Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 457: Cửu U Minh Hỏa

Trong trời đất có rất nhiều linh vật, trong các loại linh vật cũng có đủ loại linh hoả. Bên trong linh hoả lại phân ra Tiên thiên, Hậu thiên. Trong các loại linh hoả này có một loại tên là Cửu U Minh Hoả, theo truyền thuyết thì nó đến từ Cửu U Minh thổ.'.
Tin tức ấy không ai biết thật giả thế nào, nhưng Cửu U Minh Hoả tồn tại trên thế gian không có gì không đến từ vùng đất chí âm. Lửa này không đốt phàm vật, dùng hồn phách sinh linh làm nhiên liệu, một khi nhiễm phải thì nhục thân không gặp vấn đề gì nhưng thần hồn lại bị đốt cháy hầu như không còn.
Pháp khí chạm vào nó cũng sẽ bị tổn thất một lượng lớn linh tính. Lửa này rất khó khắc chế.
Quỷ vật cường hãn trên thế gian phần lớn đều luyện một loại quỷ hoả như vậy để làm hoả diễm bản mệnh. Trước mắt Mạc Cầu, đốm lửa này chính là Cửu U Minh Hoả. Trước kia Lý Vong Sinh có được nó nhưng hiện giờ đã vô dụng với hắn. Đối phương tặng nó cho Mạc Cầu xem như quà tặng. Nó vô dụng với một tông sư Kim Đan, còn với Mạc Cầu thì vẫn có tác dụng rất lớn.
Không cần nói đến việc khác, chỉ cần luyện hoá Cửu U Minh Hoả, tại Linh Cửu Bát Cảnh Công có thể tiết kiệm được hơn mười năm khổ công tu luyện. Đối với việc tu hành sau này cũng có không ít chỗ tốt. Huống chi bất luận là Cửu Hoả Thần Long Tráo hay Linh Quan Pháp Nhãn, có được lửa này uy năng đều tăng lên nhiều.
Không giống với Địa Sát Âm Hoả hay Lôi Hoả trước đây, Cửu U Minh Hoả chính là được tông sư Kim Đan luyện hoá nên có phẩm giai cực cao. Luận về uy năng đã vượt qua các loại linh hoả khác do hắn luyện hoá.
“Hô…”
Mạc Cầu há miệng thở ra một hơi, trên đan điền bay lượn một sợi chân hoả hướng về đám Cửu U Minh Hoả trước mặt mà phóng tới. Hoả diễm vừa chạm vào đã có một cỗ âm hàn chi ý hiện ra ở não hải. Dù Mạc Cầu đã có Phù Đồ pháp tướng và Phật môn tâm kinh thủ hộ thì thức hãi vẫn hiện ra một cỗ hàn ý, tâm thần cũng hơi trầm xuống.
“Ông…”
Bên trong thức hải, một bức tượng Phù Đồ bốn đầu tám tay hiện ra, vững vằng ngăn lại tạp niệm trong lòng., đồng thời Nghiệp Hoả Phần Thiên Cảnh trong Linh Cữu Bát Cảnh Công cũng theo đó mà hiện ra. Địa Sát Chân hoả, Lôi Hoả, Thiên Tuyền Linh Hoả, Chân hoả cùng với Cửu U Minh Hoả lần lượt hoá thành nghiệp hoả hừng hực.
ở bên ngoài, theo quá trình Chân hoả đốt cháy tế luyện, từng sợi Cửu U Minh Hoả cũng dần bị Mạc Cầu khống chế.
Một khoảng thời gian sau…
“Soạt!”
Không khí quanh người hắn chấn động, một đoàn hoả diễm sinh ra từ hư không có hình cầu hướng về Linh hoả mà tới.
Cửu Hoả Thần Long tráo.
Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, hai đạo hoả tuyến từ bên trong bắn ra nhập vào Cửu U Minh Hoả.
Linh Quan Pháp nhãn!
Thời gian chậm rãi trôi qua, thấm thoát đã mấy năm.
Một ngày này.
“Ông…”
Cửa động phủ mở ra, Mạc Cầu giãn gân cốt, nheo mắt nhìn lên trời, vẻ mặt vui mừng.
“Sư phó.” Vương Hổ xuất hiện đứng trước động phủ, cuống quít săn đón. “Ngài xuất quan rồi ạ.”
“Ngươi có việc gì?” Mạc Cầu ngạc nhiên.
Sau lần chủ tớ Vương Hổ, Vương Thiền gặp nhau ở Dược viên rồi bị tập kích đến giờ, tính tình Vương Hổ biến đổi khá nhiều. Mấy năm qua hắn đã ngoan ngoãn trung thực hơn, quản sự Dược viên cũng được thở phào nhẹ nhõm. Phần lớn thời gian hắn đều dùng vào việc khổ tu.
Sau khi phục dụng Linh đan, tu vi hiện giờ của hắn đã lên tới Luyện khí tầng thứ chín đỉnh phong, cự ly tới tầng mười chỉ còn cách một bước. Lẽ ra đến thời điểm then chốt phải tập trung, sao hắn có thời gian rảnh tới đây?
“Ừm.” Vương Hổ gật đầu, vẻ mặt phức tạp. “Sư phó, ta mới nhận được tin từ Thái Hoà Cung truyền tới, Tiểu Thiền… đã tiến giai Đạo cơ rồi.”
“Đạo cơ?” Chân mày Mạc Cầu hơi nheo lại. Trong lòng hắn không tránh khỏi có chút xúc động. Vì để chứng được Đạo cơ, từ lúc Luyện thể, hậu Thiên cho đến Tiên thiên, Luyện khí, hắn phải trải qua bao nhiêu gian khổ mới được như bây giờ. Thế mà Tiểu Thiền kia…
Nàng dễ dàng đạt được Đạo cơ, đồng thời còn được một thân truyền thừa đỉnh tiêm từ Thái Hoà Cung nữa. Có thể đoán trong tương lai, đối phương có lẽ còn tiến vào Đạo cơ Trung kỳ, hậu kỳ sớm hơn cả hắn. Thậm chí đối phương có khả năng chạm tới cảnh giới Kim Đan, Nguyên Anh mà có lẽ hắn sẽ không bao giờ chạm tới được.
So sánh như thế đủ thấy sự bất công lớn đến như thế nào?
Mạc Cầu là người có tâm tính kiên định cũng không tránh khỏi xốn xang.
“Không hổ là Tiên Thiên Thú Thổ Đạo thể.” Hắn than nhẹ rồi nói. “Tiểu Thiền cô nương có thiên phú dị bẩm, hâm mộ đối phương không bằng làm tốt việc của mình mới là quan trọng.”
Lời này của hắn thốt ra vừa là để cho Vương Hổ nghe, cũng là muốn tự nhắc bản thân mình. Đối với thiên phú bản thân Mạc Cầu hiểu rất rõ. Đừng nói là Tiên Thiên Thú Thổ Đạo thể, so với Trác Bạch Phượng hay mấy người như Vương Kiều Tịch thì hắn đã không thể so được rồi. Ngay như Vương Hổ…
Ánh mắt hắn lấp loé linh quang, tâm tư không giấu được hết.
“Ta… ta biết.” Vương Hổ cười lớn. “Tiểu Thiền sở học có thành, kỳ thực trong lòng ta cũng rất cao hứng. Chỉ là… thực sự có chút không thoải mái.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu, không khách khí mà nói thẳng. “Sau này ngươi phải quen với chuyện đó.”
“A…”, Vương Hổ mở lớn hai mắt. “Sư phó, ngài có biết có phương pháp nào để nhanh chóng tăng tiến tu vi không? Ta nghe Tiểu Tiên nói bên trong tán tu có không ít pháp môn dạng này.”
Mạc Cầu im lặng lắc đầu. “nếu thật có biện pháp sao đến giờ này ta mới có tu vi như bây nhiêu đây? Mấy chục năm chịu khổ, nhìn một người hậu bối đi sau mà lại đến trước?”
“A…”
“Thứ nàng nói tới hẳn là tà pháp. Pháp môn này đúng thật là có, chỉ là… gần như vô vọng Đạo cơ.”
Nghe vậy Vương Hổ không khỏi uể oải.
“Ngươi không cần nản chí như vậy.” Mạc Cầu quét mắt nhìn đối phương, lạnh nhạt nói. “Với thiên phú của ngươi thì có được kết quả như hôm nay đã là bất phàm rồi, ngày sau chưa chắc không chứng được Đạo cơ. Tiên Thiên Thú Thổ Đạo thể tuy bất phàm nhưng sau khi Đạo cơ tu vi tiến bộ sẽ chậm lại, đến lúc đó ngươi vị tất sẽ không có cơ hội.”
Tát nhiên, cơ hội này có thể rất mỏng mang và xa vời.
“Ai.” Vương Hổ hiển nhiên cũng biết rõ điều ấy, hắn thở dài. “Hiện tại ta mới dừng ở Luyện khí tầng chín, có thể hay không thành tựu Đạo cơ là một chuyện, để đuổi kịp Tiểu Thiền… Đành hết sức mà thôi.”
Hắn nắm chặt hai bàn tay để động viên bản thân rồi hô khẽ.
“Ta nhất định có thể làm được.”
“Cố gắng lên.” Mạc Cầu cũng gật đầu, định bước đi song bỗng như nghĩ tới điều gì, hắn trầm ngâm. “Ngươi thật sự muốn nhanh chóng tăng lên tu vi?”
“Đương nhiên rồi.” Vương Hổ sáng mắt lên, vẻ mặt cuồng hỉ. “Sư phó ngươi có biện pháp sao?”
“Đúng là có một thứ có thể thử.” Mạc Cầu chớp mắt. “Ta có một biện pháp chưa bao giờ có ai từng tu tập qua, nhưng trên lý thuyết thì có thể thực hiện, chỉ là nó cũng có nhược điểm lớn.”
“Biện pháp gì vậy?” Vương Hổ vội hỏi. “Sư phó, ta tin tưởng ngươi, chỉ cần có thể giúp ta nhanh chóng TRúc Cơ, bất luận phượng pháp gì ta cũng nguyện ý tu hành.”
“Ngươi đừng vội đáp ứng.” Mạc Cầu khoát tay. “Pháp môn này của ta đến từ Vu cổ chi thuật, ở một mức độ nào đó sẽ khiến ngươi phát sinh dị hoá.”
“Dị hoá?” Vương Hổ ngây ra.
“Không sai.” Mạc Cầu gật đầu, hắn nói ra cụ thể hơn. “Muốn tu tập trước tiên ngươi phải tìm được một đầu linh thú, sau đó dùng bí pháp dung hợp huyết mạch của linh thú với bản thân, mượn nhờ huyết mạch của linh thú để cổ vũ tu vi, thực lực, thậm chí tu thành thiên phú thần thông. Điểm thiếu hụt của nó chúng là ngươi sẽ phát sinh mức độ dị hoá nhất định, tâm tính có thể sẽ chịu ảnh hưởng có thể đi sai đường, có tỷ lệ lớn trở thành kẻ người không ra người yêu không ra yêu…..”
Pháp môn này tất nhiên đến từ Vu cổ chi thuật của Ti Hành. Cho dù đã được hắn nhiều lần cải biến thì những thiếu hụt vẫn đủ khiến người ta phải sợ hãi. Ít nhất Mạc Cầu không có ý định tu tập. Có điều hắn không tập không có nghĩa là người không thể không tu tập, hắn cũng có thêm kinh nghiệm thu được từ đó.
Vương Hổ há miệng, sắc mặt hơi trắng bệch, cổ họng nuốt khan, âm thanh đã ngập ngừng. “Về sau chắc chắn như thế sao? Trở thành kẻ không phải người không phải thú?”
“Không nhất định như vậy.” Mạc Cầu lắc đầu. “Ta có một toa thuốc có thể tẩy huyết mạch trên người nhưng toa thuốc này yêu cầu về linh dược rất cao, e là chủ có Đạo cơ hậu kỳ hoặc tông sư Kim Đan mới thu thập đủ. Mà người tẩy huyết mạch tu vi không thể quá cao nếu không sẽ vô dụng.”
Vương Hổ trầm ngâm như đang cân nhắc.
“Không nắm chắc phải không?” Mạc Cầu cười khẽ. “Ngươi không cần phải nghĩ nhiều như vậy, chỉ riêng việc tìm được linh thú phù hợp thôi đã là rất khó rồi.”
“Không.” Vương Hổ cau mày. “Ta quyết định sẽ tu tập môn công pháp này.”
“Cái gì?” Mạc Cầu trợn mắt. “Ngươi quyết định rồi?”
“Ta đã quyết định.” Vương Hổ gật đầu trang trọng. “So với Tiểu Thiền thì thiên phú của ta quả thực kém cỏi hơn nhiều, nếu không tìm biện pháp khác thì sợ là cả đời cũng không có tư cách đi cùng với nàng. Ta tin tưởng sư phó, tin sư phó nhất định sẽ không hại ta.”
“Ngươi cần nghĩ cho kỹ.” Mạc Cầu lắc đầu. “Pháp môn này tu luyện gian nan, lại có yêu cầu cao với tâm tính, ví như tâm trí không kiên định sẽ chỉ hại người hại mình mà thôi. Lại thêm dù có thể ngăn chặn huyết mạch nổi thú tính đi nữa, tính cách bản thân cũng sẽ bị công pháp vặn vẹo, biến đổi.”
“Sư phó.” Vương Hổ nhấc tay ngăn hắn lại. “Ta đã quyết định rồi.”
Nói xong hai đầu gối hắn mềm nhũn, hắn quỳ rạp xuống đất. “Xin sư phó ban pháp.”
“Ngươi…”, Mạc Cầu cúi đầu, chân mày hơi nhăn lại, sau một lúc trầm tư hắn bất đắc dĩ lắc đầu. “Thôi được. Công pháp này không phải là không có ưu điểm, thậm chí nếu tìm được linh thú hiếm thấy thì thực lực có thể đại tiến.”
Nói xong Mạc Cầu vung tay áo tế ra một mai ngọc giản. “Pháp môn ở bên trong, ngươi xem trước, chờ sau khi quen thuộc rồi thì tìm máu huyết của linh thú mà tế luyện.”
“Vâng.” Vương Hổ gật đầu.
“Không nên đặt tất cả hy vọng vào nó, phải lấy mình làm chủ đừng để nó làm mất thời gian của mình.” Mạc Cầu nói. “Dù sao, công pháp này… quá hà khắc.”
“Đệ tử hiểu.” Vương Hổ nhận lấy ngọc giản, hắn mở miệng, thấy Mạc Cầu bước đi thì vô thức hỏi. “Sư phó muốn đi ra ngoài sao?”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. “Ta nhận nhiệm vụ ở Chấp Pháp Điện nên cần xa nhà một chuyến, ngắn thì hơn một tháng, lâu thì nửa năm sẽ trở về.”
“Nhiệm vụ?” Vương Hổ làm ra vẻ mặt kinh ngạc. “Sư phó ngài cũng nhận nhiệm vụ sao?”
“Ngươi nói cái gì vậy.” Mạc Cầu lạnh lùng. “Ta thân là đệ tử của Thái Ất Tông, tất nhiên là phải vì tông môn mà làm việc rồi. Ta nhận nhiệm vụ thì có gì kỳ quái.”
“Dạ dạ…”, Vương Hổ xấu hổ cúi đầu. “Chỉ là ta nhất thời kinh ngạc, mấy chục năm qua chưa thấy sư phó nhận nhiệm vụ nào bao giờ.”
“Việc gì cũng có ngoại lệ.” Mạc Cầu cười nhạt, tay áo dài vung lên, thân hình hoá thành một đạo kiếm quang bay thẳng lên không trung, trong chớp mắt đã không thấy đâu nữa.
“Thật là lạ lùng.” Đưa mắt nhìn Mạc Cầu rời đi, Vương Hổ vẫn chưa hết kinh ngạc, hắn liên tục lắc đầu. “Sư phó là loại người chỉ biết cắm đầu vào tu hành, vậy mà cũng nhận nhiệm vụ xa tông môn? Thật sự là kỳ quái.”
Nói xong hắn thả thần niệm tìm kiếm trong ngọc giản.
Một lát sau, hắn vuốt cằm, ánh mắt chớp động.
“Linh thú ư?” Trong đầu kia khe núi Phong Lôi Chuẩn có nhắc tới linh thú bảng hàng đầu, không biết đạo thành hay sao? Chi bằng… cứ thử qua một chút?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận