Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 499: Thiên Cơ

“Trốn!”
Hai mắt Tần Khuyết trở nên vô thần, sắc mặt ngốc trệ, ý thức trống rỗng. Hắn chỉ biết sát cơ phía sau đuổi theo ngày một gần, chỉ có liều mạng chạy trốn mới giành được chút hy vọng sống. Hắn chạy hướng này hy vọng sẽ gặp được cứu tinh.
“Tần Khuyết?”
Không biết đã qua được bao lâu, chợt có một âm thanh quen thuộc rơi vào tai. Tần Khuyết cuồng hỉ, vội nghiêng đầu nhìn về phía người tới.
“Hà sư huynh.”
Cách đó không xa có một người cao gầy, mặt như đao tước đang lại gần. Người này chính là Đại sư huynh Hà Linh của Thiên Cơ nhất mạch, Bắc Đấu Cung.
“Có chuyện gì vậy?” Hà Linh chân đạp thanh phong, quần áo đón gió bay phần phật, hắn nhíu mày nhìn Tần Khuyết. “Vì sao lại hốt hoảng như vậy?”
“Sư huynh.” Tần Khuyết vội mở lời. “Có người phía sau truy sát ta.”
“A.” Hà Linh nghiêm sắc mặt lại. “ Là ai?”
“Là…”, Tần Khuyết há miệng muốn nói, bỗng biến sắc, hắn lách thân ra đứng phía sau Hà Linh. “Hắn tới rồi.”
Núi non chập trùng, có hai vệt độn quang bay qua sơn phong, một trước một sau hướng về phía hai người. Một đạo độn quang màu xích bạch, lách mình là vượt qua trăm trượng. Phía sau là một đạo lưu quang ẩn hiện kèm thêm phong lôi chi lực, một cái rung động đã bám sát phía sau.
Độn quang tán đi hiện ra thân hình của Mạc Cầu.
“Hà Linh.”
Hai mắt Mạc Cầu co rút lại. Đúng là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến. Không ngờ đối phương lại xuất hiện ở chỗ này.
“Ngươi là…”, Hà Linh nhìn Mạc Cầu một lúc rồi mới nói. “Mạc Cầu?”
Trong giọng nói không khỏi có ý nghi hoặc. Hắn nhớ Mạc Cầu chỉ là một tu sĩ Đạo cơ sơ kỳ, mặc dù có kiếm thuật siêu phàm được nhiều người tán thưởng nhưng chắc chắn không phải là đối thủ của Tần Khuyết.
Người đứng trước mặt hắn đây lại là một Đạo cơ trung kỳ, hơn nữa còn đang đuổi giết Tần Khuyết đến thần hồn đảo điên. Việc này rõ ràng hắn không hiểu.
“Đúng vậy.” Mạc Cầu chớp mắt, kìm chế thôi động kiếm ý trong lòng mà chắp tay mở miệng. “Hà sư huynh, Tần Khuyết cấu kết với người ngoài ám hại đồng môn, lại có quan hệ với Thiên Tà Minh. Người này đáng chết.”
“Vớ vẩn.” Tần Khuyết quát khẽ. “Tên họ Mạc kia, ngươi đùng vu oan cho ta.”
Có Hà Linh làm chỗ dựa, Tần Khuyết nhặt lại được chút địa khí, hắn ngay lập tức thề thốt phủ nhận.
“Chậc chậc…”, Vương Hổ đứng ở phía sau lắc đầu. “Tần Khuyết, vừa rồi chúng ta chính mắt thấy ngươi câu kết với người của Thiên Tà Minh làm bậy.”
“Đúng thế. Ngươi còn lấy ra một vật để chứng minh thân phận của mình, vật đó ngươi chưa kịp vứt đi chứ?”
“Thật vậy sao?” Hà Linh mặt không đổi sắc, hắn lạnh lùng nhìn Tần Khuyết. “Những điều bọn hắn nói đều là thật?”
“Dĩ nhiên không phải.” Tần Khuyết ngẩng đầu, hắn cũng giữ vẻ lạnh lùng. “Sư huynh, chẳng lẽ ngươi không tin ta?”
“Ừm.” Hà Linh trầm ngâm. “Mạc sư đệ, đó chỉ là lời nói của một bên, chưa thể kết luận ngay được. Không bằng các ngươi cùng theo ta trở về đối chất trước mặt các tiền bối.”
“Đánh rắm.” Vương Hổ quát lên. “Các ngươi chính là cá mè một lứa, đừng tưởng ta không biết, họ Hà kia, trước đó không lâu ngươi còn ở trong Thiên Tà Minh, ngươi chỉ muốn bao che cho người của mình.”
Yên lặng.
Hai mắt Tần khuyết co rút lại, vẻ mặt liên tục biến hoá, Hà Linh thì mím môi, sắc mặt lạnh lẽo. Một cỗ sát ý vô hình từ từ hiển hiện. Vương Hổ cứng người, hắn phát hiện có gì không ổn, muốn giơ tay vả cho mình vài cái. Sau khi huyết mạch hiển hoá, hắn ngày càng không quản được cái miệng của mình.
“Hà sư huynh.” Mạc Cầu chớp mắt. “Đã có sư huynh làm chủ, tạm thời chúng ta buông tha cho Tần Khuyết cũng được. Chúng ta trở về đối chất.”
Nói xong kiếm quang sáng lên muốn quay ngược đường cũ nhưng còn chưa di chuyển thì đã nghe tiếng quát.
“Không được.” Tần Khuyết biến sắc. “Sư huynh, không thể thả bọn chúng đi.”
Hà Linh giữ vẻ mặt lạnh lùng, kiếm ý trên thân đã bừng bừng đem ba người ở xa khoá chặt tại chỗ. “Mạc sư đệ, không cần vội vàng.”
Hắn đưa mắt nhìn sang Vương Hổ ở bên cạnh. “Người này yêu không ra yêu, người không ra người, chính là truyền nhân của Trùng Ma Độc Cô Vô Minh. Ngươi nói Tần Khuyết cấu kết với Thiên Tà Minh nhưng không có chứng cứ xác thực, còn việc của người này thì đã sờ sờ ra đây.”
“Hà sư huynh, ngươi có ý gì?” Mạc Cầu trầm sắc mặt. “Chẳng lẽ lại đúng như lời Vương Hổ nói, ngươi âm thầm cấu kết với Thiên Tà Minh.”
“Không phải.” Hà Linh lắc đầu. “Hà mỗ chỉ theo việc luận sự mà thôi.”
“Thật vậy sao?” Mạc Cầu liền đáp. “Có điều chúng ta không tin được các hạ, cho nên cứ quay lại tông môn để cho các tiền bối phân xử là được.”
Nói xong hắn nhìn sang Vương Hổ ra hiệu. “Đi”.
“Chạy đi đâu?” Hà Linh hừ nhẹ, thuỷ sắc kiếm quang cách không lướt tới. Kiếm quang mang theo sát cơ lăng lệ như thực, việc đã đến nước này, hắn không ẩn sát ý đi nữa. Trong mắt hắn, ba người đối phương chính là những người đã chết rồi.
Mạc Cầu nheo mắt, hắn thở dài trong lòng, kiếm quang đột hiển giữa trời rồi nghịch thế vọt tới, pháp lực trong thể nội ầm ầm bộc phát.
“Coong!”
Tiếng kiếm ngân vang.
“Ầm ầm…”
Già Phong Bào ở phía sau đón gió mà rung, thiên địa nguyên khí trong gần một dặm quanh đó liền hội tụ lại trong nháy mắt.
“Bạch!”
Một đạo lôi đình kiếm quang xẹt qua chân trời, trong chốc lát đã đối đầu với thuỷ sắc kiếm quang đang công kích tới. Tiếng sấm rền vang.
Kiếm Khí Lôi Âm!
“Cẩn thận.”
Tần Khuyết biến sắc, hắn vội vã hét lớn. Không phải hắn không tin vào thực lực của Hà Linh, mà là sợ Hà Linh chủ quang khinh địch. Mạc Cầu tu vi không cao nhưng thực lực lại không tầm thường. Hà Linh đối đầu trực diện với Mạc Cầu xong sắc mặt cũng nhanh chóng biến đổi. Kiếm ý phát sinh báo động, hắn không kịp nghĩ nhiều, thuỷ sắc kiếm quang đã bao phủ toàn thân.
“Răng rắc…”
Kiếm quang toái liệt rồi vỡ nát như thuỷ tinh, khoảng cách giữa hai người đã rút lại còn không đến trăm trượng. Mạc Cầu thân kiếm tương dung, thần niệm giống như ra đa càn quét tìm lấy cơ hội.
So với nữ tu vừa nãy thì kiếm pháp của Hà Linh cao hơn. Kiếm ý của Thiên Cơ Kiếm tựa như nối liền trời và đất, cả một vùng thế giới này hoà làm một thể. Kiếm pháp của hắn không hề dễ giải.
Kiếm ý không linh, kiếm pháp càng huyền diệu, mỗi chiêu mỗi thức đều đạt tới cực đỉnh không có kẽ hở. Kiếm ý của Thiên Cơ Kiếm lăng lệ túc sát nhưng trên bầy trời sơn phong nó không hiển lộ mà thuỷ sắc kiếm quang phun trào, kiếm thế hão đãng vô biên hoàn mỹ không có một tỳ vết.
Mạc Cầu là người có lý giải với kiếm đạo đến cảnh giới siêu nhiên cũng phải âm thầm thán phục.
Hoàn mỹ!
Cái này có lẽ không phải cảnh giới bản thân của Hà Linh. Mạc Cầu tự nhận mình toàn lực ứng phó cũng không làm được như thế. Chả trách Bắc Đấu Thất Sát Kiếm nổi tiếng sát phạt chi đạo, trở thành truyền thừa căn bản cho Bắc Đấu Cung.
Chỉ một đường Thiên Cơ Kiếm đã cho thấy được sự cao minh của mình. Nếu còn nắm giữ toàn bộ thất kiếm thì uy lực phát ra sẽ kinh khủng cỡ nào?
Thần Hồn Ngự Kiếm Chân quyết của Mạc Cầu mặc dù cao minh nhưng so về kiếm pháp đôi bên chưa chắc đã phân ra cao thấp.
Ý niệm vừa động, Mạc Cầu liền ra tay.
Kiếm Quang Phân Hoá!
Hai mắt Hà Linh co rút, hắn không tiếp tục khuếch trương Thiên Cơ Kiếm mà lại co về hướng vào trong. Hắn lựa chọn chủ động phòng ngự. Là đại sư huynh của Thiên Cơ nhất mạch, lựa chọn của hắn vượt ra ngoài ý liệu của chính hắn lúc trước.
“Bạch!”
Kiếm quang một phân làm sáu khiến tất cả mọi người trong đó có Hà Linh đều sợ hãi cả kinh. Kiếm Khí Lôi Âm, Kiếm Quang Phân Hoá mặc dù cao minh nhưng bản thân Hà Linh cũng nắm giữ được. Chỉ là một chia thành sáu thì quá mức khoe trương.
Sáu đạo kiếm quang lượn vòng rồi theo nhau chém vào Thiên Cơ Kiếm.
Mạc Cầu khẽ thở ra một hơi.
“Hô…”
Hào quang nội ẩn Tam Thập Lục Mai Chân Phù, chính là hạt giống Vận Triện Độn Pháp Chân phù. Chân phù rơi lên Thiên Lôi Kiếm, kiếm quang cương dương đã nhiều hơn một phần hư ảo phiêu hốt.
“Bạch!”
Kiếm quang của Mạc Cầu thêm một lần gia tốc.
Thiên Cơ Kiếm cực kỳ cao minh. Kiếm ý như thiên, vô biên vô hạn, kiếm thức triền miên vô tận khó mà nắm giữ. Nếu muốn phá giải không khác gì tìm đường lên trời, tuy nhiên… không phải không có cách!
Kiếm quang tăng tốc đột ngột, trong phút chốc đã làm ra không biết bao nhiêu lần biến hoá. Sáu đạo kiếm quang biến hoá cùng lúc càng làm cho trình độ phức tạp của kiếm pháp tăng lên một bậc. Hà Linh có kiếm pháp siêu phàm lúc này cũng đã không theo kịp biến hoá, kiếm thế đã hơi loạn.
“Coong!”
Lôi đình kiếm quang chói mắt thoáng hiện, thuỷ sắc kiếm quang vỡ vụn.
“Rầm rầm…”
Tựa như mặt kính vỡ vụn, hư không như đình trệ, chỉ có một đạo kiếm quang lôi đình không ngừng dấn lên phía trước. Điện quang điểm qua trán Hà Linh.
“Ông…”
Đột nhiên, một đạo kiếm quang màu đen từ thể nội hắn hiện ra, kiếm quang nối liền đất trời sừng sững.
“Bành!”
Thiên Lôi Kiếm vừa chạm vào kiếm quang liền phát ra rung chấn kịch liệt, Mạc Cầu cũng phải lùi về phía sau mấy dặm.
“Thủ bút của tông sư Kim Đan.”
Hai mắt Mạc Cầu co rút lại, hắn không thấy sợ mà còn lấy làm mừng. “Trên người hắn có thương thế.”
Nếu Hà Linh ở trạng thái bình thường, dựa vào tu vi Đạo cơ viên mãn tất nhiên không rơi vào tình huống như thế. Coi như không kịp Mạc Cầu thì cũng không thể rơi vào tình huống không chống đỡ được nhanh như vậy. Chả trách vừa rồi đối phương chủ động thủ thế, có lẽ thương thế trên người làm Hà Linh thấy không yên tâm.
Ý niệm vừa động, tay áo dài của Mạc Cầu vung lên.
Cửu Hoả Thần Long Tráo.
Lôi Trạch Âm Hoả Kiếm.
Tiên hạc vừa được hắn tế luyện và cả Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm đang uẩn dưỡng trong đan điền cũng được Mạc Cầu tế ra, muốn thừa dịp đối phương ở thế hạ phong để giành chiến thắng.
Sát tâm đã ra, Mạc Cầu không cố kỵ nữa, hắn hét lên một tiếng rồi bổ nhào về phía Hà Linh và Tần Khuyết.
“Nhận lấy cái chết đi.”
Chỉ một thoáng sau, thiên lôi cuồn cuộn, nộ lôi nở rộ, âm phong gào thét, minh đăng xoay tròn chiếu rọi một phương.
“Ầm ầm…”
Tiếng nổ lớn vang lên liên tiếp không dứt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận