp môn từ Kim Cương Pháp ở chỗ Cốc Tu, hắn bỏ thời gian nghiên cứu sắp xếp lại, cuối cùng đã phục hồi lại được.
Sau khi bình tâm lại, hắn nhắm mắt, màn sáng trong thức hải lại sáng lên, rất nhiều văn tự dần dần hiện lên trên đó.
Sau một khắc.
“Phạch!”
Thức hải lấp lánh, hơn hai trăm khối tinh quang trở nên ảm đạm, đồng thời cảm ngộ đột nhiên hiện ra ở trong não bộ của hắn.
Tỏa Thân Quyết: Nội thỏa tinh nguyên, tàng mà không lộ.
Đạt sơ thành, có thể che giấu khí tức, đạt đến tiểu thành là có thể kiềm chế tinh khí, đạt tới đại thành thì vô lậu chi thể.
Lần này cũng giống những lần trước, tuy hắn có đầy đủ cảm ngộ của Tỏa Thân Quyết này nhưng vẫn phải tu luyện từng bước một.
Chỉ là sau khi có cảm ngộ sâu sắc, hắn chỉ tập vài lần là công pháp đã đạt tới sơ thành, có thể che giấu một phần khí tức nhất định, không để người khác dễ dàng nhìn ra tu vi của bản thân nữa.
Môn công pháp này cũng có điểm đặc biệt, nó không giúp tăng tiến tu vi, cũng không phải kỹ xảo dùng để giết người. Đối với người tu tập, nó có tác dụng duy nhất là che giấu khí tức, dùng để né tránh đào thoát.
Trong quá trình hoạt động, vì nó có thể giúp khóa lại tinh khí nên giúp người dùng không bị lãng phí khí lực, gặp phải hoàn cảnh nguy hiểm thì có thể dựa vào đó để tăng thêm cơ hội thoát hiểm.
Tất nhiên, nếu có thể tu tới viên mãn thì có thể thi triển ra một kỹ xảo tương đối đặc biệt.
Nhiên Huyết!
Lúc bình thường nó có tác dụng tích súc khí huyết, thì trong thời gian ngắn nếu đột nhiên bộc phát thì có thể giúp gia tăng thực lực, trừ việc nó bị thời gian chi phối ra thì không có tác dụng phụ gì cả.
Có điều, muốn tu tập một môn công pháp đạt đến đại thành đâu phải là việc dễ dàng. Kể cả là Mạc Cầu, nếu không có nửa năm một năm thì cũng khó mà đạt được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận