Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 102: Ngũ Bộ Nhất Sát

Mấy ngày sau.
“Kẽo kẹt... kẽo kẹt...”
Tiếng bánh xe di chuyển trên đường vang lên đều đặn, chậm rãi. Con lừa kéo xe lâu lâu lại cúi xuống, thở phì phò.
Đường núi gập ghềnh, chật hẹp khó đi, ngoài chiếc xe lừa kéo cỗ quan tài của hai người ra thì không còn phương tiện hay người nào khác.
Mạc cầu một tay nắm dây cương, một tay cầm cái địa đồ so sánh.
“Ở phía trước hơn mười dặm có một sơn thôn, tranh thủ lúc trời còn sớm, chúng ta phải mau chóng tới đó xin tá túc.”
Từ lúc có ý định rời khỏi Giác Tinh Thành là hắn đã bắt đầu chuẩn bị, những nơi ở xa về sau thì không nói, mấy chỗ gần gần hắn rất quen thuộc.
“Hơn mười dặm?” Tần Thanh Dung ngồi trên xe ngơ ngác, nàng ngẩng đầu nói. “Nhưng trời sẽ mưa, sợ là không kịp tới.”
“Có mưa sao?” Mạc Cầu quay lại nhìn nàng, ngạc nhiên hỏi. “Sao ngươi biết là sẽ mưa?”
“Ta có học qua Quan Vân Lục từ chỗ tổ phụ, còn đọc cả Vân Khuyết Ca.” Tần Thanh Dung đưa tay chỉ lên trời rồi nói. “Loại mây này gọi là Câu Vũ Vân, sau khi xuất hiện thì trong vòng một canh giờ sẽ có mưa rơi xuống.”
“Thật sao?” Mạc Cầu càng lộ vẻ kinh ngạc. “Thật không ngờ sư tỷ còn có bản lĩnh này.”
Xem mây đo mưa là năng lực thích hợp nhất khi đi xa, từ việc này hắn xem ra nàng cũng không hẳn là đối tượng gây vướng víu cho hắn.
“Khi ta còn bé, ham chơi có học được.” Tần Thanh Dung cười cười, vẻ vẫn còn chua chát. “Mây chia làm tam tộc, mười chi hai mươi chín loại, có một bộ khẩu quyết chuyên miêu tả, thuyết minh các loại thiên tượng này. Luận y thuật ta không bằng sư đệ, nhưng nhìn thiên tượng thì ta đã quen từ nhỏ, ít khi nhìn nhầm.”
“Thì ra là thế.” Mạc Cầu hiểu ra. “Vậy thì hôm nay khó đến sơn thôn kia rồi. Không biết dọc đường này có chỗ nào tránh mưa được không.”
Nếu không có chỗ trú, tối nay bọn hắn chắc sẽ vất vả gian nan. Vết thương trên người Mạc Cầu chưa khỏi hẳn, dầm mưa dãi nắng sẽ ảnh hưởng tới việc phục hồi thương thế.
Tần Thanh Dung tuy có chút võ nghệ nhất định nhưng dù sao nàng vẫn là nữ nhi mềm yếu, chưa trải qua gian khó khổ cực, rất dễ bị mấy thứ bệnh như phong hàn cảm mạo.
Cũng may trời không tuyệt đường người, hai người đi về phía trước không bao lâu thì nhìn thấy một ngôi miếu hoang phế. Mái ngôi miếu chỗ có chỗ không nhưng cũng đủ che cho hai người tránh khỏi mưa gió.
Mạc Cầu cài chốt xe lừa, lấy ít cành cây che cái quan tài lại rồi tìm ít củi khô nhóm lửa. Chờ mọi việc ổn thỏa, quả nhiên có mưa phùn rơi xuống. Xem ra cái thuật nhìn mây đoán mưa kia cũng không phải đồ giả.
“Sư tỷ.” Mạc Cầu nhìn về phía nàng đang ngồi yên gặm bánh mì. “Ngươi xem cơn mưa này bao lâu nữa thì trở lớn? Bao lâu thì sẽ ngừng lại?”
“Mưa không lớn nhưng tối nay sợ chưa dứt được.” Tần Thanh Dung ngừng ăn ngước nhìn hắn. “Mà mấy ngày tới sẽ còn mưa dầm liên miên, khoảng ba đến năm ngày nữa mới ngớt được.”
“Việc này...”, Mạc Cầu nhíu mày.
Hai người đều đang có liên quan đến án mạng, rời khỏi thành Giác Tinh càng xa thì càng tốt. Tiếc là trời không chiều lòng người. Dưới thời tiết như thế này, tốc độ di chuyển không thể nhanh được. Nhất là để né tránh truy binh đuổi theo, hắn đều chọn những con đường vắng vẻ khó đi.
Mạc Cầu lắc đầu vẻ bất đắc dĩ. Hắn đành tìm chỗ khô thoáng ngồi xuống, mở cái bao chứa đồ mang theo ra.
Đầu tiên là uống thuốc trị thương. Hắn đã chuẩn bị đầy đủ các loại dược thảo, trong đám thảo dược của Đinh lão Mục lão có rất nhiều loại có tác dụng để bồi bổ an dưỡng thân thể. Qua mấy ngày nay thương thế của hắn đã khôi phục đến bảy tám phần.
Sau đó hắn nhỏ máu vào cái lệnh bài. Chung Vân Triệu sở dĩ điều khiển được hành thi là dựa vào khối lệnh bài này. Cuốn Luyện Thi Thuật kia cũng nói đến rất nhiều các biện pháp dưỡng thi, hành thi nhưng tấm lệnh bài vẫn là thứ mấu chốt.
Sau mấy ngày liền nhỏ máu, lúc nắm lệnh bài trong tay Mạc Cầu đã có thể cảm giác được một loại rung động khó tả. Hiện giờ cảm giác đó còn khá mơ hồ, chắc sau mấy ngày nữa là hắn có khả năng điều khiển hành thi kia rồi.
Bỏ tấm lệnh bài xuống, hắn lấy ra một quyển sổ, một cái bút than, bắt đầu mở ra viết.
Trong cuốn sổ của hắn viết chi chít chữ, nhìn kỹ thì thấy khá loạn, không thành hệ thống gì. Nếu là người ngoài nhìn vào chắc chắn không thể hiểu ý nghĩa trong đó. Mấy ngày qua, đây cũng là một việc quan trọng khiến hắn luôn bận rộn.
Từ cảm ngộ Thanh Phong Kiếm Pháp có liên quan đến cảnh giới Hậu thiên, cấp độ võ học của hắn đột nhiên tăng cao. Nhất là với kiếm pháp, bộ pháp phối hợp thu được nhiều tiến bộ mới. Nhất Thiểm Kiếm có khả năng còn tiến giai lên cao.
Nếu có thể mang sát chiêu trong Thanh Phong Kiếm Pháp dung hợp với nó, uy lực chắc chắn sẽ gia tăng một lần nữa. Lần này hắn chăm chú vào sở học bản thân, thời gian trôi qua càng mau, mạch suy nghĩ của hắn càng rõ ràng.
Trong đầu đã có hình thức sơ khai của kiếm pháp kia, thậm chí còn đặt cả tên cho nó.
Ngũ Bộ Nhất Sát!
“Sư đệ.” Suy nghĩ của hắn bị cắt ngang bởi tiếng gọi của Tần Thanh Dung. Hắn khép cuốn sổ lại, ngẩng đầu nhìn nàng.
“Sư tỷ có việc gì sao?”
“Ừ.” Tần Thanh Dung khẽ gật đầu. Mái tóc dài buông xuống qua vai, khuôn mặt có nét tiều tụy nhưng đôi mắt đã linh động hơn mấy hôm trước.
“Lần này đi phủ Đông An xa xôi ngàn dặm, trên đường còn nhiều gian khổ, phúc họa khó lường. Sư đệ không cần phải đi theo ta.” Nàng hít sâu một hơi, mở cái túi trên người ra, lấy một quyển sách dày đưa tới. “Ta biết sở dĩ ngươi đáp ứng đưa ta đi, ngoài việc báo ân còn là vì cái này.”
Nói xong, nàng khẽ vuốt quyển sách, ánh mắt phức tạp, sau đó thở dài một tiếng.
“Đây là cả bộ Thanh Nang Dược Kinh, sư đệ nhớ cất kỹ.”
“Sư tỷ, tỷ làm vậy là có ý gì?” Mạc Cầu thốt lên kinh ngạc.
“Ta biết sư đệ muốn đi quận thành, dù sao ở đó còn có bằng hữu của ngươi.” Tần Thanh Dung cười lớn. “Loại cảm giác ấy ta rất rõ, cho nên, ngươi mang cuốn Dược Kinh này đi quận thành đi. Đông An phủ một mình ta đi là được!”
Nghe nàng nói vậy, Mạc Cầu khẽ nhếch chân mày. Hắn không ngờ Tần Thanh Dung lại nói ra chuyện đó. Hắn lâm vào trầm mặc, đưa tay nhận lấy cuốn sách.
“Sư tỷ, Thanh Nang Dược Kinh quả thực rất quan trọng đối với ta, ta sẽ nhận mà không khách khí, còn việc đến quận thành thì không nhất định phải vậy.” Hắn nở một nụ cười nhạt. “So với quận thành, phủ Đông An là nơi địa linh nhân kiệt, cao nhân ở đó rất nhiều, đất đai cũng rộng lớn hơn. Tần sư phó cũng từng nói, Hứa lão có một người đệ tử khác ở đấy, hắn có thể giới thiệu ta bái nhập vào một danh môn chính phái lớn để học nghệ. Việc như thế chưa chắc ở quận thành đã làm được.”
“Vậy sao?”
Hai mắt Tần Thanh Dung chớp chớp. Nàng biết lời Mạc Cầu nói là thật, và việc đối phương không bỏ rơi mình cũng là thật.
“Sư đệ...”, nàng há miệng muốn nói rồi ngừng một lúc mới nhỏ giọng than. “Dù thế nào, ta cũng cám ơn ngươi!”
“Sư tỷ khách khí rồi.” Mạc Cầu khoát tay. “Mấy ngày vừa rồi tinh thần ngươi không tốt, đêm nay cứ nghỉ ngơi cho thoải mái, không cần phải suy nghĩ nhiều.”
Tần Thanh Dung nhìn hắn, chậm rãi gật đầu rồi bước về sau.
Mạc Cầu nhìn đối phương rời đi, sau đó cúi nhìn hai cuốn thư tịch trong lòng bàn tay. Một cuốn là bản hoàn chỉnh của Thanh Nang Dược Kinh, một cuốn có những thông tin sơ khai về chiêu Ngũ Bộ Nhất Sát của hắn, trong nhất thời lại có cảm giác khó xử.
Số lượng tinh quang trong thức hải của hắn hiện không nhiều, hiện giờ cảm ngộ Thanh Nang Dược Kinh, trong thời gian ngắn tới sẽ khó mà hoàn thiện Ngũ Bộ Nhất Sát được.
“Đường đi còn dài, sẽ còn nhiều thời gian để học y thuật. Hiện giờ võ kỹ mới là thứ không thể thiếu ngay, phải tiết kiệm mới được.”
Trong lòng đã quyết, Mạc Cầu cất cuốn Dược Kinh đi, lật giở cuốn sổ của mình ra, chuẩn bị tiếp tục mạch suy nghĩ đang dang dở.
Đúng lúc ấy, ngoài tiếng mưa rơi, bên ngoài ngôi miếu vang lên rất nhiều tiếng bước chân giẫm lên mặt đường. Tiếng bước chân ngày một gần, còn có cả tiếng người huyên náo.
Hai mắt Mạc Cầu co rút lại, bàn tay đã vô thức đặt lên đao kiếm ở bên cạnh mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận