Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 163: Tu La thân

“Bành!”
Bá Vương Đao Chu Hoành ngã xuống, tình hình chiến đấu nhanh chóng được phân định rõ. Lạc Anh Kiếm Phương Vân Sơn thể hiện ra chiến lực kinh người, không bao lâu đã quét ngang toàn chiến trường.
Thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất, mấy người chiến thắng nghỉ ngơi một lúc rồi bắt đầu thu thập chiến trường.
“Phương gia.” Tán nhân Đỗ Thất tiến lại gần nói với Phương Vân Sơn. “Không có thứ ngài muốn tìm.”
“Ừm.” Phương Vân Sơn nghe vậy thì mặt không đổi sắc, ánh mắt ẩn giấu một tia âm trầm không dễ phát hiện ra. “Tức là nó không ở trên người Chu Hoành rồi.”
“Phương gia.” Đỗ Thất ngẩng đầu. “Lúc ấy tình hình rất hỗn loạn, có mấy người chạy thoát ra ngoài, có lẽ vật đó ở trên người bọn chúng, nếu không...”
“Không cần.” Phương Vân Sơn lắc đầu. “Có thể lấy được vật kia là tốt nhất, không có cũng không sao. Thứ then chốt vẫn còn ở trên núi.”
“Vâng.” Đỗ Thất cũng gật đầu.
“Phương đại hiệp, Đỗ huynh.” Tuyết Mạch đạo cô, Khâu Bất Đảo từ xa đi lại. “Lần này nhờ có hai vị tương trợ, nếu không chúng ta chưa chắc đã dễ dàng chiến thắng như vậy.”
Hai người vui vẻ nói chuyện, giọng nói không giấu được chút ít cảm khái. Trước đó không ai ngờ, một cuộc phục kích đơn giản lại xuất hiện cả cao thủ nhất lưu. Với thực lực của Bá Vương Đao Chu Hoành, hai người họ liên thủ cũng không phải là đối thủ.
Vì thế nếu không có Lạc Anh Kiếm ở đây, kết quả thế nào bọn họ có thể đoán ra được.
“May mắn mà thôi.” Phương Vân Sơn cười nhạt. “Xem ra bọn chúng cũng là bị bức ép đến không chịu được nữa rồi.”
“Đúng thế.” Tuyết Mạch đạo cô gật đầu. “Việc này cần báo lên phủ quân để phòng ngừa các địa phương khác có cá lọt lưới.”
“Vâng.”
“Nên làm như thế.”
Có thêm mấy người lên tiếng đồng tình. Ở gần đó, Mạc Cầu đang thong thả đi tới. Hắn gặp ngay vẻ mặt lo lắng của Lý Quảng Nhiên.
“Mạc sư đệ.” Lý Quảng Nhiên nhìn Mạc Cầu một lượt rồi mới thở phào. “Vừa rồi không thấy ngươi ở chỗ cũ khiến ta rất lo lắng. Ngươi không sao là tốt rồi.”
“Làm phiền Lý sư huynh phải bận tâm.” Mạc Cầu chắp tay. “Ta thấy có hai tiểu tặc muốn chạy trốn nên lặng lẽ đuổi theo, khinh công của ta cũng không tệ mà.”
Đối phương đã biểu hiện như thế, không biết thật giả được bao nhiêu phần nhưng hắn cũng cảm thấy ấm lòng, có thể thả lỏng ra không ít.
“Sư đệ khiêm tốn rồi.” Lý Quảng Nhiên lắc đầu. “Khinh công của ngươi khiến cho cả ta cũng cảm thấy mặc cảm, cao thủ nhị lưu cũng chưa chắc đã mạnh hơn ngươi được. Đúng là ta đã quá lo lắng rồi.”
Nói đến đây, hắn vội hỏi.
“Vậy ngươi có ngăn chặn được bọn chúng không?”
“Không được.” Mạc Cầu lắc đầu. “Thực lực của ta không đủ, không dám cùng đối phương chém giết, do đó nên chỉ đuổi theo một quãng rồi cũng đành bất lực quay về.”
“Không sao.” Lý Quảng Nhiên khoát tay. “Chúng ta vốn là thầy thuốc, nhiệm vụ chính của chúng ta là chăm sóc người bị thương. Phải rồi.” Hắn vỗ tay. “Bên này có hai vị bằng hữu của Vũ Hành bị thương, may có sư đệ ở đây, chúng ta mau qua đó xem.”
“Vâng.” Mạc Cầu gật đầu rồi hai người cùng bước đi.
Sau khi thu dọn xong xuôi, mọi người trở về doanh địa thì trời đã tối mịt. Những nhân vật lớn đều có việc của họ, Mạc Cầu trở lại chỗ ở của mình.
Trong phòng hắn, ánh đèn lắc lư. Trên mặt bàn là tấm da hắn mới lấy được.
Nó có phải là da người hay không hắn không biết, dù sao Hóa Thi Thủy cũng chỉ có thể ăn mòn huyết nhục bình thường mà thôi. Lúc hắn sờ lên vật này, cảm giác không giống với khi sờ lên da người lắm. Lúc đầu hắn cũng không quá chú ý đến nó.
Mặt sau tấm da có vẽ hoa văn phức tạp giống một cái bản đồ địa hình. Mặt trước khắc rất nhiều văn tự. Có lẽ do thời gian đã lâu nên lúc đầu hơi khó nhận diện, quan sát kỹ một hồi hắn mới nhận ra.
“Tu... Tu La... Thân?”
“Tu La Thân!”
Chân mày Mạc Cầu nhếch lên, hắn tiếp tục quan sát. Một lúc sau, hắn ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Hắn lâm vào trầm mặc.
Tu La Thân là một môn công pháp, hơn nữa còn là một ngạnh công hiếm thấy cùng loại với Đại Lực Man Ngưu Kình của Ngụy Lương nhưng còn cực đoạn hơn.
Bất luận là Đại Lực Man Ngưu Kình của Thái Sơn Bang hay Huyền Cự Thân của Tử Dương Môn, Thiên Huyền Thể của Trích Tinh Lâu, những công pháp luyện thể này đều có nội công tâm pháp đi cùng.
Tu La Thân lại khác, nó không có nội tâm công pháp đi kèm mà chỉ có pháp môn lấy chân khí để cường hóa thân thể.
Nói cách khác, tu hành công pháp này không thể cùng tu hành nội công lại vừa cường hóa nhục thân, hơn nữa lượng chân khí cần để tu luyện cũng rất lớn. Chỗ tốt của nó là bất kể loại chân khí gì cũng có thể lấy để tu hành được, chỉ là tốc độ tu luyện sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều mà thôi.
Giống với các công pháp ngạnh công khác, Tu La Thân cũng cần có dược vật hỗ trợ rèn luyện. Điểm này khá giống với lúc hắn còn tu luyện Thiên La Công.
Đan dược hỗ trợ tên là Tu La Đan. Ở trên tấm da có phương pháp luyện chế. Các dược liệu cần thiết để luyện chế đều là những loại hiếm thấy, đắt đỏ. Cũng may, hiện giờ hắn chưa đến nỗi phải đau đầu về vấn đề này. Đan dược đựng trong mấy cái bình hắn lấy được lúc trước chính là Tu La Đan.
Mạc Cầu nâng tay đỡ cằm, vẻ mặt ra chiều suy nghĩ.
Theo như miêu tả, công pháp này có uy lực không yếu, có lẽ không thua gì Đại Lực Man Ngưu Kình của Thái Sơn Bang, nhưng vấn đề là nó không hoàn chỉnh.
Bộ công pháp hoàn chỉnh hẳn phải có thất trọng, còn trên tấm da hắn có lại chỉ có thông tin về tứ trọng đầu tiên, có lẽ là phần nền móng để tu luyện đến cảnh giới nhập lưu, cũng là trình độ hiện tại của nam tử kia mà thôi.
Sau đó thế nào hoàn toàn không thấy nói đến.
Tu luyện hay không tu luyện bây giờ?
Hắn không mất nhiều thời gian để cân nhắc, vì không phải lúc nào cũng có cơ hội để gia tăng thực lực.
Mạc Cầu nhắm mắt, tinh thần chìm vào trong thức hải, màn sáng lại hiện ra trước mặt hắn, những dòng chữ trên tấm da dần được hiện ra và khắc lên trên màn sáng.
Công pháp này không quá cao thâm, lại cần có đan dược phụ trợ, lại không có cả tâm pháp đi kèm nên không tốn nhiều tinh quang để cảm ngộ.
Quả nhiên.
“Ông...”
Tinh quanh vừa ảm đạm, cảm ngộ về công pháp cũng ngay lập tức hiện ra trong đầu hắn.
Tu La Thân!
Không. Phải gọi là pháp môn đặt nền móng cho Hắc Sát Chân Thân!
Sau khi cảm ngộ công pháp đến độ viên mãn, Mạc Cầu đã hiểu công dụng chân chính của công pháp này.
“Không hổ là ngạnh công luyện thể đệ nhất ở phủ Đông An, chỉ kiến thức cơ bản thôi mà đã cao minh thế này rồi.”
Mạc Cầu cất tiếng cười nhạt rồi đứng dậy. Một lúc sau, hắn cầm lấy một bình đựng Tu La Đan rồi ngồi khoanh chân trên giường, thu liễm tâm tình xong mới nuốt đan dược vào bụng.
“Ực...”
Sau khi nuốt đan dược vào rồi, mất một lúc lâu hắn mới phát hiện ra một cỗ nhiệt lực hiện ra từ dạ dày. Cảm giác nóng bức bắt đầu tăng lên rất nhanh.
Sắc mặt Mạc Cầu trở nên ngưng trọng, hắn thầm vận pháp môn Tu La Công rồi từ đó vận chuyển chân khí trong cơ thể.
Luồng nhiệt lực xuất hiện được kích thích chui vào trong nhục thân, cảm giác đau nhức như có lửa cháy càng thêm rõ ràng.
“A....”
Mạc Cầu kêu lên một tiếng đau đớn, vầng trán hắn đã nổi đầy gân xanh. Mạc dù công pháp có nhắc nhở đến cảm giác đau đớn này nhưng hắn không nghĩ nó lại mạnh mẽ như vậy. Cả người hắn chỗ nào cũng như có kim đâm, lửa đốt. Da thịt không bị khống chế trở nên run rẩy.
Nếu ai đó phải thường xuyên hứng chịu cảm giác này trong người thì tinh thần chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Chả trách mà nam tử lúc trước động một tí là đã nổi giận. Hắn từng nghe chưởng giáo của Hắc Sát Giáo tính tình cuồng bạo, chẳng lẽ cũng là do công pháp này?
“Hô...”
Cố gắng ổn định hô hấp, Mạc Cầu tập trung tinh thần, bên trong thức hải, đồ hình Phù Đồ từ từ hiện ra.
“Ông...”
Tinh thần hắn chấn động, một cỗ hàn ý nhanh chóng xuất hiện quét sạch toàn thân, đau đớn trên người hắn cũng theo đó mà giảm bớt. Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua. Đến một lúc Mạc Cầu mở mắt. Hắn cúi người nhìn xuống, quần áo trên người đều đã ướt đẫm, cổ họng thì vừa khô vừa rát.
Hắn vội đứng dậy rót hai ấm trà lạnh uống vào, cảm giác mới dễ chịu hơn.
“Phạch!”
Hắn vừa nhấc cánh tay, gân cốt liền kéo căng, một cỗ lực lượng mạnh mẽ dâng trào.
“A?”
Mạc Cầu nhíu mày, tiện tay nắm lấy ấm trà trên mặt bàn, ngón tay hắn chỉ khẽ phát lực, ấm trà đã tan thành phấn mạt.
“Hiệu quả thật ngoài sự tưởng tượng của ta. Lẽ nào... ta đã tu thành đệ nhất trọng của Tu La Công rồi?”
Cảm giác kinh ngạc qua đi, hắn suy nghĩ thì thấy việc này cũng là lẽ tự nhiên mà thôi. Dù sao hắn cũng là cao thủ nhập lưu, lực lượng nhục thân vốn đã không yếu, muốn nhập môn Tu La Thân quả thực không khó.
Thời gian sau đó, đội ngũ vây quét dư nghiệt hắc Sát Giáo tiếp tục tiến lên, ngày một tới gần Phượng Đầu Sơn.
Các cuộc chém giết xảy ra không nhiều lại mang tới cho mọi người có cảm giác về một thứ gì đó còn đang tiềm ẩn chỉ chờ bộc phát.
Bên ngoài khu vực này, cao thủ xuất hiện ngày một nhiều, phủ quân nhờ đó mà cũng có một khoảng thời gian khá là thư thái.
Mạc Cầu không để ý nhiều tới những việc này. Mỗi ngày hắn vẫn đều đặn chữa bệnh, dùng y thuật để kết giao với các cao thủ của các môn phái thế lực khác, cùng với đó là việc âm thầm tu luyện.
Hắn mất một ngày để đạt được đệ nhất trọng Tu La Thân, mất năm ngày nữa để đạt tới đệ nhị trọng. Sau hơn mười ngày, hắn đột phá tam trọng. Lúc này lực lượng nhục thể của hắn đã tăng tiến một khoảng lớn so với lúc trước, đồng thời tốc độ tu luyện cũng ngày một chậm đi.
Một hôm.
“Giao lưu hội?”
Mạc Cầu ra vẻ ngạc nhiên nhìn Ngụy Lương.
“Đúng rồi.” Ngụy Lương gật đầu. “Mạc đại phu cũng biết rồi, sau một thời gian nữa mọi người sẽ tiến vào trong núi tiễu phỉ, lần hành động này rất quan trọng, lại tiềm ẩn nhiều nguy cơ xuất hiện các cao thủ Hắc Sát Giáo, thậm chí có thể còn có Huyền Y giáo nhân ẩn nấp ở trong đó. Một khi gặp phải bọn chúng, cao thủ nhất lưu cũng chưa chắc đã bình yên vô sự. Để chuẩn bị cho làn hành động tới, các đồng đạo âm thầm cử hành một cái hội giao dịch để trao đổi vật tư cần thiết giữa mọi người. Không biết ngươi có hứng thú với nó hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận