Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 596: Huyết ảnh

Động tác mau lẹ, thế cục biến hóa. Nguyên bản chỉ là một vị Kim Đan dẫn người tới cửa, người của Hải Yến Đường đã lo sợ chỉ muốn đối phương mau chóng rời đi. Chưa từng nghĩ xung quanh còn có hai cường nhân mai phục, vây khốn vị Kim Đan kia.
Ba vị Kim Đan chuẩn bị đánh nhau đến nơi thì chỉ trong chớp mắt lại xuất hiện thêm hai vị Kim Đan nữa. Tất cả là năm vị tông sư Kim Đan! Người sau mạnh hơn người trước, bọn họ không cần làm gì, chỉ đứng giữa trời thì hòn đảo ở phía dưới đã run rẩy. Đám tu sĩ Đạo cơ ở trong tình cảnh quần hổ giữa bầy cừu, cả thể xác và tinh thần đều run rẩy sợ bị liên lụy mà chết.
Rất may, hai người trong số họ một đuổi một chạy rồi biến mất trong nháy mắt không thấy đâu. Có ba cỗ khí tức đối chọi gay gắt, vừa va chạm đã tách nhau ra.
Người của Huyết Hà nhất mạch?
Thảo nào!
Mạc Cầu bừng tỉnh, nhưng người trước mặt tuy toàn thân là mùi huyết tinh nhưng lại hoàn toàn khác so với tu sĩ Huyết Sát Tông trong trí nhớ của hắn. Huyết quang đỏ sậm lưu chuyển, liệt diễm dập dờn như nhật quang lấp lánh trên mặt nước gợn sóng. Trong mắt đối phương lộ ra sát cơ lạnh như băng. Người ở ngoài xa quan sát cũng thấy như đỉnh đầu bị dội đá lạnh, khí huyết toàn thân không khống chế được. So với Huyết Sát Tông thì huyết tinh của người này mang lại cảm giác cô đọng và có phần mệnh mông hơn.
“Oanh!”
Đại ấn của Cao Trùng oanh kích trận pháp, hơi bị chậm lại rồi tiếp tục đập xuống huyết ảnh.
“Hắc hắc...”
Huyết ảnh kia cười lạnh, âm thanh trầm thấp như vang lên từ Cửu U. Hư không xuất hiện ngàn vạn huyết kiếm nghịch thế xông thẳng lên đại ấn. Nhờ có trận pháp, huyết kiếm chặn lại đại ấn, huyết ảnh há miệng khẽ kêu lên một tiếng, thân thể lóe lên đã mang theo huyết hải lao vọt về phía Mạc Cầu.
So với một vị Kim Đan trung kỳ thực lực cường hãn như Cao Trùng thì đối phương tất nhiên sẽ chọn vị trí của Mạc Cầu để đào tẩu.
“Bạch!”
Huyết hải vần vũ, huyết kiếm đầy trời dẫn lối. Trăm ngàn huyết kiếm nhìn như lao tới không theo một thú tự nào song thực tế đều được pháp môn huyền diệu dẫn động, phân chia hợp lại nối thành một mảnh, uy năng che khuất cả bầu trời.
Huyết kiếm vừa rơi xuống, Mạc Cầu còn chưa làm ra phản ứng gì thì đám người ở dưới hòn đảo đã cảm thấy tuyệt vọng, sắc mặt trắng bệch. Nếu đám huyết kiếm kia mà rơi xuống, hòn đảo to lớn khó mà đứng vững, đám người trên đảo cũng không có mấy người sống sót được.
“Coong!...”
Tiếng kiếm ngân vang lên không lớn nhưng quanh quẩn không dừng. Mười tám đạo kiếm quang xoay trước người Mạc Cầu, một cỗ kiếm ý Cửu Uyên lặng lẽ hiện ra, kiếm ý gào thét mà xuất, kiếm quang theo sát phía sau. Mười tám đạo kiếm quang phân hóa lẫn nhau, trong nháy mắt tạo thành trăm ngàn quanh ảnh lít nha lít nhít bao trùm một phương, khí thế quyết tuyệt không nhân nhượng.
Thái Ất Luyện Ma kiếm trận!
Đây là kiếm quyết cao cấp nhất ở Thái Ất Tông, lại được phương pháp ngự kiếm viễn siêu người thường của Mạc Cầu gia trì cho nên mặc dù tu vi không bằng đối phương nhưng kiếm thế mạnh mẽ lại không hề yếu hơn.
“Oanh!”
“Lốp bốp...”
Thiên Lôi Kiếm nở ra lôi quang u lãnh, ngàn vạn lôi đình lan tràn trong kiếm trận cũng làm cho huyết quang đột kích tan rã với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
“Tốt lắm.”
Cao Trùng ở phía sau thấy thế thì không nhịn được thầm khen một câu. Không hổ là người có thể giết chết Ngân Xà Điếu Tẩu, kiếm quyết mạnh mẽ huyền diệu khó lường, phóng tầm mắt khắp Vân Mộng Xuyên này cũng không có mấy người có thể đứng cùng. Điều tiếc nuối lớn nhất chính là uy năng pháp bảo lại hơi yếu một chút.
Ý niệm vừa động, động tác của hắn không hề chậm lại. Cao Trùng vung tay, đại ấn xoay chuyển giữa trời một lần nữa đánh tới huyết ảnh còn tay kia khẽ bóp pháp quyết chỉ về phía xa xa.
Huyền Thiên Chỉ!
Chỉ vừa ra, ba cỗ khí tức huyền diệu từ trên người hắn hiển hiện, theo sự biến hoá của pháp quyết, ba cỗ khí tức cùng nhau hợp lại ở ngay chính giữa bên dưới vị trí của huyết ảnh.
Thiên, Địa, Nhân, tam hợp.
Băng diệt!
“Oanh…”
Một vầng sáng chói mắt xuất hiện, bạch quang chiếu sáng vài mẫu như có ngàn vạn lôi đình bộc phát, lực lượng hủy diệt ầm ầm bùng nổ.
Mạc Cầu lộ vẻ mặt ngưng trọng, hắn há miệng phun về phía trước.
“Hô…”
Một sợi hoả diễm từ trong đó bay ra, đón gió biến lớn hoá thành một màn lửa dung nhập vào trong kiếm trận. Kiếm trận thuận thế vọt tới trước.
Đại ấn và lực lượng hủy diệt đã cùng tới, hai cỗ lực lượng chí cường kẹp huyết ảnh vào giữa.
“Không ổn.”
“Nguy!”
Cả Cao Trùng và Mạc Cầu đều thầm kêu lên. Thủ đoạn của hai người không yếu, liên thủ với nhau thì càng dễ chiếm được thượng phong nhưng hai người lại chưa từng phối hợp trước đó, lần ra tay này nhìn như cùng kết hợp vây giết đối phương nhưng lại thành ra bó tay bó chân, không có phương pháp phối hợp lại tạo thành sơ hở cho đối phương.
Chớp mắt tiếp sau đó.
“Oanh!”
Đại ấn và phi kiếm bay ngược trở lại, vô số huyết quang bị xoắn vỡ nát, có không ít huyết ảnh thừa dịp hỗn loạn bay ra bốn phía. Hai người liên thủ đã đánh trọng thương đối phương nhưng cũng cho hắn cơ hội chạy trối chết.
“Đuổi theo.”
Cao Trùng nghiêm mặt, vung tay lên. Một vòng kiếm quang hiện ra chém vỡ một mảnh huyết ảnh, bản thân mình thì hoá thành một mảnh hào quang nhanh chóng đuổi theo. Mạc Cầu chớp mắt nhìn xuống dưới một chút rồi mới phóng người lên đuổi theo một hướng khác.
Huyết ảnh phân tán ra bốn phía để phân tán sự chú ý, với tu vi của hai người Cao Trùng và Mạc Cầu, nhất thời cũng không phân biệt ra ngay được đâu mới là bản thể. Cũng may, pháp môn của đối phương mặc dù tinh diệu nhưng tốc độ lại không nhanh.
U Minh Vô Ảnh Kiếm độn giữa trời, mỗi lần lấp loé lại có một mảnh huyết ảnh bị Thiên Lôi Kiếm tiễu sát.
Một lát sau, độn quang loé lên ở chân trời rồi biến mất không thấy đâu nữa.

Ở nơi thuỷ vực nào đó.
“Đôm đốp…”
“Oanh…”
Một đạo huyết ảnh bạo tán giữa trời, phần còn sót lại vặn vẹo như vật sống, giãy giụa muốn thoát ra thì bị lôi đình đánh thành tro tàn.
“Bạch!”
Không khí rung động, Mạc Cầu xuất hiện giữa không trung. Hắn nhìn khắp bốn phía, điện quang loé lên trên thân rồi lần nữa biến mất.
U Minh Vô Ảnh Kiếm độn là do hắn tự sáng tạo ra, nội uẩn nhiều loại độn pháp huyền diệu, luận về tốc độ thì có thể coi là pháp môn đỉnh phong. Bằng vào pháp ôn này lúc còn ở cảnh giới Đạo cơ hậu kỳ hắn đã mấy lần đào thoát trong tay tu sĩ Kim Đan. Hiện giờ hắn toàn lực ứng phó, tốc độ độn đi so với tu sĩ Kim Đan của Huyết Hà nhất mạch Thánh tông phải nhanh hơn một bậc.
“Bạch!”
Mạc Cầu hiện thân một lần nữa phía trên không đảo hoang. Hắn nhíu mày, đảo mắt qua khắp hòn đảo rồi ghìm độn quang hạ xuống một động phủ giấu trong khe nước. Thân hình chưa tới, khí tức Kim Đan đã bao trùm.
“Ai đó?”
“Ông…”
Linh quang nở rộ, trong động có tiếng bước chân vang lên. Mấy thân ảnh vội vã từ trong lao ra ngoài, dẫn đầu là một lão giả mặc đạo bào, hai tay ôm quyền thi lễ.
“Tán tu Hạng Thái xin ra mắt tiền bối.”
“Tán tu.” Mạc Cầu nhìn kỹ người này. Hắn có tu vi Đạo cơ hậu kỳ, khí tức mạnh mẽ, pháp lực thuần tuý không giống tu sĩ tà đạo. Sau lưng hắn là mấy người có cả nam, nữ, trong đó có người mới sơ nhập Đạo cơ.
“Hạng Thái. Đây là động phủ của ngươi?”
“Không hẳn là vậy.” Hạng Thái lắc đầu liên tục rồi thấp giọng. “Vãn bối từ thuỷ vực Long Giang tới, động phủ này không biết do ai lưu lại đã hoang phế nhiều năm, chúng ta chỉ mượn nhờ mà thôi.”
“Ừm…”, Mạc Cầu gật đầu. “Vừa rồi các ngươi có thấy một đạo huyết quang rơi xuống đây không?”
“Huyết quang?” Hạng Thái ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt. “Không thấy. Động phủ của vãn bối mặc dù không lớn nhưng lại có khả năng nhận biến sự biến hoá của linh cơ, trước lúc tiền bối đến thì không thấy có dị tượng nào.”
“Thật sao?” Mạc Cầu nhíu mày. Hắn nhớ lúc trước rõ ràng có một đạo huyết quang trốn đến hướng này, chẳng lẽ thừa lúc mình không để ý nó lại chuyển hướng nửa chừng?
“Đúng là vậy.” Hạng Thái gật đầu khẳng định. “Không biết tiền bối tính danh thế nào, hữu duyên tới đây thật là vinh hạng cho vãn bối. Vãn bối và đệ tử cung nghênh tiền bối ghé thăm động phủ.”
“Không cần.” Mạc Cầu khoát tay. “Có tu sĩ tà đạo bỏ chạy đến đây, ngươi nhìn thấy thì nên mau chóng thông tin cho người khác hoặc tận lực tránh xa là hơn.”
“Tà đạo?” Hạng Thái biến sắc. “Nếu đã vậy thì chúng ta cũng không thể chờ ở trong động phủ được rồi. Vãn bối nghe nói ở cách đây không xa có các vị tiền bối lập ra đạo tràng, chúng ta đang muốn đi tới đó.”
Nói xong hắn quay về phía sau ra hiệu. “Tử Đồng, mau trở lại động phủ thu dọn đồ đạc.”
“Vâng.”
Tu sĩ Đạo cơ ở phía sau gật đầu, vừa muốn quay bước đi vào động phủ thì Mạc Cầu bỗng mở miệng, hướng ánh mắt về phía người tên Tử Đồng kia, vẻ mặt âm trầm.
“Chờ một chút.”
“Sao… có chuyện gì vậy?” Hạng Thái hơi biến sắc mặt.
“A…” Mạc Cầu lắc đầu, hắn bật cười. “Thiếu chút nữa đã để ngươi lừa gạt rồi.”
“Tiền bối, sao lại nói vậy?” Hạng Thái lui lại một bước, vội vã há miệng quát lớn.
“Nghe ta…”
“Bạch!”
Âm thanh còn chưa dứt thì một vòng đao mang đã rơi xuống. Khuôn mặt Hạng Thái cứng đờ, bàn tay đang bóp ấn dở dừng lại, trên trán hiện ra một vòng tơ máu, khí tức trên người ngo ngoe muốn động cũng im bặt.
“Thủ đoạn không tệ, có thể giấu được cảm giác của ta.” Mạc Cầu lạnh lùng nhìn xuống dưới chân, mặt đất đã bắt đầu run rẩy.
Đá núi rung lắc, trận pháp nơi này đã được người ở bên trong kích phát, tích sức lực lượng hủy diệt. Địa hoả bên trong lăn lộn, trọng thuỷ khuấy động, thuỷ hoả chạm nhau tạo thành phản ứng dây chuyền, cả hòn đảo nhanh chóng tan rã.
“A!”
“Mau trốn đi.”
Mắt thấy sư phụ bị người tới một đao giết chết, mọi người có mặt hoảng loạn, vội vã thi triển pháp môn chạy ra tứ tán. Mạc Cầu không để ý đến bọn hắn, chỉ quét mắt qua người tên Tử Đồng kia.
Lữ Tử Đồng!
Người này đã từng là hạt giống của Thương Vũ Phái, là đệ tử được Tiết Lục Y đặt kỳ vọng cao, cuối cùng lựa chọn phản bội tông môn đầu nhập vào Huyết Hà nhất mạch. Hiện giờ đối phương đã thay hình đổi dạng, lại vì không dùng công pháp của Thương Vũ Phái để tiến giai Đạo cơ nên lúc đầu Mạc Cầu không phát hiện ra ngay.
Người này có mặt ở đây, thì Huyết Hà nhất mạch khó tránh khỏi có liên quan.
“Oanh!”
Hoả sơn bộc phát, một cỗ lực lượng kinh khủng xé rách hòn đảo, cuốn lấy Mạc Cầu xông thẳng lên trời. Bên trong có một đạo huyết quang tiềm ẩn phát ra tiếng nói sắc nhọn.
“Ta liều mạng với ngươi.”
“Liều?” Mạc Cầu cười lạnh. “Sợ là các hạ không có năng lực đó.”
Vừa dứt lời, Thiên Lôi Kiếm, Phá Pháp Như Ý cùng nhau xuất hiện đánh về phía đạo khí tức sót lại kia. Đám người trên đảo đã bị khí tức bộc phát diệt đến bảy tám phần, chỉ có những người tu vi như Lữ Tử Đồng kia mới may mắn thoát được. Bọn hắn không dám dừng lại, nhanh chóng thi triển độn pháp chạy ra xa, để lại phía sau nhưng tiếng oanh minh không dứt, vô số linh quang đan nhau va chạm…
Một canh giờ sau, Mạc Cầu đứng trên một thuỷ vực hỗn loạn, một tay cầm phi kiếm đỏ lòm, hắn lắc đầu bất đắc dĩ.
“Linh tính hao tổn, lại là một kiện tà khí nên cùng lắm cũng chỉ có thể xem như một kiện nguỵ pháp bảo mà thôi. Không biết Trúc lão có thu hoạch gì không.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận