Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 471: Vạn Di

“Mấy người kia là một đám tà đạo gần Hồ Lô Phong tại Nhạn Đãng sơn mạch, tự xưng là Yến thị lục nghĩa. Ba trăm năm trước Yến quốc bị diệt, mấy người đó có quan hệ cùng với hoàng thất Yến quốc nên mới lấy danh hào này.”
Bạch Thành vỗ nhẹ hai tay. “Tu vi bọn chúng không cao, lão đại cũng mới là Đạo cơ sơ kỳ nhưng trận pháp thì có chút huyền diệu.”
“Đó chính là Âm Khê đại trận!”
“Trận này có thể hội tụ lực lượng của chúng, dẫn động Âm Khuê tà pháp. Một khi lọt vào trận, thần hồn đều bị khống chế cuối cùng hoá thành một đám nước đặc mà chết.”
Nói đến đây hắn làm ra vẻ mặt sợ hãi. “May nhờ có pháp nhãn của Mạc huynh, nếu không chúng ta rơi vào trận pháp, sợ là sẽ bị mắc lừa.”
“ừm.” Mạc Cầu gật đầu, chậm rãi thu tay lại. Trước người hắn, lão đại của Yến thị lục nghĩa giương đôi mắt trống rỗng rồi ngã về phía sau.
“Tiền bối.” Du Thuần thận trọng nói. “Đã hỏi ra được điều gì chưa?”
Du Thuần tướng ngũ đoản, bề ngoài xấu xí, ở Bắc Đấu Cung cũng không có danh hào gì trong đám đệ tử. Trác Bạch Phượng thu hơn mười đồ đệ nhưng cũng không để tâm đến hắn lắm. Ai nhờ khi gặp nạn lại chỉ có người này có tâm tư lo cho an nguy của sư phó, chạy trước chạy sau, những đệ tử từng được xem trọng lại chẳng ai ra mặt hết.
Tâm tính Du Thuần tuy tốt nhưng kinh nghiệm ứng xử chưa dày, cho nên trúng phải cạm bẫy của người khác.
“Có người xuất đại thủ bút để bọn họ xuất thủ ứng phó sự việc của Trác cô nương.” Mạc Cầu trầm ngâm. “Xem ra việc Trác cô nương gặp nạn còn có ẩn tình khác.”
Thần hồn Mạc Cầu cường đại không kém Đạo cơ hậu kỳ, lại có Huyền Thần Bảo Điển, xem như tu sĩ Đạo cơ cũng có thể cưỡng ép để sưu hồn. Chỉ là phương pháp sưu hồn trước giờ vốn bá đạo, lão đại của Yến thị lục nghĩa này đã hoàn toàn bị phế rồi.
“Là ai xuất tiền?” Bạch Thành vẫn còn sợ hãi nhìn người dưới đất, hắn hít vào một hơi. “Chỉ cần tìm được người đó là mọi việc sẽ rõ ràng.”
“Không dễ như vậy đâu.” Mạc Cầu lắc đầu. “Người kia thông qua thủ đoạn ẩn nấp để truyền đạt tin tức, người này cũng chỉ có một đối tượng nghi ngờ.”
“Là ai?”
“Vạn Hữu Thương hành Vạn Di.”
“Ta biết cái tên này.” Diệp Chấn Đông sáng mắt lên. “Sinh ý của Vạn gia phụ thuộc vào Hà gia, Trác tiền bối mất tích tất nhiên là có quan hệ đến Hà gia.”
“Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán.” Du Thần lên tiếng. “Chúng ta không thể vì nghi vấn mà khẳng định Hà gia hạ thủ đối với sư phó, tông môn cũng sẽ khó mà đồng tình.”
“À đấy.” Bạch Thành nhìn đối phương, hai hàng lông mày hơi nhăn lại. “Từ đâu mà ngươi có được tin tức bảo ngươi có manh mối của sư phụ, thiếu chút nữa là chúng ta rơi vào cạm bẫy rồi.”
Du Thuần nghe xong thì không khỏi kinh sợ, hai tay nắm chặt. “Là Hàn sư huynh nói cho ta biết. Ta… không ngờ hắn lại như thế.”
“A…”, Bạch Thành gật đầu. “Xem ra vị sư huynh này của ngươi chắc phải biết điều gì rồi.”
Hắn vỗ hai tay rồi nói tiếp. “Mạc huynh, ngươi đi Vạn Hữu Thương hành nhìn xem, ta và Du Thuần sẽ đi tìm vị sư huynh của hắn hỏi xem thế nào.”
Nói xong hắn nở nụ cười lạnh lẽo. Hắn không phải người dễ trêu vào, đắc tội với hắn thì chưa có ai nhận được kết cục tốt lành cả.
“Cũng được.” Mạc Cầu gật đầu, cong ngón tay búng ra, một dải hoả diễm bao trùm thân thể của lão đại Yến thị lục nghĩa.
“Soạt…”
Lửa cháy phừng phừng, thân thể nhanh chóng hoá thành xương khô, ở gần đó mấy người kia không hề cảm nhận được nhiệt độ cao, hoả pháp như thế khiến cho Bạch Thành phải co rụt hai mắt lại. Vị Mạc đạo hữu này xem ra không chỉ giỏi luyện đan, các thủ đoạn khác đều không kém.
“Diệp Chấn Đông.” Mạc Cầu lên tiếng.
Diệp Chấn Đông vội tiến lên, khom người. “Có vãn bối.”
Nhóm Diệp gia các ngươi những năm này vẫn nên tránh xa một chút thì hơn.” Mạc Cầu lãnh đạm. “Coi như lần này chúng ta có thể tìm Trác cô nương về thì Diệp gia cũng không thể chỉ dựa vào một mình nàng ấy.”
Bởi vì việc của Diệp Tử Quyên nên từ đầu đến cuối Trác Bạch Phượng vẫn cảm thấy có lỗi đối với Diệp gia. Những năm vừa rồi nàng không tập trung tu hành mà thường xuất hiện giúp Diệp gia giải quyết các tranh chấp trong chuyện làm ăn. Đó cũng là nguyên nhân thời gian qua tuy Trác Bạch Phượng hay gặp phiền phức nhưng sinh ý của Diệp gia lại phát triển không ngừng.
Cho đến hôm nay…
“Việc này…”, Diệp Chấn Đông biến sắc, một lúc sau mới cúi đầu.
“Vâng.”
Hắn nhìn ra được, nên không cam lòng. Mạc Cầu chỉ âm thầm lắc đầu mà không nói thêm gì. Hắn thấy cách làm của Trác Bạch Phượng thật khó để lý giải, giống như nàng đang tự trừng phạt chính mình vậy.
Chung quy cũng là quen biết nên đi một chuyến không sao, nhưng nếu quả thực có phiền phức hắn sẽ không ngại rời bỏ, nhất định không để bản thân phải thiệt thòi vì những điều không đáng.
Vạn gia và Diệp gia là đối thủ cạnh tranh trong chuyện làm ăn. Vừa hay, Vạn Di được nhắc đến ở trên của Vạn gia cũng là nữ nhân như Trác Bạch Phượng của Diệp gia vậy. Van Di tu vi không cao, tuổi tác chưa lớn, đôi mắt đẹp như một thiếu nữ thanh tịnh. Dáng người lại phát dục khác hẳn. Cả người nàng thướt tha tinh tế, câu tâm động phách, nàng cũng rất hiểu lợi thế của bản thân. Thanh thuần và thành thục kết hợp với nhau một cách hoàn mỹ tại trên người nàng, lời nói cử chỉ càng khiến cho nam nhân khó mà kiềm chế được.
Có nhiều khi Vạn gia gặp phiền phức trong chuyện làm ăn, nàng chỉ cần lộ mặt là câu chuyện được giải quyết một cách dễ dàng, nhưng cũng bởi vậy là thanh danh nàng không tốt lắm.
“Mạc tiền bối.” Trong lầu các, Vạn Di chớp mắt, vẻ kính ngưỡng hâm mộ. “Nghe qua đại danh của tiền bối đã lâu, không ngờ hôm nay lại được gặp mặt, Vạn gia chúng ta thuật là may mắn.”
“Vạn cô nương khách khí rồi.” Mạc Cầu đạm mạc. “Mạc mỗ đến đây là muốn hỏi một điều, vì sao Vạn cô nương mướn người hạ thủ Trác Bạch Phượng?”
“A!” Vạn Di hơi hé miệng, vẻ mặt kinh ngạc. “Trác tiên tử xảy ra chuyện gì sao? Thảo nào gần đây ta không thấy nàng ở Diệp gia. Nhưng dù tiền bối nghĩ gì về Vạn Di thì trước giờ tiểu nữ vẫn chỉ có kính ngưỡng đối với Trác tiên tử, sao dám có ý đồ gì khác?”
Nói xong đôi mắt đẹp của nàng rưng rưng, vẻ mặt đau buồn uỷ khuất.
“Huống hồ Trác tiên tử là nhân vật cỡ nào, tiểu nữ muốn gần gũi thân cận còn không được nói gì đến chuyện khác.”
“Thật vậy sao?” Mạc Cầu bình thản. “Nhưng Yến thị lục nghĩa lại nói là ngươi thuê bọn họ xử lý người muốn điều tra việc của Trác tiên tử đấy.”
Hắn nói chuyện từ tốn, ngữ khí bình ổn không có vẻ gì là đang chất vấn. Chỉ là tiếng nói phát ra mang theo một cỗ lực lượng huyền diệu bao phủ toàn trường, khí cơ quanh mình cũng biến đổi. Đóa hoa bên bệ cửa sổ cũng xuất hiện những rung động rất nhỏ.
“Ta…”, Vạn Di há miệng, ánh mắt mê man.
“Ông…”
Đúng lúc đó khối ngọc trước ngực nàng đột nhiên run lên, toả ra một luồng bạch quang nhàn nhạt. Trong nháy mắt nàng liền thanh tỉnh.
Ta không biết chuyện này, tiền bối, ta sợ là có người đã vu oan giá họa cho ta, ngài tuyệt đối đừng mắc lừa.”
Đôi mắt nàng càng rưng rưng, giọng nói buồn bã uỷ khuất. “Nếu tiền bối không tin, tiểu nữ nguyện cùng hắn đối chất với nhau, thậm chí đi đến Chấp Pháp đường của tông môn.”
Mạc Cầu nhoe mắt, ánh mắt dừng lại trước ngực của nàng. Pháp khí có thể trợ giúp cho thần hồn trước giờ cực kỳ hiếm thấy, có thể chống được thần niệm của hắn lại càng ít. Thật không ngờ trên người nàng ta lại có.
“Tiền bối.” Vạn Di chớp mắt, thấy ánh mắt của Mạc Cầu thì gương mặt xinh đẹp không khỏi đỏ lên nhưng nàng cũng không né tránh ánh mắt đó. Bộ ngực sữa vun cao càng thêm rung động kiều mị.
“Ngài đang nhìn cái gì vậy?”
“Hừ.” Mạc Cầu hừ nhẹ, tiếng nói không lớn nhưng lại như tiếng sấm rền vang đánh vào trong lòng Vạn Di khiến thân thể nàng run lên, gương mặt xinh đẹp chuyển thành trắng bệch.
Mạc Cầu cất giọng lạnh lẽo. “Chớ ở trước mặt ta mà trêu đùa.”
“Dạ.” Vạn Di cúi đầu lùi lại một bước, ngoan ngoãn gật đầu. “Vãn bối không dám.”
Trong mắt nàng hiện lên một tia kinh hãi. Thực lực của nàng không cao, nhưng phương pháp mị hoặc thì được truyền thừa bất phàm, có thể thiên tiên hoá nhân kỳ diệu. Một khi thi triển ra, có không ít tu sĩ Đạo cơ cũng sẽ bị ảnh hưởng. Vị Mạc tiền bối này không chỉ không bị ảnh hưởng mà còn phát hiện ra chỗ không đúng, quát khẽ một tiếng đã phá được pháp môn của mình.
“Phạm thượng, dám ra tay với Đạo cơ của tông môn, ngươi biết hậu quả chứ?” Mạc Cầu lạnh lùng. “Đừng nói là ngươi, ngay như toàn bộ Vạn gia cũng khó chuộc được tội, ta khuyên ngươi hãy thành thật mà khai báo. Nếu có người chủ mưu phía sau sai khiến thì còn có thể xem đó là lập công chuộc tội.”
“Ừm…”, Vạn Di khẽ kêu lên, ngọc bội trước ngực điên cuồng lấp loé, nàng nghe xong thì vội vã lắc đầu. “Tiền bối minh giám, vãn bối không có liên quan gì đến việc xảy ra của Trác tiên tử, càng không dám có chỗ nào vô lễ với nàng ấy.”
Nói xong hai đầu gối nàng mềm nhũn, trực tiếp quỳ rạp xuống đất. “Việc này là do kẻ xấu hãm hại, mong tiền bối minh xét.”
“Đát đát…” Ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân.
“Gia chủ.”
“Cô mẫu!”
Người nhà họ Vạn ở bên ngoài mở miệng, thấy biểu hiện bất thường liền lao vào. Mạc Cầu nheo mắt quan sát kỹ Vạn Di. Vạn Di quỳ rạp xuống đất không rên một tiếng.
Thật lâu sau Mạc Cầu mới chậm rãi gật đầu.
“Thôi được, Mạc mỗ tin tưởng ngươi một lần, nhưng nếu Vạn gia có manh mối của Trác cô nương thì nhất định phải thống báo lên.”
“Đa tạ tiền bối.” Vạn Di vội vã gật đầu. “Tiền bối yên tâm, nếu vãn bối biết chuyện gì liên quan đến Trác tiên tử nhất định sẽ đến thông báo cho ngươi.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu, đứng lên, không nói hai lời đẩy cửa bước ra ngoài.
Bên ngoài có một đám người nhà họ Vạn cùng chen vào.
“Gia chủ, người có sau không?”
“Cô mẫu, người kia là ai? Có muốn chúng ta…”
“Đủ rồi.” Vạn Di nhắm mắt, khẽ gầm lên. Nàng tuy là loại lấy kiều mị để gặp người nhưng trong gia tộc cũng có địa vị rất cao, uy nghiêm không phải ai cũng dám trêu vào. Mọi người xung quanh nghe xong liền im lặng.
“Không có chuyện gì, các ngươi ra ngoài đi.”
“Vâng.”
“Vâng.”
Mọi người cùng đáp rồi theo nhau rời khỏi. Chờ đến lúc không còn ai trong phòng Vạn Di mới thở phào một hơi, lấy từ trên người ra một chiếc nhẫn, nhẹ nhàng vuốt ve nó. Theo động tác của nàng, chiếc nhẫn hơi sáng lên.
“Đi đi.” Một giọng nói vang lên từ mặt nhẫn. “Tới hậu viện.”
“Vâng.” Vạn Di như nhớ ra điều gì, khuôn mặt ửng hồng, vội sửa sang quần áo trên người, quay ra đẩy cửa rồi bước về phía hậu viện.
“Két…”
Nàng đẩy cửa phòng, một lão giả mặc hắc bào đang ngồi trên ghế dựa mềm cười tủm tỉm.
“Nha đầu làm không tệ, không hổ ta thương ngươi lâu như vậy.”
“Toàn là do công sức của Ngũ Gia.”
Vạn Di nở nụ cười mị, chầm chậm từ từ, tầng áo ngoài trên người nàng rơi xuống mặt đất để lộ lớp sa mỏng bên trong và một thân thể mềm mại uyển chuyển.
“Nếu không nhờ Ngũ Gia ban cho bảo vật, tiểu nữ sợ là đã không qua được khảo vấn của họ Mạc kia.”
“Ha ha…”, Ngũ Gia cười lớn, đưa tay vươn ra đón lấy thân thể mềm mại. “Xem ra ngươi vẫn còn thiếu kinh nghiệm đối với việc khảo hình tra tấn, hôm nay để Ngũ Gia hảo hảo dạy dỗ ngươi.”
Nói xong người này vỗ nhẹ vào mông nàng.
“Không nha.” Vạn Di làm ra vẻ hờn dỗi. “Ngũ Gia không biết chừ vừa rồi ta thực sự sợ hãi, thiếu chút là đã nói ra mọi việc rồi.”
“Không sao.” Ngũ Gia luồn lách hai bàn tay, vừa cười vừa nói. “Vẫn còn chưa nói ra mà đúng không.”
“A…”, đột nhiên có một âm thanh lạnh lẽo vang lên. “Thì ra vừa rồi ngươi gạt ta?”
Căn phòng đột nhiên yên tĩnh, bao nhiêu tình ý xuân nồng chuẩn bị diễn ra như bị người ta dội vào một gáo nước lạnh tan thành mây khói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận