Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 442: Thái Ất

Hôm sau, Liễu Cẩn Tịch đi vào hậu viện của hiệu thuốc như mọi ngày.
“Thanh Dung…”
Nàng dừng trước cửa, nhìn đại phu ở bên cạnh hỏi.
“Nàng có tỉnh lại đêm qua không?”
“không có.” Hà đại phu cúi đầu. “Hạ nhân nói cả đêm trong phòng yên lặng không có động tĩnh gì.”
“Im lặng.” Liễu Cẩn Tịch khẽ giật mình, ánh mắt phức tạp, thật lâu mới than nhẹ rồi chậm rãi đẩy cửa phòng.
Mọi thứ hiện ra trước mắt khiến nàng sững sờ. Gian phòng mộc mạc đả thay đổi hoàn toàn chỉ sau một đêm. Trên giường có đêm chăn thêu phượng loan đỏ chót, mành rèm rủ xuống cũng có hình vẽ long phượng cát tường. Bàn ghế trong phòng tất cả đều dán chữ Hỉ, nến đỏ toả sáng như ảo như mộng. Trên bàn có một phong thư lưu lại.
Liễu Cẩn Tịch bước vào với vẻ mặt mờ mịt. Nàng nhận thư, đọc chậm rãi, vẻ mặt biến hoá. Nàng vừa vui mừng, vừa bi thương, cảm khái… Thật lâu sau mới buông lá thư thở dài.
“Cuối cùng cũng đạt được tâm nguyện.”
Hai năm sau.
Tây châu.
Thái Huyền Sơn.
Ngọn núi này cao đến tận mây, quanh năm đều có mây vờn lượn quang, loáng thoáng thấy được phần nào điện đường hùng vĩ ẩn hiện. Bên trong mây mù mệnh mông tựa như còn có vài toà thần sơn lơ lửng, cảnh sắc không giống phàm tục thế gian.
Dưới núi hơn mười dặm là trụ sở Thái Ất Tông, người phàm tục không được xâm nhập. Nếu có khách đến, sẽ có người chuyên được cắt cử dẫn đường.
Một ngày kia.
“Bạch!”
Một vệt kim quang bay qua hư không rơi xuống trước thạch đình. Kim quang tán đi để lộ thân hình một người có tướng mạo uy nghiêm, thân hình cường tráng.
Nam tử này nhìn kỹ Mạc Cầu, ánh mắt có vẻ kinh ngạc.
“Đạo cơ?”
“Mạc Cầu từ Thương Vũ Phái bái kiến Liễu tiền bối.” Mạc Cầu chắp tay thi lễ, thái độ không kiêu ngạo nhưng cũng không tự ti. Hai năm bôn ba, cuối cùng hắn cũng đến nơi, trên người không có chút nào mệt mỏi.
Ngược lại còn có thêm vẻ thành thục, ổn trọng.
“Không cần khách khí.” Liễu Vô Thương gật đầu lạnh nhạt. “Đã cùng là Đạo cơ thì xưng hô đạo hữu là được. Các hạ họ Mạc, cùng Trịnh huynh quan hệ thế nào? Ta nhớ Trịnh huynh từng bảo sẽ để cho huyết mạch trong nhà đến chứ không có nói để người khác thay mặt.”
Nói đến đây, trong giọng nói của đối phương đã có chút lạnh lùng.
“Mạc mỗ xuất thân từ Xích Hoả Phong của Thương Vũ Phái, bái Trịnh tiền bối làm vi sư, tín vật chính là do hậu bối của Trịnh tiền bối tặng cho.” Mạc Cầu chắp tay lấy ra một vật đưa tới.
“Đây là do hậu nhân Trịnh Tùng của tiền bối trước khi đi sao chép lại, có thể chứng minh lời nói của tại hạ không phải là giả.”
“Ừm.”
Liễu Vô Thương đưa tay đón lấy, rót thần niệm quét qua, vẻ mặt đã có chút hoà hoãn hơn.
“Đã bái sư rồi sao còn gọi là tiền bối?”
“Thực không dám dấu, thời điểm Mạc mỗ bái sư tiền bối đã hôn mê bất tỉnh, chưa từng được lưu tại danh sách ở tông môn.” Mạc Cầu không giấu giếm, đem mọi việc kể lại một cách sơ lược.
“Cũng bởi vậy mà ta và Trịnh tiền bối tuy có danh phận sư đồ nhưng kỳ thực không giống bình thường.
“Trước khi đi để lại chút điều tốt cho hậu bối cũng hợp với tính cách của hắn.” Liễu Vô Thương lẳng lặng nghe xong rồi gật đầu. “Đã mang theo tín vật, việc đạo hữu gia nhập Thái Ất Tông sẽ không gặp vấn đề gì, nhưng tu vi của ngươi không giống người khác, Liễu mỗ không thể tự quyết mà phải xin chỉ thị của tiền bối trong tông môn.”
“Vâng.” Mạc Cầu gật đầu, lật tay gỡ từ trên người ra một cái túi đựng đồ. “Làm phiền đạo hữu đã hao tâm tổn trí.”
“A…”, Liễu Vô Thương tuỳ tiện quét mắt qua túi trữ vật, chân mày chau lên rồi lại giãn ra. “Đạo hữu khách khí rồi, mời đi theo ta.”
Nói rồi hắn vung tay thu Túi trữ vật lại, kim quang trên thân loé lên đã bay về ngọn núi xa xa.
Thái Ất Kim Quang Động.
Môn độn pháp này có tiếng tăm lừng lẫy trong các loại độn pháp. Mạc Cầu chớp mắt, hoả quang trên người bốc lên.
“Hô…”
Cửu Hoả Thần Long Tráo nâng hắn nhập vào không trung, uy thế tuy mạnh nhưng tốc độ so với Liễu Vô Thương thì chậm hơn rất nhiều.
“Ồ!”
Liễu Vô Thương đưa mắt nhìn, ánh mắt không khỏi hiếu kỳ. “Luyện sát thành cương, cả công lẫn thủ, môn bí thuật này của Mạc đạo hữu có chút bất phàm.”
“Quá khen.” Mạc Cầu đáp. “Môn bí pháp này cũng bình thường, kỳ thực do Mạc mỗ luyện hoá mấy sợi linh hoat nên mới đạt được tới mức độ này, không thể so được với độn pháp thần diệu của đạo hữu.”
“Thì ra là như vậy.” Liễu Vô Thương hiểu ra.
Khó trách ngọn lửa này có thể khiến hắn cảnh giác, thì ra là dung nhập mấy loại linh hoả trong đó. Sát khí khó ảnh hưởng tới tu sĩ Đạo cơ, nhưng khi đạt tới Luyện sát thành cương thì uy lực gia tăng đến mấy lần, tu sĩ Đạo cơ cũng không dám xem nhẹ.
Mạc Cầu rất hâm mộ độn pháp của Liễu Vô Thương. Thái Ất Kim Quang Độn không hổ là độn danh nổi tiếng đương thế, tốc độ nhanh đến kinh người. Dù hắn dùng toàn lực đuổi thì cũng chỉ miễn cưỡng theo được mà thôi. Kim quang trên thân người còn có thể miễn dịch rất nhiều pháp thuật, diệu pháp như thế quả thực là thượng thừa.
Có điều, nghe nói môn độn pháp này là bí truyền của Thái Ất Tông, không phải tu sĩ tông môn sẽ không được truyền thừa. Bản thân Mạc Cầu là kẻ ngoại lai sợ là khó có hy vọng học được.
Hai người bay theo nhau đến trước sườn núi Thái Huyền thì dừng lại.
“Mạc đạo hữu chờ một lát.” Liễu Vô Thương ra ý chào rồi nhấc tay đánh vào hư không phía trước một đạo linh quang.
Một lát sau, một mảnh hào quang từ trên trời bay tới, cuốn hai người vào trong rồi bay đến nơi nào đó.
Trùng Hư Điện.
Liễu Vô Thương dẫn Mạc Cầu đi vào khách phòng trong hậu điện.
“Mạc đạo hữu, đây là nơi tông môn dùng để tiếp khách quý, mấy hôm tới ngươi cứ nghỉ tạm ở đây. Khi có tin tức ta sẽ nhanh chóng báo cho ngươi. Yên tâm, thời gian chờ đợi sẽ không quá lâu.”
“Vâng.” Mạc Cầu không hỏi nhiều, chỉ chắp tay gật đầu.
Liễu Vô Thương có vẻ rất hài lòng với thái độ của Mạc Cầu. Hắn gật đầu, nói thêm vài câu. “Thái Ất Tông của chúng ta chia làm nhị phong sáu cung bát viện, trong đó vị trí của nhị phong chính là hạch tâm của tông môn.”
Nói xong đối phương giơ tay chỉ về nơi xa.
Mạc Cầu ngẩng đầu, mắt hiện linh quang nhìn qua tầng mây mù, hắn thấy được hai toà sơn phong đang trôi nổi tại chân trời.
“Sáu cung đều có điểm khác nhau. Thuần Dương Cung, Vô Lượng Cung, Thái Hoà Cung, Bắc Đấu Cung, Ất Mộc Cung, Thanh Vân Cung… Mỗi cung có truyền thừa khác nhau, nhưng cung nào cũng từng xuất hiện Nguyên Anh chân nhân. Tình huống cụ thể sau này ngươi sẽ rõ.”
“Vâng.” Mạc Cầu gật đầu. Nghe khẩu khí đối phương, lúc nhập môn có lẽ sẽ không xuất hiện biến cố gì.
“Còn một chuyện đạo hữu cần biết.” Liễu Vô Thương nói tiếp. “Công pháp đạo hữu tu hành tuy thuộc về Thuần Dương Cung nhất mạch nhưng dù sao cũng thành tựu Đạo cơ ở bên ngoài. Cho nên… về phương diện truyền thừa có thể gặp chút phiền phức.”
Nói xong hắn để lộ vẻ mặt khó nói. Hắn vốn nghĩ Trịnh Vi đưa hậu bối nhà mình đến mới lưu lại tín vật, ai ngờ người tới là người ngoài lại chứng được Đạo cơ. Việc này có thể sẽ làm phát sinh không ít biến số rất phiền phức.
Công pháp truyền thừa cho tu sĩ Luyện khí có thể không tính là gì, nhưng truyền thừa Đạo cơ là căn cơ của tông môn. Có thể lấy vi dụ như Thương Vũ Phái, Vương Kiều Tịch chính là đệ tử chân truyền nhưng cũng chưa từng nhận được truyền thừa Đạo cơ.
“A!” Mạc Cầu kỳ thực cũng sớm đoán được vấn đề này, hắn nghiêm mặt. “Xin đạo hữu cứ nói thẳng.”
“Thôi được.” Liễu Vô Thương gật đầu. “Bản tông không thường thu tu sĩ ngoại lai, nhất là người bái sư học nghệ, nhưng nếu muốn lấy được truyền thừa cũng không phải không có cách gì. Chỉ cần tích được công đức đầy đủ.”
“Công đức?” Mạc Cầu hỏi lại.
“Không sai.” Liễu Vô Thương gật đầu. “Liễu mỗ đã đáp ứng Trịnh huynh nên sự tình tất nhiên sẽ làm được. Đến lúc đó ta sẽ cầu cho Mạc đạo hữu một cái danh ngạch trưởng lão ngoại môn. Chịu khổ một giáp tử tức là sáu mươi năm hẳn là có thể vào được nội môn.”
“Một giáp tử ư?” Mạc Cầu thở dài. “Không còn biện pháp nào khác sao?”
Sáu mươi năm là một khoảng thời gian không ngắn. Tuy nói tu sĩ Đạo cơ có thọ nguyên đến hai ba trăm tuổi nhưng một giáp tử cũng không phải con số nhỏ. Hắn đến lúc này mới có hơn sáu mươi tuổi mà thôi. Ngoại môn thường có nhiều việc phải quan tâm, sợ không tĩnh tâm tu hành được.
“Truyền thừa tông môn há có thể qua loa được sao?” Liễu Vô Thương nghe vậy thì lắc đầu. “nhưng đạo hữu cũng không cần nản chí, truyền thừa hoàn chỉnh không có nhưng công pháp tu hành chắc chắn phải có. Huống hồ tuy nói là một giáp tử, thường cũng là để khảo nghiệm, chỉ cần lập được đại công là có thể rút ngắn thời gian đó lại. Tóm lại có nhiều biện pháp có thể thử.”
“Thì ra là như vậy.” Mạc Cầu khẽ buông lỏng tinh thần, hắn chắp tay mở miệng. “Làm phiền đạo hữu.”
“Không có gì.” Liễu Vô Thương khoát tay. “Ta cùng Trịnh huynh là bằng hữu tương giao tâm đầu ý hợp, năm đó hắn cứu ta một mạng, việc này là việc ta nên làm để báo đáp. Đúng rồi, Mạc huynh có am hiểu thứ gì không?”
“Cái này…”, Mạc Cầu chần chừ một lúc rồi nói. “Tại hạ tương đối am hiểu về luyện đan.”
“Luyện đan.” Hai mắt Liễu Vô Thương sáng lên, vẻ mặt hơi kích động. “Thật chứ?”
Luyện đan cần tiêu hao linh dược, đại sư luyện đan càng cần rất nhiều linh dược để luyện qua mới thành thục, không ai ngay từ đầu đã có thành tựu cả. Ngay cả Thái Ất Tông cũng không dám dễ dàng thu nạp đệ tử luyện đan. Cho dù là linh dược phổ thông, chỉ cần luyện chế thành công với xác suất đủ cao sẽ dễ dàng bán được.
“Không dám dối đạo hữu.” Mạc Cầu gật đầu. “Đan dược phàm nhân ta có tám chính thành có thể luyện được, đan dược luyện khí có sáu bảy thành nắm chắc. Linh đan dùng cho Đạo cơ thì tương đối kém. Quy Nguyên Đan, Ngưng Khiếu Đan, Uẩn Thần Đan ta đều có thể luyện chế.”
Những đan dược này mặc dù không có đủ dược liệu nên hắn chỉ luyện chế có đôi ba lần nhưng khả năng thành công lại khá nắm chắc. Dù sao trong nhiều năm bị vây khốn, hắn thường xuyên lấy Hồ Công Bão Đan Kinh ra xem và nghiên cứu. Lại thêm khả năng cảm ngộ sâu, gọi hắn là đại sư luyện đan cũng không quá đáng.
“Bộp bộp!”
Liễu Vô Thương đột nhiên vỗ tay, vẻ mặt vui mừng. “Tốt, tốt lắm. Mạc huynh có tài năng này, dù cho không có tín vật của tại hạ thì việc nhập môn cũng dễ như trở bàn tay mà thôi. Uẩn Thần Đan… ta nhớ toàn bộ Thuần Dương Cung cũng chỉ có mấy người luyện chế được mà thôi. Việc này… thực sự rất có triển vọng!”
Nói xong hai mắt hắn sáng ngời. “Mạc đạo hữu yên tâm, ngươi đã có thể luyện ra linh đan, muốn tích lũy công đức cũng dễ như trở bàn tay mà thôi.”
“Việc này…”
“Ngươi ở đây đợi ta một chút, ta đi rồi sẽ trở lại.”
Nói xong không chờ Mạc Cầu trả lời đối phương đã hoá thành một vệt kim quang hướng về một ngọn sơn phong bay đi, nhìn qua còn gấp hơn cả Mạc Cầu.
Một lát sau, Liễu Vô Thương xuất hiện trước một động phủ, tay cầm một kiện tín vật hướng người phía trong báo cáo, vẻ mặt trầm ổn không chút nào dao động.
“Sư bá, tình huống là như vậy, người này sở trường về luyện đan, chúng ta có thể kiểm tra.”
“Đã dám nhận thì chắc là không dám nói dối.” Trong động phủ linh quang mờ mịt như thực, một người kê cao gối ngủ trên bồ đoàn chậm rãi mở miệng. “Nhưng vì thân phận Đạo cơ ngoại lai nên cho mười năm để thử thách, mười năm dò xét tâm tính không thể thiếu. Ngươi… cho hắn đến trông coi Dược viên, chờ qua khảo nghiệm rồi sẽ nói tiếp.”
“Vâng.” Liễu Vô Thương khom người xác nhận. “Vãn bối cáo từ.”
Ra khỏi động phủ, được tông môn chiếu lệnh, hắn hơi trầm ngâm nhưng không trở lại Trùng Hư Điện mà trở về nơi ở của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận