Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 152: Tách ra

Mấy ngày này, Mạc Cầu tiếp xúc đều là với người của các thế lực lớn, từ trung tầng đến thượng tầng chứ không giống với khi còn ở phân đường Song Quế. Hắn chủ động muốn tạo danh, tận lực thể hiện trình độ y thuật nên hiệu quả thu được cũng rất lớn.
Ngoại trừ Cừu Liệt ở Thái Sơn Bang, các thế lực khác đều muốn giữ quan hệ tốt với hắn. Trong đó bao gồm cả Trích Tinh Lâu.
Đương nhiên, dự định của Mạc Cầu là muốn đi theo người của Linh Tố Phái để hành động vì đi với người của mình dù sao cũng yên tâm hơn là đi với người ngoài. Tiếc là những người khác lại không nghĩ như vậy.
“Vừa mới đây lại đi thêm hai người nữa.” Cát Nguyên bẻ cổ, mang bình rượu nóng đưa tới. “Ngươi có tính toán gì không?”
“Ta không vội.” Mạc Cầu đưa mắt nhìn ra xa, lại thấy có người của các thế lực đến đón đệ tử Linh Tố Phái đi. Nếu thù lao của đối phương đủ hấp dẫn, hai bên lại tin tưởng nhau thì người của Linh Tố Phái sẽ đồng ý gia nhập đội ngũ của đối phương.
Chỉ sau hai ngày, số người rời đi đã gần một nửa.
“Bọn họ nói không sai, so với các thế lực khác, chúng ta không giỏi về việc chém giết cùng người khác.” Cát Nguyên nhún vai. “Cũng may chúng ta có y thuật, đi đến đâu cũng được trọng vọng.”
“Tại sao phải tách ra?” Mạc Cầu vừa chỉnh dây cung trong tay vừa nhìn về hướng Chử Trang. “Trưởng lão cứ mặc kệ như vậy sao.”
“Quản làm gì?” Cát Nguyên cười nhạo. “Những người này tới đây đa phần đều là vì tiền tài cả, bên nào cho nhiều hơn thì họ đi thôi. Chặn đường kiếm tiền của người ta chính là giết cha mẹ người ta đấy.”
Mạc Cầu chậm rãi gật đầu. Từ cách ăn mặc của đám đệ tử Linh Tố Phái đi lần này, hắn thấy mọi người chủ yếu chỉ mang áo vải bình thường, không thấy có ai mặc gấm vóc lụa là, cuộc sống thường ngày hẳn cũng không dễ chịu gì.
Mạc Cầu hơi trầm ngâm một lát rồi mới nói. “Một cái đầu người được thưởng bao nhiêu ngân lượng?”
“Không tên không tuổi thì được năm lượng bạc, nếu có danh hào thì sẽ tính thêm.” Cát Nguyên đáp. “Nếu đối thủ là người tu ra chân khí, giỏi thương lượng sẽ được cả trăm lượng.”
“A...”, Mạc Cầu thốt lên. “Phủ chủ thật biết tiêu tiền.”
Năm lượng bạc tương đương với lương 2 tháng của hắn, đệ tử phổ thông thu nhập tất nhiên còn ít hơn. Giết được mấy người là đủ bằng thu nhập cả năm rồi. Đệ tử Linh Tố Phái tuy võ lực không mạnh nhưng cũng đều có cân nhắc so đo. Dù đa phần có tu vi Đoán Cốt hay Luyện Tạng thì giết người bình thường cũng chẳng khó khăn gì.
“Việc ấy có thấm vào đâu.” Cát Nguyên lắc đầu. “Phụ cận vùng này có thể ẩn tàng bao nhiêu phản phỉ? Hai ngàn, ba ngàn hay một vạn? Mấy vạn lượng bạc với chúng ta thì rất lớn, nhưng với Lục phủ thì chỉ là một sợi lông trên người chín con trâu mà thôi.”
“Quả là vậy.” Mạc Cầu gật đầu. “Nhưng Cát huynh cũng không phải người thiếu bạc, lần này sao lại tham gia vào làm gì?”
“Làm gì có ai chê bạc quá nhiều?” Cát Nguyên nhướng mày rồi thở dài. “Mà ta vẫn chỉ ở trong Dược cốc là chính, kinh nghiệm giang hồ không nhiều, lần này coi như đi để lấy thêm kinh nghiệm.”
“Ừm! Xem ra Lý sư huynh cũng đã tìm được chỗ để đi cùng rồi.”
Ở cách đó không xa, Lý Quảng Nhiên đang chào từ biệt Chử trưởng lão, bên cạnh hắn có một phụ nhân xinh đẹp tới từ Tỏa Nguyệt Quan.
“Cát huynh.” Ánh mắt Mạc Cầu chớp động. “Ngươi và Chử trưởng lão có tính toán gì không?”
“Chắc chúng ta sẽ đi cùng Tử Dương Môn.” Cát Nguyên nhún vai. “Ngươi cũng biết, Linh Tố Phái vốn phụ thuộc vào bọn họ, Thượng Quan Hưu đã mở miệng, trưởng lão không có cách từ chối được.”
Nói đến đây, hắn đưa mắt nhìn Mạc Cầu.
“Nghe nói trên người ngươi có chút khúc mắc với người ta, chuyện có liên quan đến Tử Dương Môn hả?”
“Ừ.” Mạc Cầu gật đầu. Xem ra dự định đi theo Chử trưởng lão của hắn không thực hiện được rồi.
“Đừng lo quá.” Cát Nguyên vỗ nhẹ vào vai Mạc Cầu rồi nói. “Với quyền thế của Tử Dương Môn chắc sẽ không hạ mình so cao thấp với chúng ta đâu, qua một thời gian chuyện kia sẽ trôi qua thôi.”
“Ta cũng hy vọng như vậy.” Mạc Cầu đứng dậy, hắn nhìn ra một chỗ cách đó không xa.
“Hình như ở kia xảy ra chuyện gì đó?”
“Ồ!” Cát Nguyên cũng phát hiện ra có điểm khác thường, cây cối ở đó lắc lư, chim thú hoảng loạn, tiếng la hét cũng ngày một lại gần hơn.
“Có phản phỉ xuất hiện?”
“Ừm!” Mạc Cầu giương cung lắp tên, nheo mắt quan sát. Một khắc sau chân mày hắn khẽ vẩy lên rồi chậm rãi buông dây cung ra. Sắc mặt trở nên lạnh lẽo.
“Chúng ta không phải đạo phỉ, chúng ta là sơn dân!”
“A!”
“Phốc!”
Đầu lâu bay lên, máu tươi phun xối xả.
Một người là đệ tử đến từ Cửu Sơn Trang thu trường đao, mỉm cười nhặt cái đầu lâu lên, tiện tay nhét vào trong túi đeo ở bên người. Sau khi quan sát một lượt bằng ánh mắt đề phòng, hắn cẩn thận lui về phía rừng cây.
Khuôn mặt Mạc Cầu căng ra, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo. Người vừa chạy tới lúc nãy dưới phán đoán của hắn thì không hề có chút võ nghệ nào, cách ăn mặc cũng hoàn toàn giống với một sơn dân bình thường. Kết quả vẫn là...
“Ôi!” Cát Nguyên nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp.
“Được rồi, ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ, chừng hai ba ngày nữa là chúng ta sẽ mỗi người mỗi ngả thôi.”
Lúc mới đến tất cả tập trung lại một chỗ, càng về sau càng phân tán theo các đội nhóm khác nhau, đến lúc đó mới thật sự là hỗn loạn.
Một ngày sau.
Mạc Cầu đồng ý đi theo một đội ngũ đến tử Thái Sơn Bang, cùng đồng hành với Ngụy Lương là đệ tử của Cừu Liệt. Còn mấy người Chử Trang, Cát Nguyên cũng gia nhập đội nhóm của Tử Dương Môn.
Sắc trời dần tối, trong rừng cũng trở nên tối om. Mùa đông rét mướt đã không còn, không khí không còn lạnh nữa nhưng đa phần mọi người vẫn mặc áo dày.
Ngay lúc này, dưới một tán cây có một người đáng đứng. Y mặc áo xanh mỏng, vừa đi vừa vuốt vuốt một thanh loan đao.
“Két...”
Âm thanh nhỏ xíu khẽ vang lên cũng không lọt khỏi tai người này. Hắn nhếch miệng cười, quay đầu nhìn về một khoảng tối trước mặt.
“Ngươi tới rồi?”
“Sao chỉ có mình ngươi?” Trong bóng tối, có một người chậm rãi đi ra, ánh mắt cảnh giác.
“Ai đến cũng giống nhau thôi, có ta là được rồi. Ngươi có mang đồ đến không đấy?” Người áo xanh nhún vai, lạnh nhạt nói.
“Đương nhiên.” Người vừa xuất hiện hừ nhẹ một tiếng, sau đó vung tay ném ra một cái túi da thú nặng trĩu. “Hai mươi người, tổng cộng là bốn trăm lượng bạc.”
“Hai mươi người.” Người mặc áo xanh ước lượng sức nặng của cái túi. “Thế nào, Hắc Lang Trại to lớn của các ngươi sao lại chỉ còn mấy người như vậy?”
“Vì sao chỉ còn từng này người, các ngươi còn không biết hay sao.” Người tới cúi người gầm nhẹ, giọng giận dữ. “Ta đã nói rồi, chúng ta không có quan hệ gì với đám phản phỉ kia cả.”
“Có quan hệ hay không cũng không phải do ta với ngươi quyết định.” Người áo xanh không để ý đến vẻ giận dữ của đối phương, hắn trả lời tùy ý. “Huống hồ bình thường các ngươi vẫn làm mấy chuyện cướp bóc, các ngươi nghĩ mình sạch sẽ hay sao?”
“Hô... hô...”, Người vừa tới nộ khí xung thiên, tỏng mũi như có khói trắng toát ra, một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại. “Bớt nhiều lời, bạc đã đưa cho ngươi, khi nào ngươi mới đưa chúng ta ra ngoài?”
“Đứng nóng vội.” Người áo xanh gãi đầu. “Chúng ta vẫn còn công việc phải làm.”
“Cái gì?” Người vừa tới nhíu mày. “Việc đó thì có quan hệ gì tới chúng ta. Chúng ta chỉ muốn rời khỏi Phượng Đầu Sơn này, không muốn trở thành ngân lượng phần thưởng của người khác mà thôi.”
“Ngươi hãy nghe ta nói hết.” Người mặc áo xanh khoát tay. “Việc lúc đầu với chúng ta chỉ là một vụ buôn bán trao đổi nhỏ, ai ngờ lại phát sinh chút chuyện ngoài ý muốn.” Hắn thở dài.
“Người kia... rất khó giải quyết?”
“Ngươi không phải quanh co lòng vòng, cứ nói thẳng ra đi.” Người vừa tới nhíu mày.
“Sảng khoái lắm.” Người áo xanh vỗ tay. “Ta rất thích sự thẳng thắn của Hồng trại chủ. Đã vậy ta sẽ nói thẳng, ta hy vọng ngươi giúp ta giết một người.”
“Giết người?” Hồng trại chủ khẽ giật mình. “Vì sao lại muốn ta ra tay? Các ngươi không phải là đối thủ của người đó?”
Hắn biết rõ thực lực đối phương, nếu đối phương còn không giải quyết được, hắn cũng không có cách gì.
“Người đó không mạnh lắm.” Người áo xanh mở miệng. “Mấy tháng trước hắn còn là một võ giả Luyện thể bình thường, sau đó may mắn tiến giai Hậu thiên. Với thực lực của Hồng trại chủ, giết hắn dễ như trở bàn tay mà thôi. Chỉ là...”
Hắn mím môi, cau mày.
“Khoảng thời gian này, đối phương có danh khí rất lớn, chúng ta mà xuất thủ, chẳng may để lại đầu mối gì thì không ổn.”
“Thì ra là vậy.” Hồng trại chủ chớp mắt, vẻ không nghi ngờ gì. Hắn trầm ngâm một lúc rồi mới đáp. “Ta có thể đáp ứng ngươi chuyện đó, nhưng Hồng mỗ cũng có một điều kiện.”
“Cứ nói.” Người áo xanh ngẩng đầu.
“Ta muốn thêm mười người nữa.” Hồng trại chủ đưa tay ra. “Ngươi đưa ba mươi người chúng ta ra ngoài, ta sẽ giúp ngươi giết chết kẻ kia.”
Người áo xanh nghe xong thì trầm mặc, một lát sau hắn vỗ nhẹ hai tay.
“Đồng ý.”
“Được.” Hồng trại chủ không giấu được vẻ hài lòng. “Xem như giao dịch thành công, ta cũng có lời khuyên cho các ngươi đây. Các ngươi chớ nóng vội đi vào sâu bên trong, cẩn thận kẻo gặp phải khúc xương cứng.”
“Lời ngươi nói là có ý gì?” Người áo xanh nhíu mày.
Hồng trại chủ nở nụ cười thần bí.
“Hy vọng, các ngươi sẽ không bị một phen kinh ngạc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận