Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 590: Ngân Xà Điếu Tẩu

“Tê tê...”
Chu Thế Chương dựng đôi mắt băng lãnh nhìn Mạc Cầu, sát cơ trên mặt như hóa thành thực chất. “Kim Đan, ngươi là ai?”
Tông sư Kim Đan ở Bắc giang mặc dù không ít nhưng hầu như đều có thanh danh. Người áo đen trước mặt hắn đây không giống với bất luận một ai trong trí nhớ của hắn. Nếu nói đối phương vừa mới tấn thăng thì khí tức tỏa ra không thể tịch mịch như thế. Thân là tông sư Kim Đan mà lại giấu mình tập kích, vừa rồi nếu không nhờ đồ vật trên người phát ra cảnh báo thì hắn cũng bị mắc lừa rồi, trong lòng hắn không khỏi giận giữ.
“Trưởng lão Ma Y Giáo, Ngân Xà Điếu Tẩu Chu Thế Chương.”
Trong lúc đối phương quan sát kỹ mình, Mạc Cầu cũng không bỏ lỡ việc quan sát đối phương. Người này mặc áo tơi, đội mũ rơm, mang theo giày, sọt cá, lưỡi câu, thân thể khom xuống không khác gì một lão tẩu câu cá trên sông. Khí tức trên người đối phương không rõ ràng làm người khác không dám khinh thường.
Vừa rồi là người này phát hiện ra thuật ẩn nấp của hắn, lại dùng dây câu và cần câu phá vỡ cánh tay của hắn.
Những ngày gần đây Mạc Cầu đã nghe, ngoài giáo chủ Lại Thiên Y ra thì Ma Y Giáo còn có tứ đại trưởng lão, bốn người đó đều là tông sư Kim Đan. Trong đó có một người, ba mươi năm trước rơi vào tay Trúc lão, mặc dù sau đó lại bị Lại Thiên Y cứu đi nhưng từ đó không rõ tung tích, không biết còn sống hay đã chết. Ba người còn lại đều có đặc điểm riêng. Ngân Xà Điếu Tẩu Chu Thế Chương cũng vậy. Thật may, đối phương cũng có tu vi Kim Đan sơ kỳ nên Mạc Cầu không sợ.
“Ngươi nhận ra ta.” Hai mắt Chu Thế Chương nheo lại, âm thanh vang lên sắc nhọn. “Xem ra, việc xảy ra trên đảo là do các hạ làm phải không?”
“Không sai.” Mạc Cầu gật đầu, đại thủ vung khẽ, nguyên khí thiên địa hội tụ quanh mình, mấy con hỏa long mở miệng gào thét. “Tại hạ nhận ủy thác của người khác đến đây để giết ngươi.”
Tu sĩ của Ma Y Giáo chính là tà đạo, bọn họ lấy việc ăn người, tế hồn làm phương pháp tu hành chủ yếu, ai cũng có thể chu diệt. Tà đạo bậc này không giống với Hợp Hoan Tông. Mặc dù Hợp Hoan Tông cũng dùng tà pháp nhưng tự thân không bị mê thất, công pháp có thành quả cũng khó phân ra chính tà. Còn Ma Y Thần Giáo thì từ đầu đến đuôi đều là tà đạo cả.
Không, bọn họ có thể gọi là Ma đạo!
Loại người này, dù Mạc Cầu không phải là người hiếu sát thì khi gặp được cũng sẽ tiêu diệt không tha.
“Giết ta?” Chu Thế Chương cười lạnh. “Chỉ dựa vào ngươi sao?”
Dứt lời, vô số sợi tơ màu trắng đã điên cuồng xuất ra như một tấm lưới lớn hướng về Mạc Cầu phủ xuống. Lần này thì Mạc Cầu nhìn ra rõ ràng. Những sợi tơ kia là do dây câu tạo thành. Những sợi dây này vô cùng mảnh mai, mắt thường gần như không thể tra ra, lại có thể kéo dài vô hạn.
“Rống!”
Mạc Cầu vung một tay lên, Hỏa long bên cạnh ngửa mặt lên trời gào thét rồi thân thể lao mạnh về phía trước đón lấy lưới tơ, mồm phun liệt diễm nồng đậm.
Lần tiếp xúc vừa rồi làm Mạc Cầu hiểu ra đặc chất của sợi tơ kia.
Băng lãnh, túc sát, vật này chính là do linh vật có thủy tính luyện chế mà thành, mặc dù vô cùng sắc bén nhưng vừa hay lại bị pháp thuật hỏa hành khắc chế.
“Hắc hắc...”
Ở đối diện, Chu Thế Chương híp mắt cười lạnh, cần câu phía sau rung nhẹ, dây câu gia tốc lướt tới.
“Xì...”
Hai mắt Mạc Cầu co rút lại, thân thể nhanh chóng lui về phía sau. “Sao có thể như vậy?”
Chính mắt hắn thấy dây câu bị liệt diễm xoắn lấy, nhưng hỏa long nội uẩn rất nhiều linh hỏa lại không chịu nổi một kích bị chém thành khối vụn. Mạc Cầu mặc dù thiếu thốn pháp thuật hành hỏa của cảnh giới Kim Đan nhưng cũng không nghĩ thuật pháp hành hỏa của bản thân lại kém cỏi như thế.
Được tạo thành từ Dung Hỏa Quyết, Hỏa Thần Chú, Hỏa Sát Chân Cương lại dung nhập rất nhiều linh hỏa đỉnh phong, Phần Thiên Đại Chú của hắn đã có thể xưng là bí pháp đỉnh phong ở cảnh giới Kim Đan. Tu sĩ cùng cảnh giới Kim Đan nếu chỉ luận về phương pháp khống hỏa thì cũng rất ít người có thể so sánh với hắn. Ngay cả pháp bảo, một khi lâm vào biển lửa trong thời gian dài thì linh tính cũng sẽ bị hao tổn. Nhất là Chú Sát chi thuật trong đó có thể gây hại tới thần hồn, địch thủ nhiễm phải cảm giác như trong xương có giòi bò rất khó loại bỏ.
Thế mà sợi dây câu kia... gần như không bị ảnh hưởng gì!
“Không có tác dụng gì đâu.” Chu Thế Chương liên tục cười lạnh. “Dây câu của ta chính là do linh tàm vạn năm thả ra, nó dung hợp lực lượng của huyền tinh thiên ngoại, trải qua vô số đại pháp vô thượng của sư tôn luyện chế mà thành. Linh hỏa bình thường ư... Hừ!”
Trong tiếng cười lạnh, một vòng hàn mang xuất hiện bên trong tấm lưới rồi nhẹ nhàng bật lên, xuất hiện ngay phía trước Mạc Cầu.
Lưỡi câu!
Lưỡi câu này lớn chừng bàn tay, uốn lượn hình tròn lóe ra hàn quang lạnh lẽo. Đối phương vẩy một cái đã đâm rách rất nhiều thuật pháp phòng ngự của Mạc Cầu U Minh Vô Ảnh Kiếm độn trước lưỡi câu này cũng không chịu nổi.
“Đinh...”
Một thanh trường đao đen nhanh xuất heinej trước lưỡi câu, thân đao run rẩy, lực lượng to lớn hiện lên rồi đánh bay lưỡi câu ra ngoài. Có điều, phía sau lưỡi câu chính là dây câu kéo dài đến vô cùng tận. Cự lực truyền theo dây câu đến khi chạm tới người Chu Thế Chương thì mười phần không còn lại một, không thể đả thương được hắn.
“Bạch!”
Lưỡi câu mượn lực bay ngược trở lại, nó biến đổi theo một môn võ kỹ tinh diệu rồi đánh xuống.
Sau khi tiến giai Kim Đan, hồn phách tu sĩ cũng hiển hỏa, không cần chuyên môn tu luyện thì ý niệm, trí tuệ cũng hơn xa người thường. Võ kỹ, thuật pháp thậm chí là thần thông phức tạp trước kia ở trong tay tông sư Kim Đan lại trở nên dễ dàng không chút vướng mắc.
Huống hồ, mặc dù hiện nay Ma Y Giáo thanh danh không hiện, người người kêu đánh nhưng trước kia đó vẫn là một thế lực đỉnh phong ở Vân Mộng Xuyên, có chân nhân Nguyên Anh tọa trấn, truyền thừa bất phàm không phải tông môn phổ thông có thể so sánh được.
Chu Thế Chương là một trong tứ đại trưởng lão của Ma Y Giáo, sao có thể thiếu thủ đoạn đối địch được.
“Chết đi.”
Theo tiếng quát vang lên, lưỡi câu như thuấn di xuất hiện sau lưng Mạc Cầu, nhẹ vạch một cái, linh quang lóe lên xé rách nhục thân.
“Hô...”
Âm phong thổi qua, thân ảnh Mạc Cầu đã xuất hiện ở bên ngoài. Sắc mặt hắn ngưng trọng, đưa tay sờ ra sau lưng. Dưới lớp áo bị xé rách, mặc dù da thịt không hư hại gì nhưng lại có cảm giác đau đớn khác thường.
“Hắc hắc...”
Chu Thế Thương cười ngạo mạn, lưỡi câu lắc lư trước mặt hắn.
“Thủ đoạn của các hạ không tồi, thân thể có thể hóa vào hư vô, tan vào U Minh Giới khiến người thường khó mà đụng vào được chứ đừng nói tới việc công kích. Chỉ bằng vào năng lực này, trong đấu pháp có thể đứng ở thế bất bại rồi. Đáng tiếc...”
Hắn than khẽ một tiếng rồi đưa tay khẽ bóp lên lưỡi câu, một sợi khói bị hắn nắm trong lòng bàn tay. “Lưỡi câu của ta có thể không đả thương nhục thân của các hạ được nhưng lại có thể thu lấy khí tức, đoạt đi nguyên thần. Nhục thân các hạ không yếu nhưng nó vẫn là nhục thân mà thôi.
Nói xong, đối phương bóp ngón tay, ánh mắt hiện ra lãnh quang hư ảo.
“Âm Xà Phệ Hồn Chú!”
Vừa dứt lời, từ nơi sâu xa có một cỗ lực lượng vô hình xuyên qua lòng bàn tay Chu Thế Chương, cách không xuất hiện trong thức hải của Mạc Cầu, bộ dáng như ngàn vạn con độc xà không ngừng luồn lách. Độc xà như phong kiếp muốn thổi tan thần hồn.
“A...”
Mạc Cầu nheo mắt, tỉ mỉ cảm nhận chú thuật đột kích của đối phương xong thì không khỏi lắc đầu. “Pháp bảo không tệ, tiếc là thủ đoạn không được cao minh cho lắm.”
“Cái gì?” Chu Thế Chương sững người lại.
“Chú sát bậc này hơn trăm năm trước Mạc mỗ đã bỏ đi không dùng, thế mà đạo hữu vẫn còn ỷ vào ư.” Sau tiếng than nhẹ, Mạc Cầu lập tức khẽ bóp vào kiếm chỉ.
“Đạo hữu, ngươi cũng tiếp ta một kiếm.
“Bạch!”
Trong hư không đột nhiên hiện ra mười tám đạo điện mang màu u lam. Dây tóc điện mang mảnh mai dựng đứng dài đến gần một trượng, mười tám đạo điện mang như mười tám kiện phi kiếm, phong mang lăng lệ tỏa ra bao phủ cả trăm dặm quanh đó trong nháy mắt.
Hai mắt Chu Thế Chương co rút lại, vẻ mặt trở nên ngưng trọng, dây câu vờn quanh người cũng dần co vào trong, ám dụng thế thủ Luyện kiếm thành tia.
Luyện Kiếm Thành Tia!
Trên Kiếm Quang Phân Hóa và Kiếm Khí Lôi Âm, chỉ có tông sư Kim Đan mới có thể tương hợp cùng với pháp bảo để tu thành thần thông kiếm đạo đỉnh phong. Ở cảnh giới Đạo cơ hiếm có người tu thành Kiếm Khí Lôi Âm và Kiếm Quang Phân Hóa như thế nào thì ở cảnh giới tông sư Kim Đan cũng ít có người luyện thành Luyện Kiếm Thành Tia như thế.
“Không tệ.” Mạc Cầu gật đầu. “Đạo hữu, mời tiếp chiêu!”
Dứt lời, mười tám đạo điện quang du tẩu giữa trời, đan xen, đem một khu vực hơn mười dặm xung quanh bao phủ lại.
Thái Ất Luyện Ma Kiếm trận!
“Đôm đốp…”
“Oanh!”
Lôi đình chói mắt từ chân trời giáng xuống, sau khi co lại thì dung hợp cùng với lôi quang. Chỉ trong nháy mắt, kiếm trận, lôi đình, pháp bảo cùng dung hợp, một tiểu thế giới tràn ngập lôi đình sinh ra từ hư không, bên trong lấp ló một bóng người.
“Lốp bốp…”
Bóng người du tẩu, dây câu vần vũ nhưng không thoát khỏi phạm vi bao phủ của kiếm trận. Vô số đạo điện quang rơi xuống như mưa, chạm vào thân thể Chu Thế Chương. Lớp áo tơi trên người hắn rung động, đánh lui lôi đình bảo vệ nhục thân bên trong. Cái áo tơi kia cũng là một kiện bảo vật!
Mạc Cầu nheo mắt, vẻ mặt không biến đổi, mười ngón tay biến hoá khẽ điểm về phía bóng người bên trong kiếm trận.
“Định!”
“Băng!”
Thập Phương Sát Đạo - Băng Thiên Ấn!
“Bành!”
Thân thể Chu Thế Chương chấn động, linh quang trên người bắn ra tung toé, lôi đình đầy trời đánh xuống bao phủ hoàn toàn đối phương. Mạc Cầu cũng không dừng tay, tay áo dài của hắn khẽ vung lên, Phá Pháp Như ý tìm khe hở mà ra, độn vào trong trận pháp mà gõ nhẹ.
“Răng rắc…”
Một vết nứt đã xuất hiện trên cái áo tơi của đối phương. Lôi đình xung quanh như cá ngửi thấy mồi đồng loạt xao động hướng về khe hở đó mà công kích thẳng vào nhục thân ở phía trong.
“Đôm đốp…”
“A?” Mạc Cầu kinh ngạc. Pháp nhãn của hắn thông thấu, mặc dù tình cảnh xung quanh hỗn loạn nhưng hắn vẫn nhìn rõ, áo tơi trên người đối phương lại sinh ra một lớp vảy bạc.
Vảy rắn?
Chả trách đối phương lại được gọi là Ngân Xà Điếu Tẩu.
“A!...”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên. Thân thể Chu Thế Chương lắc lư, từ cái sọt cá phía sau phát ra một luồng khói đen, làm khói dùng tốc độ kinh người khuếch trương, bên trong vang lên cả tiếng kêu quái lạ.
Trong Thái Ất Luyện Ma kiếm trận, bất kỳ âm tà chi vật gì cũng sẽ chịu khắc chế nhưng làn khói đen kia vẫn có thể không ngừng biến lớn, còn bên trong có từng đầu quái ngư đen như mực há miệng xông ra. Trong miệng chen chúc răng nanh, khói đen công kích vào lôi quang.
“Đôm đốp…”
Lôi đình giáng xuống, hắc ngư tan thành mây khói, mà điện quang cũng theo đó tan biến. Hắc ngư kia chính là một chủng linh thú da thô thịt thô, trời sinh bản tính hung tàn, không ngờ nó cũng bị người ta luyện thành bảo vật.
“Bạch!”
Thừa dịp kiếm trận bị áp chế, một đao lưu quang màu bạc như lôi đình từ trong xông ra, rít lên một tiếng kéo dài rồi vung vẩy cần câu lao về phía Mạc Cầu.
“Đến hay lắm!”
Mạc Cầu hít sâu một hơi, hắn duỗi bàn tay, một thành trường đao đen nhánh đã hiện ra. Từ sau khi tiến giai Kim Đan, mặc dù Mạc Cầu có mấy lần động thủ nhưng đều ẩn giấu thân phận, không dám toàn lực ứng phó, cũng chưa chân chính để lộ thực lực. Riêng lần này…
Bao nhiêu tích tụ từ lâu hắn có thể hoàn toàn bộc phát ra hết.
Đao quang mang theo thiền ý nhàn nhạt như gió nhẹ lướt qua chân trời, giống như Phật tổ nhặt hoa mà nở nụ cười, cứ thế xuất hiện trước mặt Ngân Xà Điếu Tẩu.
Địa Tàng Bản Nguyện Đao!
Trảm nhân quả, đoạn trần duyên, tiễn đối phương nhập vào luân hồi.
Đao xuất là tuyệt sát!
“Bạch!”
Hai mắt Ngân Xà Điếu Tẩu trợn lên, con người lần đầu lộ ra một tia hoảng sợ, cần câu trong tay loé lên đột ngột ngăn trước đao quang.
“Đương…”
Đao và cần câu va chạm, lực lượng to lớn bộc phát, Chu Thế Chương kêu lên một tiếng thất thanh rồi cả người ngã ngửa ra sau lao về tầng mây lơ lửng.
“Phốc!”
Tầng mây nặng nề bị hắn va chạm tan thành mây khói. Sau một kích này, kết quả thu được lại khiến Mạc Cầu nhíu mày. Địa Tàng Bản Nguyện Đao không phải cứ nghĩ là có thể xuất ra ngay. Với thực lực hiện giờ của Mạc Cầu, hắn cần phải ngưng tụ tinh khí thần rồi mới chém ra được, sau một kích thì thực lực bản thân cũng sẽ bị suy yếu. Hắn vốn cho rằng chỉ cần một đao là có thể giải quyết đối thủ, không ngờ kết quả không như hắn nghĩ.
Thật cổ quái!
Ngay từ lúc đầu ẩn nấp bị đối phương phát hiện ra cho đến lúc Địa Tàng Bản Nguyện Đao bị đối phương ngăn lại, Mạc Cầu có cảm giác đối phương có một năng lực kỳ diệu nào đó có thể phát hiện ra nguy hiểm trước khi nó xuất hiện một khoảng thời gian nhất định.
“Đã như vậy…”
Mạc Cầu cau mày, vẻ mặt dữ tợn, da thịt trên người dần trở nên đỏ ửng, huyết mạch căng lên như muốn phá thể.
Một khắc sau…
“Oanh!”
Liệt diễm chói mắt nổ tung giữa trời, một hoả nhân xuất hiện giữa không trung, liệt diễm nồng đậm như áo choàng sau lưng hắn tản ra, trải rộng gần một dặm.
Hoả Thần pháp tướng!
“Khai!”
“Bành!...”
Tiếng động trầm đục vang lên, khí tức trên người hoả nhân cũng tăng vọt, một cỗ rung động khiến thuỷ vực phía dưới ầm ầm dậy sóng.
Thập Đại Hạn, hoàn toàn khai mở!
“Giết!”
Sau một tiếng gầm giận dữ, thân ảnh Mạc Cầu lướt qua hơn mười dặm trong nháy mắt, trường đao thẳng tắp trảm xuống người Ngân Xà Điếu Tẩu.
Thập Phương Sát Đạo - Nhất Tự Minh Tâm Trảm!
Lực lượng to lớn vô tận từ trên đao bộc phát, Chu Thế Chương cảm thấy như mình bị một dãy núi đụng phải, thân thể run lên, thức hải trống rỗng. Da thịt trên người ầm ầm nổ tung, huyết nhục tan nát bắn ra như mưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận