Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 626: Đột nhiên tăng mạnh

Vân Mộng Thuỷ Giới, ngoài đại lục ở giữa thì xung quanh mấy trăm vạn dặm là nước mưa bao trùm, ở đó có rất nhiều loại sinh linh như Thuỷ Nguyên Thú, Thôn Thuỷ Thú, Vân Thuỷ Phù Du… Những sinh linh này không cường đại. Thuỷ giới mệnh mông có rất ít thiên địch nên mức độ tiến hoá của chúng không cao, nhiều loại còn không có lực sát thương.
Đối với người tu hành, mỗi con dị thú đều là một loại thuốc bổ thượng giai, không phục sinh được thì dùng để luyện đan hay làm các vật liệu phụ trợ rất tốt. Mấy năm qua, thương thế trên người Mạc Cầu khôi phục nhanh như vậy cũng là nhờ vào điều này.
“Thực sự là… hùng vĩ!”
Đứng trên thuyền, Vương Kiều Tịch ngẩng đầu nhìn về sào huyệt của dị thú cao đến vạn trượng trước mắt. “Sao bọn chúng có thể làm được vậy?”
Sào huyệt trước mắt cao đến vạn trượng, bao trùm trăm dặm như một dãy núi nguy nga, toàn thân trắng nõn, vô số đầu Huyễn Mộng Thuỷ Thú đi đi lại lại, từ xa nhìn về phía đó không khác gì một cái tổ ong, tổ kiến được phóng đại.
“Thời gian.” Trọng Minh Hoả Mãng nhướng mắt. “Loại sinh linh này thích nhất là kiến tạo sào huyệt của mình. Mỗi đầu thuỷ thú chết đi thì thi thể cũng hoá thành một phần của sào huyệt, rồi càng ngày càng lớn.”
“Lớn như thế…, sợ là phải mất vài năm không ngừng tôn tạo mới được.”
Thực tế mà xem thì vô số Huyễn Mộng Thuỷ Thú kia tuy thực lực cá nhân không mạnh nhưng tông sư Kim Đan cũng không dễ trêu vào. Có điều…
“Có chỗ tốt gì?” Mạc Cầu lạnh nhạt hỏi.
“Có nhiều chỗ tốt.” Trọng Minh Hoả Mãng phấn chấn. “Trên thân Huyễn Mộng Thuỷ Thú có thể bài tiết ra một loại linh dịch, số lượng không nhiều nhưng góp gió sẽ thành bão. Linh dịch này có thể giúp tu vi tăng trưởng, tẩm bổ thần hồn, là linh vật phụ trợ tu hành thượng giai.”
“Ngoài ra, bọn chúng trời sinh có được năng lực thuần hoá, rèn luyện thuỷ tính chi lực, trong sào huyệt rất có thể sẽ có Mộng Nguyên Linh thạch.”
Mộng Nguyên Linh Thạch!
Mạc Cầu khẽ chớp mắt, thứ này có ghi chép trong Toái Thiên bí điển, cũng là một chủng linh vật vô cùng hiếm thấy có điểm tương tự với linh thạch cực phẩm, bên trong ẩn chứa sinh cơ càng thêm thuần tuý. Hiện giờ thứ này có tác dụng lớn với Mạc Cầu.
“Ngươi dẫn bọn chúng ra.” Mạc Cầu chớp mắt rồi chậm rãi nói. “Đợi lấy được đồ vật rồi sẽ phân chia sau.”
“Ây…”, Trọng Minh Hoả Mãng trừng mắt, nhỏ giọng đáp. “Chủ thượng, ta khá quen thuộc với những thứ này, cũng dễ tìm ra tàng đồ của chúng, không bằng lần này để cho ta động thủ?”
“Việc đó không nhọc ngươi phải quan tâm.” Mạc Cầu cười nhạt, hai mắt hơi sáng lên. “Ta có thể nhìn thấy nơi nào có đồ tốt.”
Tu luyện Đại La pháp nhãn, uy năng linh quang pháp nhãn của Mạc Cầu tăng lên không ít, trong mắt hắn có thể thấy được không sót thứ gì. Khí cơ biến hoá giữa thiên địa, các loại hỗn loạn, ý niệm chập trùng giống như thuỷ triều đều hiện ra ở trước mắt. Trong sào huyệt của đám dị thú có mấy nơi linh khí nồng đậm càng thu hút sự chú ý. Nếu có cảm giác áp bách mơ hồ hắn cũng không dám tới gần.
“Vậy được rồi.” Trọng Minh Hoả Mãng thở dài, hai mắt ngưng tụ, nó há miệng gầm thét rồi phun ra liệt diễm cuồng bạo về phía trước. nhiệt độ cao và tốc độ nhanh làm sào huyệt trước mắt bị đánh thủng một chỗ rộng đến vài chục trượng chỉ trong chớp mắt.
Với sào huyệt to lớn thì chút tổn hại đó không tính là gì, nhưng cũng chọc tức đám thuỷ thú ở bên trong.
“Ông…”
“Rống!”
“Chi chi…”
Ngàn vạn tiếng kêu từ bên trong sào huyệt truyền ra, vô số Huyễn Mộng Thuỷ thú hình dạng khác nhau xông ra như ong vỡ tổ. Có loại giống như chim, có con lại giống như thú, như cá gầm thét lao về phía Trọng Minh Hoả Mãng.
“Ha ha…”
Trọng Minh Hoả Mãng ngửa mặt lên trời cười to, không chút sợ hãi. Thân thể nó uốn éo hiện ra chân thân dài trăm trượng rồi biến thành một đầu hoả long đột kích về đám thuỷ thú đang lao tới.
Một khắc sau, Huyễn Mộng Thuỷ Thú rơi xuống lả tả, rất nhiều con bị liệt diễm linh hoả đốt thành tro bụi.
“Oanh!”
Biến động lần này dường như đã chọc giận toàn bộ thuỷ thú trong sào huyệt. Một âm thanh rung động to lớn vang lên, thuỷ thú như kiến từ trong sào huyệt xông ra che khuất bầu trời, bao trùm hơn mười dặm vuông mà đè ép xuống.
Bên trong đó, thần hồn ba động của đám thuỷ thú cũng đang xảy ra những biến hoá vi diệu, bọn chúng dần hoà thành một thể.
“Cái gì?” Mạc Cầu nhíu mày. “Những sinh linh này xem trọng tộc đàn hơn bản thân mình.”
“Không sai.” Vương Kiều Tịch chớp mắt. “Bọn chúng có phần giống với ong và kiến, có một linh hồn chung thao túng bọn chúng hoặc là bọn chúng vốn phân rã từ một linh hồn.”
Hai người vừa nói chuyện, một cỗ thần niệm mênh mộng kinh khủng xuất hiện. Cỗ thần niệm này uy áp ngàn dặm, đùng nói là tông sư Kim Đan, ngay cả chân nhân Nguyên Anh cũng không mở rộng được đến thế. Nhưng lực lượng mặc dù lớn, chất lượng lại không cao. Thần niệm khủng bố chỉ có thể như cự chuỳ vung mạnh đánh tới Trọng Minh Hoả mãng.
Ý niệm trong đầu bọn chúng có thể nhấc lên sóng cả bao trùm trăm dặm nhưng dường như không thể phát hiện ra hai người Mạc Cầu và Vương Kiều Tịch ở ngay trước mặt. Lực lượng to lớn nhưng lại không được vận dụng một cách tinh diệu.
Trọng Minh Hoả Mãng rít lên một tiếng, cuống quýt lui về sau. Thần niệm của mấy chục vạn Huyễn Mộng Thuỷ thú kết hợp lại tạo thành uy lực khủng khiếp, chạm vào đó là sẽ trọng thương cho nên Trọng Minh Hoả Mãng không ngừng bỏ chạy.
Nháy mắt thời gian, một đạo hoả tuyến cấp tốc trốn ra xa, đám Huyễn Mộng Thuỷ thú ở phía sau kéo dài thành một đám mây đen. Hai người Mạc Cầu và Vương Kiều Tịch liếc nhìn nhau rồi thân hình khẽ động, vô thanh vô tức độn qua sào huyệt bay thẳng vào trung tâm.
“Linh dịch!”
Chẳng bao lâu thời gian, một đầm nước xuất hiện trước mặt hai người. Trong đầm chứa đầy thứ chất lỏng như Tinh hà chảy xuôi, hương khí kỳ dị tràn ngập, chỉ khẽ ngửi đã khiến thể xác và tinh thần của người ta cảm thấy thư thái, nhục thân hồn phách đều truyền đến cảm giác sung sướng, pháp lực trong thể nội vận chuyển nhân hơn một bậc.
Kim Đan ảm đạm cũng hơi sáng lên. Chỉ mới ngửi một chút đã như vậy, nếu ăn vào thì tác dụng sẽ còn như thế nào?
Mạc Cầu nén lòng, vung tay lên, thần thông Tụ Lý Càn Khôn hướng xuống dưới.
“Cái gì?”
“Nặng như vậy?”
Hai người đồng thời biến sắc. Đâu chỉ nặng, mỗi giọt linh dịch này sợ đều nặng đến vài chục vạn cân, mà linh dịch sền sệt không thể chia tách, muốn lấy lên thật vô cùng gian nan.
Mạc Cầu có thể miễn cưỡng lấy lên một phần, Vương Kiều Tịch nhăn mày, tế ra song kiếm đen trắng hung hăng chém vào đầm nước.
“Bành!”
Âm Dương nguyên từ bộc phát, linh dịch trong đầm nước bắn tung toé, nàng tế lá sen ra tiếp lấy từng giọt linh dịch, bộ dạng hết sức cẩn thận.
“Bọn chúng đã nhận ra!”
Mạc Cầu vừa mới lấy lên được hai phần linh dịch, đang muốn tích lũy để thi pháp lần nữa thì khuôn mặt biến sắc, ngẩng đầu nhìn ra xa. Đuổi theo Trọng Minh Hoả mãng chỉ là một bộ phận thuỷ thú, bên trong sào huyệt vẫn còn lại không ít. Một số loại thuỷ thú diễn hoá ra hình dạng không biết bay độn, ngự thuỷ, chỉ có thể lao đi trong sào huyệt này như hộ vệ trông coi hang ổ.
“Ta dẫn bọn chúng đi.” Vương Kiều Tịch nhìn đầm linh dịch trước mắt có phần không nỡ rời nhưng tự biết mình không bằng Mạc Cầu nếu lưu lại, nàng lập tức tế ra Ngũ Hành Hoàn.
Ngũ Hành Hoàn va chạm giữa trời hoá thành độn quang ngũ sắc lao ra ngoài phóng đi, cố ý tạo nên thanh thế lớn.
“Chi chi…”
“Rống!”
Tiếng gầm ghừ theo sát phía sau như ong vỡ tổ. Thân hình Mạc Cầu biến mất, dùng phương pháp Trấn ngăn khí tức thần hồn ba động rồi lần nữa lặng lẽ vọt tới trước, đến nơi đoán là tàng bảo địa.
“Thập Tam Thải Hô, Mộng Nguyên linh thạch, Thuỷ Nguyên Châu…”
Đồ vật đập vào mắt khiến hô hấp của hắn như muốn ngừng lại. Chả trách, Vân Mộng Thuỷ Giới thế này, thảo nào ngay cả tu sĩ Nguyên Anh chân nhân ở bên ngoài cũng phải thèm thuồng vì không dễ mà thu thập được nếu ở bên ngoài. Điểm quan trọng là không quá nguy hiểm khi thu hoạch chúng.
Ý niệm vừa ra, thân hình hắn bổ nhào về phía trước.
Nửa tháng sau, hai người một yêu rốt cuộc cũng thoát khỏi truy binh, nhẹ nhàng thở ra.
“Khó trách.” Vương Kiều Tịch bóp khẽ một viên Mộng Nguyên linh thạch, đôi mắt đẹp chớp động. “Vân Mộng Xuyên có rất nhiều tông sư Kim Đan, ngay cả tán tu cũng tiến giai được, nguyên nhân chắc chắn có liên quan đến Vân Mộng Thuỷ Giới này.”
Trong tay nàng có Mộng Nguyên linh thạch, có thiên địa nguyên khí thanh thuần có thể thông tinh khí thần. Ví như năm đó nàng có vật này trong tay thì không cần phải tìm đến những linh vật khác cũng có thể Kết Đan rồi. Nhiều tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ khác cũng như vậy. Vật này không câu nệ người sử dụng tu hành pháp môn gì cũng có thể dùng được.
“Tiên tử nói không sai.” Trọng Minh Hoả Mãng gật đầu. “Có điều tiên tử chưa rõ, muốn mang vật từ trong Vân Mộng Thuỷ giới ra ngoài thì bắt buộc phải có Huyễn Mộng Thần Thạch. Bất kỳ linh vật nào rời khỏi Vân Mộng Thuỷ Giới thì không tới ba năm, năm năm linh khí sẽ hao hết rồi hoá thành vật phàm sau đó biến mất không thấy đâu nữa.”
“Cái gì?” Vương Kiều Tịch sững người rồi nhanh chóng hoàn hồn. “Thảo nào!”
“Thảo nào tông sư Kim Đan hiện giờ phần lớn đều tiến giai từ mấy trăm năm trước, có lẽ cũng liên quan đến sự kiện Vân Mộng Thuỷ Giới mở ra này.”
“Đúng thế.” Trọng Minh Hoả Mãng gật đầu. “Mỗi lần Thuỷ giới mở ra đều xuất hiện nhiều linh vật giúp tăng số lượng tông sư Kim Đan, chờ đến lần mở ra tiếp theo, phần lớn bọn họ thọ nguyên đã gần hết cho nên lại tiến vào tìm tòi vật có thể kéo dài nguyên thọ, hoặc vì hậu bối mà tìm kiếm linh dược. Vặn năm qua cứ lặp đi lặp lại như thế.”
“Đây thật là…”, Vương Kiều Tịch lắc đầu rồi quay sang nhìn Mạc Cầu. Lúc này Mạc Cầu ngồi xếp bằng chính giữa linh chu, hai mắt nhăm nghiền, hoả diễm quanh quẩn xung quanh người. Hắn đã ăn linh dược và dùng linh thạch để điều dưỡng thương thế.
Trong cơ thể hắn vang lên những tiếng nổ “lốp bốp”. Mộng Nguyên Linh thạch vỡ ra, nguyên khí mênh mông thanh thuần bào thết xông tới tứ chi bách hài.
Trấn!
Thần niệm khẽ động, thức hải của Mạc Cầu toả ra hào quang rực rỡ. Một cỗ lực lượng vô hình rơi xuống, nguyên khí trong cơ thể đình trệ, da thịt cốt tuỷ, huyết mạch và đan điền bắt đầu thôn phệ luyện hoá nguyên khí. Thương tích trong thể nội được nguyên khí tinh thuần tẩm bổ nhanh chóng khôi phục. Pháp lực tăng trưởng với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, khoảng cách tới Kim Đan trung kỳ đã không còn xa.
Tu sĩ Kim Đan luyện hoá nguyên khí thiên địa một phần vì pháp lực, một phần để uẩn dưỡng đánh bóng Kim Đan, thai nghén Nguyên thai bên trong. Nguyên khí giữa thiên địa mênh mông, việc luyện hoá vốn có cực hạn, mà việc phục dụng đan dược, linh thạch lại có khả năng tác động trên diện rộng. Có điều, tu vi càng cao, linh vật có thể giúp tăng trưởng tu vi càng ít. Vân Mộng Thuỷ Giới chính là đường tắt cho tu sĩ ở Vân Mộng Xuyên.
Thực sự thì tốc độ tăng trưởng pháp lực của Mạc Cầu không tầm thường. Nếu cảnh giới không đủ, tuỳ tiện thôn phệ lượng lớn tinh hoa nguyên khí sẽ làm bản thân bị tổn hại, thậm chí tẩu hoả nhập ma. Mạc Cầu không phải lo về vấn đề này. Cảnh giới của hắn vượt xa tu vi bản thân. Hắn có Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân có thể trấn áp nguyên khí nhập vào thể nội, dùng tốc độ nhanh nhất để tu vi tăng lên.
Ít nhất, trước Kim Đan trung kỳ thì hắn không lo lắng đến chuyện tu vi tăng trưởng quá nhanh gây thương tổn cho thân thể. Sau khi tiến giai Kim Đan trung kỳ thì đoán chừng cũng không gặp phải vấn đề gì lớn.
Linh dịch tẩm bổ thần hồn. Linh thạch cổ vũ tu vi, lại thêm bản thân Mạc Cầu là người thông thạo luyện đan, thời gian vừa qua thương thế của Mạc Cầu khôi phục rất nhanh, tu vi ngày một tăng tiến. Cùng lúc đó, Trọng Minh Hoả Mãng cũng có thu hoạch. Sau khi phục dụng linh vật, nó thành công đột phá cảnh giới Yêu đan, thực tăng không thua kém tông sư Kim Đan. Vương Kiều Tịch mới tiến giai không lâu, cần thời gian để củng cố vững chắc chân đế.
Hiện giờ, có rất nhiều linh dược trợ giúp, cảnh giới được xây vững, tu vi cũng bạo tăng một khoảng cách lớn, pháp bảo Ngũ Hành Hoàn của Ma Y Giáo cũng được luyện hoá sơ bộ, thực lực của hai người một yêu đã tăng mạnh. Lúc này mà gặp Tán Hoa lão tổ, tuy khả năng vẫn là không địch lại đối phương nhưng muốn trốn cũng sẽ không chật vật khó khăn như trước.
“Chủ thượng.” Không biết qua bao lâu, Trọng Minh Hoả Mãng từ xa chạy lại nói. “Sắp tới đại lục rồi.”
“A!” Mạc Cầu mở hai mắt, khởi thân đứng dậy. “Có người sao?”
“Vâng.” Trọng Minh Hoả Mãng gật đầu. “Có người đang chém giết, chúng ta có nhúng tay vào không?”
“Không nên.” Mạc Cầu lắc đầu. “Chờ cuộc chiến kết thúc, chúng ta tới hỏi tình huống là được.”
Hắn dứt lời, linh chu dưới chân run lên lướt về phía xa đang phát ra dị động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận