Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 143: Ngẫu nhiên gặp

Nửa canh giờ sau, hai người Mạc Cầu và Đổng Tiểu Uyển đã xuất hiện phía trước một hẻm núi bí ẩn.
Nếu không đi tới gần thì không ai phát hiện ra nơi này đúng là một nơi thông với hẻm núi bên kia. Chỗ hẹp nhất của hẻm núi này chỉ đủ cho hai người sóng vai mà đi, chỗ rộng nhất không quá hai trượng, bên trên dây leo phủ kín hình thành tấm bình phong che chắn tự nhiên trước ánh mắt quan sát của người khác.
“Khó trách...”
Nhìn hẻm núi trước mặt, Đổng Tiểu Uyển hơi giật mình. “Ta đã đoán được bọn chúng sẽ đi đường thủy, nhưng lên bờ rồi lại không sao tìm thấy. Không ngờ ở đây còn một cái động khác.”
Trong đầu nàng điểm qua một lượt các sự việc đã diễn ra trong khoảng thời gian mấy tháng gần đây, điểm chung là chúng đều diễn ra loanh quanh khu vực này.
“Bên trong chắc là có mai phục.” Mạc Cầu âm trầm nói. “Sư tỷ, tiếp theo chúng ta phải làm sao?”
Thông đạo chỗ này tối tăm, nếu có người mai phục bên trong, dù là cao thủ nhị lưu cũng không dễ dàng qua được.
“Ừm...”, Đổng Tiểu Uyển chớp mắt, nàng đưa tay lên chỉ. “Đi tới trước kia.”
“Phía trên?” Mạc Cầu ngẩng đầu, giọng hơi chần chừ. “Chỗ đó ở khá cao.”
Đấy là khu vực có thể tránh được tầm quan sát từ trong ra, điểm thấp nhất cũng cao tới mười mét, điểm cao nhất phải tới vài chục mét. Dù dây leo bám rễ nhìn có vẻ chắc chắn nhưng thực tế di chuyển không hề dễ.
“Không sao.” Đổng Tiểu Uyển vận động chân tay, nắm chặt trọng đao ở sau lưng nhìn Mạc Cầu. “Ngươi cứ thả lỏng.”
“Được.” Hắn vừa dứt lời, cả người đã được đối phương nhấc lên, lợi dụng cáng núi để bật lên cao.
“Môn khinh công này của ta gọi là Phong Hành Vô Ảnh, một vị bằng hữu truyền nó cho ta. Mức độ tinh diệu của nó không hề thua kém Tử Nhật Đằng Không của Tử Dương Môn.” Đổng Tiểu Uyển nhỏ giọng nói. “Ngươi không cần lo lắng. Cứ làm theo lời ta, ta đảm bảo ngươi sẽ không làm sao.”
Bên cạnh hai người, kình phong gào thét, hai người lăng không, không thể nói tâm lý không bị ảnh hưởng ít nhiều. Cũng may hiện giờ tâm cảnh Mạc Cầu đã khác xưa, hắn nhanh chóng trấn tĩnh lại.
Đổng Tiểu Uyển liếc nhìn hắn bằng con mắt tán thưởng nhưng không lên tiếng, nàng tập trung tinh thần để thi triển thân pháp tiến lên phía trước.
Không lâu sau.
“Hô...”
Hai người đã xuyên qua hẻm núi.
“Nơi này ta đã từng tới.” Đổng Tiểu Uyển quan sát xung quanh, hai hàng mi thanh tú nhăn lại. “Thật không nghĩ chỗ này lại gần với trụ sở Tỏa Nguyệt Quan như vậy.”
Mạc Cầu gật đầu phụ họa. “Nơi này kín đáo khó thấy. Dưới đĩa đèn thì bao giờ cũng tối.”
“Xem ra lúc trở về sẽ không phiền phức như vậy.” Hai mắt Đổng Tiểu Uyển lóe lên một tia nghi hoặc. “Khoảng cách gần như vậy, về lý mà nói, dù không tìm thấy chỗ ẩn thận của bọn chúng thì cũng phải có dấu vết gì đó lộ ra mới phải. Lẽ nào đúng như lời Lưu trưởng lão nói, trong chúng ta có gian tế?”
Hai người vừa nói chuyện vừa để ý quan sát truy tìm dấu vết. Có lẽ vì gần hang ổ của mình, đám người Hắc Sát Giáo cảm thấy an toàn nên việc xóa dấu vết cũng được bọn chúng buông lỏng hơn.
Hai người di chuyển nhanh chóng, không bao lâu sau, Mạc Cầu đột nhiên dừng bước.
“Chờ một chút.”
“Sao rồi?” Đổng Tiểu Uyển nhíu mày.
“Có mùi lạ.” Mạc Cầu nghiêm mặt. “Khu vực này có thể bị đối phương hạ độc.”
“Vậy sao.” Đổng Tiểu Uyển nghe xong nhưng mặt không đổi sắc, nàng tiện tay lấy từ trong người ra một vật đưa cho hắn.
“Đây là Quy Giáp Huyền Đan có tác dụng kháng độc.”
Mạc Cầu ngạc nhiên, còn nàng chỉ lạnh nhạt đáp.
“Ngươi quên là Linh Tố Phái chúng ta nổi tiếng vì cái gì à? Từ xưa đến nay y độc vốn khó phân, chút độc tính ấy không tính là gì.”
“Đúng vậy.” Mạc Cầu gật đầu rồi đưa tay nhận lấy viên đan dược.
Quy Giáp Huyền Đan hắn đã từng nghe, nó có lẽ không bằng Tị Độc Châu trong truyền thuyết nhưng cũng là một loại đan dược bất phàm.
Chỉ không ngờ là Đổng Tiểu Uyển lại mang nó theo trên người, số lượng cũng không chỉ có một viên.
Hai người tiến thêm một đoạn, Đổng Tiểu Uyển bỗng giậm chân xuống, trực tiếp nhấc theo Mạc Cầu bay lên một cái cây khô.
“Chớ lên tiếng.”
Mạc Cầu nín thở, thậm chí còn bế khí để che giấu khí tức. Tỏa thân pháp hắn đã tu luyện đến viễn mãn từ lâu.
“A...”
Bên cạnh hắn, Đổng Tiểu Uyển khẽ thốt lên một tiếng kinh ngạc. Hai người nằm rạp xuống, hướng mắt nhìn về phía trước cách đó không xa.
Ở chỗ đó có một nhóm người đang vận chuyển hàng hóa hướng về một doanh địa được dựng khá đơn sơ. Những người này tên nào tên nấy đều cao lớn, thân hình cường tráng, bước đi như chạy, tu vi yếu nhất cũng phải có thực lực Đoán Cốt. Trong đó có một nữ tử tóc dài phất phới rất nổi bật. Từ xa nhìn lại, Mạc Cầu không thấy rõ dung mạo nhưng vẫn cảm nhận được dáng vóc nóng bỏng của đối phương.
Người nọ mặc áo dài, hai chân thon dài, lồng ngực phập phồng, bờ mông uốn cong đầy dụ hoặc.
“Tiện nhân.” Đổng Tiểu Uyển quát khẽ. “Nữ nhân này có lẽ chính là người đã sát hại hai người Cố Vũ và Mục Quân Tập. Bên hông cô ta là một thanh nhuyễn kiếm, lúc xuất kiếm sẽ để lộ một phần thân thể nhằm gây mất tập trung cho đối thủ. Không cẩn thận là trúng chiêu ngay.
“Hừ! Ngay cả võ công cũng hạ tiện như vậy!”
Đổng Tiểu Uyển không giấu được sự giận dữ, có lẽ còn có một chút đố kỵ ẩn giấu trong đó.
Hai mắt Mạc Cầu cũng nhìn nữ tử kia một cách chăm chú. Hắn thấp giọng hỏi. “Ngươi biết nàng ta?”
“Triệu Diệu Thục, còn được gọi là La Sát Kiếm, tội ác của cô ta chất chồng như núi.” Đổng Tiểu Uyển đáp. “Mấy năm trước, cô ta bị chồng phát hiện có quan hệ vụng trộm, sau đó ra tay hạ sát cả nhà chồng rồi chạy ra ngoài phủ, không biết gia nhập Hắc Sát Giáo từ lúc nào.”
“Triệu Diệu Thục.” Mạc Cầu nhắc lại.
“Ngươi đừng tìm cách báo thù.” Đổng Tiểu Uyển liếc nhìn hắn một cái rồi nói ngay. “Nữ nhân này làm người ta phát tởm nhưng có thực lực của cao thủ nhị lưu đấy. Tất nhiên, nếu không để ý đến mấy thứ bàng môn tà đạo thì cô ta hẳn là một trong những võ giả nhị lưu yếu nhất.”
“Sư tỷ có thể cầm chân nàng ta chứ?” Mạc Cầu chớp mắt.
“Ngươi quá coi thường ta.” Đổng Tiểu Uyển khinh thường. “Loại nữ nhân này không tiếp nổi mười chiêu của ta, nhưng ở đây còn có một cao thủ chân chính.”
Nói xong, nàng đưa tay chỉ về một chỗ ở chính giữa doanh địa.
“Người áo đen kia có ngạnh công rất mạnh, ta nghi ngờ hắn có thể là chân thân của Hắc Sát. Nắm đấm của hắn rất cứng, ta từng giao thủ với hắn mấy lần, đường hoàng chiến đấu ta không nắm chắc phần thắng.”
Mạc Cầu nhướng mày. Doanh địa kia nhìn không lớn, nó được dựng khá đơn giản nhưng lại ẩn giấu sát cơ trùng điệp, số lượng người có mặt cũng phải đến cả trăm. Người nào cũng đều là cao thủ. Hiện giờ bên hắn chỉ có hai người, có xông lên cũng khó làm được gì.
Hắn chớp mắt rồi nói. “Sư tỷ, chúng ta phải làm thế nào bây giờ?”
Đổng Tiểu Uyển trầm ngâm. “Ta sẽ ở đây theo dõi, ngươi trở về báo tin cho Tử Dương Môn và cao thủ của Phủ quân tới vây giết bọn hắn.”
Nói xong, nàng lấy ra một cái lệnh bài đặt vào tay hắn.
“Ngươi mang thứ này giao cho trưởng lão Chu Văn của Tử Dương Môn, hoặc là Viên thống lĩnh của Phủ quân, bọn họ sẽ tin ngươi.”
Mạc Cầu nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu đồng ý. Quan sát cẩn thận sẽ thấy đám người kia đang có ý định rời khỏi nơi này. Nếu hắn cứ ở lại rồi đuổi theo, khả năng bại lộ khá lớn. Nếu kịp trở về thì vừa có thể tránh được nguy hiểm, một khi đại quân kéo đến chắc chắn sẽ tiêu diệt được đám dư nghiệt Hắc Sát Giáo này.
“Ta tiễn ngươi một đoạn.” Đổng Tiểu Uyển đưa tay túm lấy Mạc Cầu lao đi trong rừng, chỉ một chốc đã rời xa mấy dặm. “Ngươi mau mau trở về, phủ binh muốn điều quân khiển tướng cũng không thể làm trong nhất thời nửa khắc được. Ta sẽ phụ trách theo dõi ở đây.”
“Được.”
Mạc Cầu đáp rồi không chậm trễ xoay người nhảy từ trên cây xuống, hướng về trụ sở chạy đi. Khinh công của hắn tuy không được như Đổng Tiểu Uyển nhưng tốc độ của Chỉ Xích Thiên Nhai tuyệt đối không chậm.
Trên đường di chuyển, lúc hắn vừa nhảy vọt lên một vách núi thì có âm thanh lạnh lùng vang lên làm hắn dừng lại.
‘Ai!”
Hắn nghiêng người, trong bóng tối có mấy thân ảnh từ trong rừng hiện ra.
“Là ngươi?”
“Đoạn công tử?”
Hai người nhìn nhau, vẻ mặt ai nấy đều sững sờ. Đoạn Đức trừng mắt nhìn. Hắn không quen biết Mạc Cầu nhưng còn nhớ rõ lúc hắn bị vũ nhục thì người này cũng có mặt.
Hình như còn là sư đệ tử Đổng Tiểu Uyển?
Hắn nhướng mày. “Sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Ta...”, Mạc Cầu há miệng muốn nói nhưng hai mắt đột nhiên co rút lại.
Lúc mấy người kia lại gần hắn mới nhìn rõ, mấy người đi bên cạnh Đoạn Đức không phải người của Tử Dương Môn mà là mấy người ăn mặc rất giống đám dư nghiệt của Hắc Sát Giáo.
“Ta ra ngoài một chút.” Hai mắt chớp động, thân thể hắn lùi dần về sau. “Đoạn công tử thật có nhã hứng, muộn thế này rồi còn không nghỉ ngơi. Ta không quấy rầy các vị nữa. Cáo từ!”
Nói xong, không chờ đối phương đáp lời, thân thể hắn lóe lên đã nhằm hướng bên cạnh phóng đi.
“A...”, Đoạn Đức cau mày, bật thốt lên một tiếng rồi vung tay. “Bắt lấy hắn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận