Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 91: Vết kiếm

Chung Vân Triệu là trụ cột của Hắc Hổ Đường, tầm quan trọng của hắn còn vượt qua cả Đường chủ Chung Sơn. Điều này rất nhiều người đều biết. Hiện giờ hắn bị trọng thương. Cả Bạch Mã Phỉ lẫn người của nha môn đều hết sức tìm kiếm tung tích hắn. Một khi bị người ta phát hiện, hậu quả khó mà đoán được.
Người của nha môn có lẽ sẽ chọn cách mềm nắn rắn buông, chứ Bạch Mã Phỉ thì chắc chắn chỉ muốn tiêu diệt hắn càng sớm càng tốt.
Những điều này Mạc Cầu tất nhiên là biết, nhưng hắn biết mà vẫn muốn ra ngoài nên làm cho người khác cảm thấy khó hiểu.
“Mạc đại phu.” Quách Tiêu nhíu mày. “Thật không thể hoãn lại được sao?”
“Thật có lỗi với các vị.” Mạc Cầu than nhẹ. “Tại hạ dù chưa bái sư nhưng một thân sở học đều từ hiệu thuốc Thanh Nang mà ra. Trước đây Tần sư phó có ơn với ta, ta không thể không đi.”
Nếu là một thời điểm khác, hắn có lẽ sẽ nhường đối phương. Bây giờ hắn đã quyết chí ra đi, tất nhiên sẽ phải cương quyết. Còn như dùng đến sức mạnh...
Chung Vân Triệu đang nằm trên giường không động đậy, Chung Sơn thì không có ở đây, có xảy ra động tay động chân hắn cũng không sợ.
“Tên họ Mạc kia.” Lão ngũ tính khí nóng nảy, nghe xong là không nhịn được, hắn bước lên trước một bước thấp giọng quát. “Ngươi có biết là nếu ngươi đi ra ngoài, rất có thể sẽ làm bại lộ vị trí của Tam đương đầu không?”
Những người còn lại đều im lặng, thái độ cũng dần trở nên lạnh lùng.
“Điều này tại hạ tất nhiên hiểu.” Mạc Cầu vẫn không đổi sắc mặt nói tiếp. “Nhưng ơn tri ngộ, ơn cứu mạng tại hạ không thể quên được. Ta nhất quyết phải đi.”
“Ngươi đi thì làm được gì?” Quách Tiêu trầm giọng. “Lôi sư phó, Tần sư phó tuy là đại phu nhưng cảnh giới võ học không thấp. Bọn họ đều là cường giả cảnh giới Đoán Cốt, ngươi có đi cũng không làm được gì. Chờ qua mấy ngày, thương thế của Tam đương đầu ổn định rồi đi cũng không muộn.”
“Không được.” Mạc Cầu lắc đầu. “Việc này nếu hôm nay tại hạ không làm, sau này tất sẽ ân hận. Quách huynh xin đừng ngăn cản nữa.”
Nói xong, hắn hướng về Quách Tiêu khoát tay rồi ôm quyền thi lễ với Chung Vân Triệu.
“Tam đương đầu, xin đáp ứng cho thuộc hạ!”
Chung Vân Triệu nghiêm mặt, ánh mắt âm trầm. Hắn không đồng ý hay từ chối nhưng thái độ thì đã rõ. Hôm nay không giống trước đây, Mạc Cầu không còn là một tiểu nhân vật có thể tùy ý đuổi đi nữa.
Đối phương là ân nhân cứu mạng của hắn, là người sau này sẽ đứng đầu Diệu Dược Đường, là lực lượng nòng cốt trong tương lai. Chung Vân Triệu không muốn làm ra chuyện quá mức tuyệt tình với hắn. Nhưng nếu đáp ứng, rủi ro là quá lớn.
“Mạc đại phu, tâm tình của ngươi ta hiểu, điều ấy thật đáng khen.” Hắn hơi suy tư rồi không nhanh không chậm nói. “Tình huống lúc này không cho phép xảy ra sơ suất...”
“Tam đương đầu”, Mạc Cầu lên tiếng cắt ngang đối phương. “Ngài yên tâm, sau khi rời khỏi đây, thuộc hạ sẽ làm việc cẩn thận, tuyệt không để lộ vị trí nơi này.”
“Thối lắm”. Lão ngũ gầm lên. “Ngươi nói không để lộ thì sẽ không bị lộ sao? Một khi xảy ra chuyện, hậu quả người gánh nổi chứ?”
“Muốn đi?” Hắn hừ lạnh một tiếng, bước nhanh lại gần, cây côn đồng trong tay đã hướng đến sau lưng Mạc Cầu. “Hãy hỏi cây côn trong tay ta đây.”
Đối phương hành động như vậy nhưng không một ai có mặt ngăn cản, mọi người đều ngầm đồng tình với việc làm của hắn. Lão ngũ có thân hình cường tráng, thân cao gần hai mét. Trong số các cao thủ Đoán Cốt, thực lực của hắn không kém.
Cây côn vung lên, tuy có giữ lực nhưng thế tới vẫn rất hung mãnh, kéo theo tiếng gió rít gào.
Mạc Cầu đưa lưng về phía hắn, cả người hơi khom xuống không rên một tiếng.
Mắt thấy côn bổng sắp giáng đến nơi, ánh mắt Chung Vân Triệu hơi mở lớn, định há miệng khuyên ngăn thì đúng lúc ấy.
“Đang!”
“Xì...”
Một vòng hàn mang thì trong ống tay áo Mạc Cầu bay ra, đánh lên thân côn. Lão Ngũ biến sắc, cây côn không giữ được văng ra khỏi tay.
“Bạch!”
“Đương...”
Trường cồn chưa kịp đánh lên người Mạc Cầu thì đã bắn ra xuyên thủng vách tường bên cạnh, ngập sâu chừng nửa thước.
Cả không gian trở nên yên tĩnh lạ thường!
Hai mắt Chung Vân Triệu co rút lại, vẻ mặt kinh ngạc. Hắn nhìn từ đầu đến chân Mạc Cầu từ nãy đến giờ vẫn chưa hề di chuyển. Chỉ vung tay lên đã làm được như vậy. Thực lực của hắn ít nhất phải là Đoán Cốt đại thành!
“Soạt!”
Đao kiếm đua nhau tuốt ra khỏi võ, Quách Tiêu trầm mặt, sợi dây xích sắt cũng đã nằm trong tay hắn.
“Mạc đại phu, kiếm pháp không tệ. Chúng ta có mắt như mù lại không hề phát hiện ra được.”
“Quá khen.” Mạc Cầu lạnh nhạt đáp. “Lúc nhàn hạ ta tu tập một chút để phòng thân mà thôi, không thể so được với uy dũng của Quách huynh.”
“Mạc đại phu mới thật là khiêm tốn.” Hai mắt Quách Tiêu chau lại, chân bước nhẹ nhàng từ từ tiến lại gần. “Võ nghệ cao cường bậc này, xem như Quách mỗ cũng chưa chắc đã bằng được. Ngươi ẩn giấu thật sâu đấy.”
Sau khi kinh ngạc, trong lòng hắn tràn đầy nghi hoặc. Hắn nhớ mấy năm trước, lúc đó Mạc Cầu còn là một đứa bé gầy gò, hai tay trói gà không chặt. Chỉ sau có mấy năm hắn đã biến hóa lớn đến như vậy sao?
Chẳng lẽ, ngoài thiên phú về y đạo kinh người, hắn còn là một thiên tài luyện võ?
“Mạc đại phu võ nghệ tinh diệu, Quách mỗ nóng lòng muốn được lĩnh giáo vài chiêu, thế nào?”
Mạc Cầu chậm rãi nhìn hắn, âm thanh lãnh đạm. “Quách huynh cứ khăng khăng như thế, tại hạ cung kính không bằng tuân lệnh.”
Hai người mắt đối mắt, toàn thân đều căng ra, khí tức vô hình bắt đầu lan tràn.
“Đủ rồi.” Đúng lúc ấy, Chung Vân Triệu đột ngột lên tiếng.
Trước biến hóa xảy ra, hắn lại bình tĩnh vô cùng. Không biết trong lòng hắn nghĩ gì mà nhẹ nhàng khoát tay.
“Mạc đại phu có ơn tất báo, đây là việc nên làm. Chung mỗ há lại không biết đạo lý ấy? Ngươi đi đi.”
“Tam đương đầu!”
“Không thể được!”
Đám người có mặt nghe vậy thì đều biến sắc, Quách Tiêu càng kích động hơn. “Một khi xảy ra chuyện, tình huống của chúng ta đang tốt có thể sụp đổ trong tích tắc. Chuyện này không thể đồng ý được!”
“Ta đã nói là không vấn đề gì.” Khuôn mặt Chung Vân Triệu trở nên lạnh lão. Hắn trầm giọng. “Thế nào, các ngươi xem ta không thể động đậy nên không còn nghe lời nữa rồi?”
“Không dám!”
“Bọn thuộc hạ không dám!”
“Đa tạ Tam đương đầu.” Mạc Cầu thở khẽ. Nếu không bắt buộc hắn cũng không muốn phải động thủ nên hướng mấy người còn lại chắp tay. “Dược liệu cần dùng cho mấy ngày tới ta đã lưu lại đầy đủ. Tam đương đầu, Quách huynh, tại hạ xin cáo từ trước!”
Nói xong, không buồn nhìn sắc mặt mấy người, cũng không quay đầu lại, hắn bước thẳng ra ngoài, nhanh chóng mất dạng.
Sau khi hắn đi rồi.
“Tam đương đầu.” Quách Tiêu lên tiếng, muốn nói nhưng lại bị Chung Vân Triệu đưa tay ngăn lại. “Thôi, hắn dù sao cũng còn trẻ tuổi, nhiệt huyết dâng trào cũng là việc bình thường. Chúng ta cưỡng ép hắn thì sẽ thế nào? Hơn nữa...”
Hắn quét mắt nhìn mấy người rồi lắc đầu.
“Chúng ta gây náo nhiệt càng dễ gây ra sự chú ý.”
“Đúng.” Mọi người quay ra nhìn nhau, chỉ có thể cúi đầu nghe theo. “Thật không ngờ, Mạc đại phu lại còn có võ nghệ cao cường như thế.”
Lão ngũ rút cây côn đồng trong vách tường ra, đưa tay sờ vào vết kiếm hằn sâu trên thân côn, ánh mắt khiếp sợ.
“Hắn tuy dùng đoản kiếm nhưng lực đạo mạnh vô cùng, nếu thực sự động thủ ta chưa chắc đã là đối thủ của hắn.”
“Không sai.” Quách Tiêu đồng tình. “Đấy là Phân Ảnh Kiếm của hiệu thuốc Thanh Nang, lợi ở tập kích, trong khoảng cách gần khó mà phòng bị cho được.”
“Đoản kiếm...”, Chung Vân Triệu nhăn mày, đột nhiên hướng lão ngũ vẫy tay. “Ngươi mang cây côn tới đây ta xem.”
“Vâng.” Lão ngũ đáp rồi mang cây côn tới. Chung Vân Triệu khẽ đưa tay vuốt qua vết kiếm, ánh mắt đầy hồ nghi, cuối cùng hóa thành lạnh lùng đầy sát ý.
Vết kiếm này hắn thấy rất quen. Mấy năm trước lúc hắn vừa mới luyện ra Chân khí, nghe nói trong bang có thứ dị bảo có thể giúp hắn một bước lên trời nên mới viết thư mời vị Tiên nhân kia đến, hy vọng đối phương tiện tay chỉ điểm cho hắn vài câu. Thế nhưng...
Cũng bởi một vết kiếm như thế này mà hắn tuột mất nó khỏi tầm tay, Tiên đồ cũng trở nên mờ mịt.
Chung Vân Triệu nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt dữ tợn nhìn gắt gao vào vết kiếm.
“Chính là hắn. Người năm đó chính là hắn. Chính hắn đã cướp đi thứ vốn phải thuộc về ta.”
Thiết tinh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận