Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 446: Phàm nhân

Thượng Quan Ngọc Bác, Trác Bạch Phượng đều là đệ tử chân truyền của Thái Ất Tông, hai người đã thấy qua nhiều tu sĩ Đạo cơ. Đối với tán tu ở ngoại giới, tu sĩ Đạo cơ của tiểu môn tiểu phái thì việc hai người không quá coi trọng cũng là chuyện bình thường. Nhưng như vậy không có nghĩa là họ khinh thường thực lực của một tu sĩ Đạo cơ.
Kỳ thực vì có kiến thức rộng rãi nên bọn họ càng rõ sự chênh lệch giữa Luyện khí vào Đạo cơ. Chỉ kém một bước nhưng là lạch trời khó vượt. Giống như trước mặt vị Mạc tiền bối này, tuy chỉ là đệ tử ngoại môn của Thương Vũ Phái chứng được đạo, nội tình đối phương lại có chút thâm hậu, thi triển pháp thuật như nước chảy mây trôi.
Thần niệm Mạc Cầu khẽ động là thiên địa linh khí đi theo, Khoách Ảnh Hồi Quang Chú tuy phức tạp nhưng hắn chỉ nhấc tay là có thể sử dụng. Thần thông Pháp nhãn càng cao mình mười phần, ánh mắt như lưu ly, gần như đạt tới cảnh giới Động quan thương minh rồi.
Ngay như Cửu Hoả Thần Long vừa mới bị Phệ hoả phi nghĩ khắc chế thì uy năng cũng là cực kỳ khủng bố. Nếu là giao thủ, hai người liên thủ lại cũng không phải là địch thủ của Mạc Cầu.
Một nhân vật như thế mà lại tế ra một thanh pháp khí trung phẩm, điều này khiến hai người không khỏi ngạc nhiên.
Đám Phệ Hoả Phi nghĩ thoát khỏi hoả long liền xoay người lao thảng tới ba người.
“Coong…” Tiếng kiếm ngân vang lên khe khẽ. Âm thanh này lay động, dư vị kéo dài khiến hai người Thượng Quan Ngọc Bác khẽ giật mình.
Một khắc sau, Mạc Cầu thong dong khống chế Âm Phong Vô Ảnh Kiếm, lấy kiếm quang hư ảo âm lãnh thi triển cảnh giới Vân Lam Yên Hà. Mây mù bốc lên, Yên Hà tung bay tựa như ánh bình minh vừa ló rạng, một sợi hồng mang chiếu rọi khắp chân trời.
Linh Cửu Bát Cảnh!
Dưới sự tấn công của đám Phệ Hoả Phi Nghĩ, mây khói phiêu tán, kiếm ý bốc lên, vô số linh trùng lặng lẽ rơi rụng. Phi nghĩ như tre già măng mọc chẳng khác nào thiêu thân lao vào lửa không chết không thôi.
Vân Lam Yên Hà thì hoá thành vân chướng trùng điệp, xoay tròn không ngừng, mang theo một cỗ khi ý bất tận thần diệu. Uy năng của đám phi nghĩ đầy trời, dưới kiếm ý này cũng trở nên ảm đạm thất sắc.
Vô số Linh trùng rơi xuống ào ào. Kiếm quang tuôn ra vô tận, che phủ cả một phương chân trời, đá núi, không ngừng xâm nhập vào bên trong.
“Hoa…”
Một lát sau, mấy khói tản đi để lộ thân ảnh đạm mạc như trước giờ của Mạc Cầu. Xung quanh hắn, vô số thi thể linh trùng bay chập trùng như bụi trong gió. Núi đá ở phía trước lặng im vỡ ra, để lộ một lỗ thủng cực lớn và cái tổ phi nghĩ.
Hai mắt Thượng Quan Ngọc Bác co rút lại, liều mạng áp chế nỗi khiếp sợ trong lòng mới không để lộ vẻ thất sắc trên nét mặt. Trác Bạch Phượng thì không giấu được vẻ kinh ngạc. Hai người liếc nhìn nhau rồi từ từ thu hồi nhãn thần.
Bọn họ không phải là tu sĩ tầm thường, kiến thức rộng rãi, tất nhiên hiểu rõ kiếm pháp Mạc Cầu cao minh như thế nào. Lấy tình ngự kiếm, tâm kiếm giao hoà. Đem kiếm đạo giao hội với thần ý bản thân, vì tương dung nên sự biến hoá diễn dịch lên đến cực hạn. Như thế, kiếm pháp đã gần đạt tới đạo rồi!
Thái Ất Tông lớn như thế, tu sĩ Đạo cơ có không ít, nhưng có thể đạt tới cảnh giới kiếm pháp như vậy chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi. Tiếc là Kiếm quyết có điểm chưa thoả mãn.
Nếu lấy Bắc Đấu Thất Sát Kiếm thi triển như thế là có thể rải sát ý khắp bốn phương, không cần hiển thị khiếm khí, chỉ sát cơ Bắc Đẩu thôi là có thể diệt sát Phệ Hoả Phi Nghĩ ở đây rồi.
Lúc này vẫn còn không ít phi trùng sót lại.
Tất nhiên, đây vẫn chỉ là góc nhìn của hai người bọn họ.
“Ông”.
Bên trong ngọn núi lại vang lên những âm thanh rung động, từng sợi khói đỏ thoát ra ngoài, chính là đám Phệ Hoả còn sống sót.
Số lượng đám này so với trước thì quá ít ỏi, chưa bằng một sợi lông trên chín con trâu. Không cần Mạc Cầu xuất thủ, hai người Thượng Quan Ngọc Bác cũng dễ dàng tiễu sát.
Mạc Cầu nhấc tay, đang muốn động thủ thì chân mày bỗng cau lên, quay đầu hướng về phía xa.
“Đạo hữu, hạ thủ lưu tình.”
Từ đường chân trời hiện ra một đạo độn quang đang cấp tốc bay tới rồi rơi xuống gần ba người. ĐỘn quang tán đi để lộ ra một vị phụ nhân mỹ mạo sắc mặt lo lắng. Nàng hướng Mạc Cầu cúi mình thi lễ.
“Thiếp thân là Ti Hành, tán đạo Thanh Vân Cung ra mắt đạo hữu.”
Tán đạo, chính là đệ tử ngoại đạo giống như Mạc Cầu vậy.
“Ti tiên tử đến có việc gì?”
“Ừm.” Ti Hành gật đầu, vẻ khẩn cầu. “Đạo hữu, không biết có thể lưu cho thiếp thân Phệ Hoả Phi Nghĩ này không, thiếp thân nguyên lấy linh vật để đổi.”
“Tiên tử muốn Linh trùng này?” Mạc Cầu khẽ chớp mắt. Hắn cũng không có ý định diệt sát tất cả Phệ Hoả Phi Nghĩ, dù sao linh trùng cỡ này cũng không dễ thấy. Nếu không vừa rồi hắn đã một phen giết sạch.
“không sai.” Ti Hành vội đáp. “Thiếp thân xuất thân từ vùng đất Vu cổ, đối việc việc nuôi dưỡng Linh trùng cũng có ít thủ đoạn, mong đạo hữu giơ cao đánh khẽ.”
“Linh trùng có thể cấp cho tiên tử.” Mạc Cầu chậm rãi gật đầu. “Những mẫu trùng thì ta muốn lưu lại.”
Bên trong cái tổ kiến này chắc chắn phải có mẫu trùng. Thậm chí có thể nói rất nhiều phi nghĩ chính là phân thân của Mẫu trùng mà thôi, bọn chúng đều chịu sự khống chế của nó. Thứ ở trên thân mẫu trùng có tác dụng lớn với hắn.
“Mẫu trùng?” Ti Hành lộ vẻ không nỡ buông bỏ, nàng nghĩ ngợi một lát rồi nói. “Không biết có thể cho ta rút đi một chút tinh huyết của nó không?”
“Việc này thì được.” Mạc Cầu đáp ứng.
“Đa tạ đạo hữu.”
Ti Hành vui mừng, lập tức giở thủ đoạn, một vòng ngọc bay về phía Phệ Hoả Phi Nghĩ.
“Ông…”
Vòng ngọc run lên, không khí xung quanh nó đột nhiên ngưng trệ, trong hư không sinh ra một cỗ hấp lực rất lớn. So với tu sĩ bình thường hấp lực này đã không yếu, đám phi nghĩ kia tất nhiên là không ngăn lại được.
Chỉ một thoáng sau, vô số phi nghĩ bị hơi khói hút tới rồi biến mất vào bên trong vòng ngọc.
Một lát sau, ngoại trừ vòng ngọc từ màu trắng hoá thành màu hồng thì không còn dị trạng gì khác nữa, số phi nghĩ còn lại cũng biến mất. Hai người Thượng Quan Ngọc Bác thấy vậy thì không khỏi than thở trong lòng. Tu sĩ Đạo cơ so với bọn họ, dù là thực lực hay thủ đoạn đều vượt hơn quá nhiều. Tán tu Đao cơ thôi cũng không ngoại lệ.
Lúc này Mạc Cầu lấy từ trong tổ kiến ra một nhục trùng màu trắng lớn chứng bằng ngón cái. Nó chính là mẫu trùng của đám Phệ Hoả Phi nghĩ kia.
Ti Hành vội tiến lên lấy ra một vật cắm vào thể nội mẫu trùng, rút ra mấy giọt tinh huyết.
“Đa tạ đạo hữu.” Đến lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm. “Thực không dám giấu, ta tìm kiếm vật này quanh đây đã lâu, không ngờ chúng lại ẩn giấu ở đây.”
“Ồ.” Mạc Cầu khẽ chớp mắt. “Tiên tử biết gần đây có Phệ Hoả Phi Nghĩ?”
“Đúng thế.” Ti Hành gật đầu. “Mạc đạo hữu bế quan nhiều năm không ra nên không biết. Hai năm gần đây linh thực trong Dược viên vô cơ thất tán. Ta tìm được vết tích của Phệ Hoả nhưng không ngờ bọn chúng giảo hoạt như thế, lại ẩn thân tại nơi này.”
“Xem ra Mạc mỗ gặp được vận khí tốt.” Xem mẫu trùng trong tay một lát, Mạc Cầu cười nhạt. “Ti tiên tử ở cạnh Dược viên sao?”
“Vâng.” Ti Hành gật đầu, hình như mới thu được chỗ tốt nên tinh thần cũng hưng phấn. “Mạc đạo hữu chẳng mấy khi xuất quan ra ngoài, nếu được xin mời cùng ta ngồi lại đó, ta có linh vật, đạo hữu có thể lấy vài món xem như báo đáp.”
“Việc này…”, Mạc Cầu suy nghĩ một chút rồi gật đầu. “Cung kính không bằng tuân lệnh.”
Hiện giờ đúng là có nhu cầu cấp bách về ngoại vật, mà lại có thể giao lưu cùng với đồng đạo cũng là việc tốt. Huống gì với chuyện luyện cổ, ngự thú hắn vẫn có hứng thú từ trước.
Mây trắng nổi lên. Hai người Mạc Cầu, Ti hành đứng sóng vai,. Thượng Quan Ngọc Bác và Trác Bạch phượng tự giác nhường ra một bước. Nhưng Ti Hành cũng không xem nhẹ hai người, vì thiên phú của họ mà cũng rất hâm mộ.
Mạc Cầu từ miệng nàng biết được, nàng mặc dù may mắn chứng được Đạo cơ nhưng vì lý do công pháp nên khổ tu mấy năm vẫn là Đạo cơ sở kỳ, đạo đồ phía trước gần như vô vọng tiến lên, lại đắc tội với cừu gia nên mới xin gia nhập Thái Ất Tông để tránh nạn.
Người như nàng Thái Ất Tông có không ít. Nhưng không có ai là ngoại lệ, không có được chân truyền. Việc này lúc trước Tạ Lưu Vân đúng là không lừa hắn.
“Ừm.” Ngai lúc tường vân sắp bay khỏi Dược viên thì phía dưới nổi lên ồn ào khiến Mạc Cầu cúi xuống quan sát.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Hình như là có người muốn xông vào?” Trác Bạch Phượng nhíu mày, giọng nói chứa đầy kinh ngạc. “Thật to gan!”
“Đúng là to gan.” Ti Hành cười khẽ.
Dược viên là trọng địa của tông môn, đừng nói ngoại nhân, ngay cả đệ tử trong tông không được đồng ý cũng không thể vào. Lúc này lại có người ngoài muốn xông vào ư!
Hơn nữa, lại còn là… hai người phàm!
“Các ngươi làm gì vậy?” Tại lối vào có một tên mập mạp tướng ngũ đoản cao giọng kêu lớn. “Lý Thuần tiên sử của Thuần Dương Cung đã chính miệng nói, chỉ cần chúng ta có thể tới thì nhất định có thể bái sư, còn được tông môn hậu đãi, muốn cái gì cũng có, đai đạo sau này cũng sẽ rộng mở. Không tin các ngươi tìm hắn hỏi mà xem.”
“Tiểu tử.” Một vị trông coi Dược viên tức giận quát. “Không nói việc hai người chỉ là phàm nhân, toàn thân là trọc khí không có khả năng bái nhập tông môn, dù có thể đi nữa thì đây cũng không phải địa phương chiêu thu đồ đệ. Các ngươi phải đi về phía tây mấy ngày nữa mới tới được.”
“Thế nhưng…”, tên mập mạp kia giậm chân. “Tiên sư nói, chỉ cần đến địa giới Thái Ất Tông, xác minh thân phận là có thể bái sư rồi.”
“A!” Đệ tử trông coi lừ mắt. “Tiểu tử, ta xem ra ngươi đã bị người khác lừa rồi. Người tên Lý Thuần Dương kia ta chưa từng nghe nói qua. Muốn cái gì là có cái đó ư? Ngươi cho mình là cái thứ gì vậy?”
Nói xong người này cười khinh bỉ.
“Chớ cùng hắn nói nhảm.” Mấy người làm tạp dịch đã sớm không vừa mắt, lúc này có người nhíu mày xua tay về phía trước. “Tiểu tử mau cút đi. Nếu còn gây phiền nhiễu ở nơi này chúng ta sẽ không tha cho ngươi.”
“Các ngươi…”, tên mập mạp kia lảo đảo lùi lại, giậm chân.
“Thiếu gia.” Sau lưng hắn là một tiểu nha hoàn chừng mười tuổi, lúc này nàng kéo nhẹ ống tay áo của hắn nói. “Thôi đi.”
“Sao có thể thôi được.” Tên mập mạp kia vẫn ngoan cố phất tay áo. “Chúng ta bị họ Lý cưỡng ép, bôn ba hai nắm hơn mới đến được đây, giờ làm gì còn nhà để về nữa mà bọn họ lại không thu nhận? Ta… liều mạng với các ngươi!”
“Thiếu gia… thiếu gia không được!”
Nha hoàn kia liều mạng ngăn lại. Tên mập mạp thì nổi trận lôi đình nhưng lại không muốn làm tổn hại đến nhà hoàn nên chỉ còn cách giậm chân thình thịch.
“Có chuyện gì vậy?” Lúc này một giọng nói đạm mạc vang lên.
“Thượng Quan sư huynh, Trác sư tỷ.”
“Hai vị tiền bối!” Đệ tử trông coi quay đầu, sắc mặt vội biến đổi, chắp tay nói. “Là hai phàm nhân ngoài ý muốn xong vào, nói là muốn bái sư, chúng ta đang đuổi bọn họ đi.”
“Toàn thân là trọc khí, thần không linh quang.” Ti Hành quét mắt nhìn hai người rồi nhẹ lắc đầu, giọng nói lạnh lùng. “Không có thiên phú tu hành, đuổi bọn họ ra đi.”
“Không thể nào.” Tên tiểu mập mạp kia nhìn ra được thân phận mấy người vừa tới không giống đám vừa nãy, vẻ mong chờ sẽ có gì đó thay đổi nên vội nói. “Lý tiên sư có nói, ta có thiên phú dị bẩm, chỉ cần tu hành là có thể chứng được Kim Đan.”
“A…”, Thượng Quan Ngọc Bác và Trác Bạch Phượng nghe xong thì không khỏi trợn mắt.
“Lý tiên sư.” Mạc Cầu thuận miệng hỏi. “Là vị Lý tiên sư nào?”
“Lý Thuần của Thuần Dương Cung.” Tiểu mập mạp đáp.
“Thuần Dương Cung có người này sao?” mạc Cầu quay sang nhìn hai người Thượng Quan Ngọc Bác.
“Việc này…”, Hai người nhíu mày, trầm ngâm một lúc. Bọn họ là người của Bắc Đấu Cung, đối người người của Thuần Dương Cung thì cũng không nắm rõ. Cái tên đó cũng không phải tên của đại nhân vật nào.
“Ta nhớ.” Trác Bạch Phượng ngẫm nghĩ một lát rồi nói. “Thuần Dương Cung có đệ tử ngoại môn hình như gọi là Lý Thuần.”
“Đúng.” Tên mập mạp kia sáng mắt lên vội vàng nói. “Lý tiên sư nói ông ấy chính là đệ tử ngoại môn.”
“Đệ tử ngoại môn nói mà cũng tin.” Ti Hành lắc đầu. “Tiểu gia hoả, trên người ngươi chỉ có trọc khí là nhiều, còn có ứ sưng bệnh tật, ở trong phàm nhân cũng không sống được lâu. Mau cút đi.”
Nói xong nàng vung tay áo cuốn lên một cơn gió quăng hai người về xa xa.
“Chậm đã.” Mạc Cầu bỗng giơ tay đè cuồng phong lại, hai mắt như hoả hồng lưu ly nhìn vào người nha hoàn kia.
“Người này hình như có chút cổ quái.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận