Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 145: Trốn

“Xì...”
Kiếm quang lóe lên rất nhanh rồi biến mất. Thân thể Đoạn Đức cứng đờ, ánh mắt hốt hoảng không thể tin nổi. Sinh cơ trong mắt dần tan biến.
“Phù phù...”
Thi thể hắn đổ gục xuống mặt đất, mi tâm có một vệt máu đỏ thắm từ từ hiện ra.
“Sát chiêu Điện Vũ Cuồng Lan của Nhất Tự Truy Hồn Điện Kiếm uy lực tuy mạnh, nhưng ngay sau thời điểm bộc phát lại bị suy yếu trong khoảng thời gian hai hô hấp. Nếu có thể chống lại hoặc tránh được thì nhất định sẽ có cơ hội phản sát.”
Lời nói của Đổng Tiểu Uyển vẫn văng vẳng bên tai Mạc Cầu, hắn còn chưa quên. Vừa nãy hắn cố tình dùng lời lẽ khích bác cốt để Đoạn Đức nộ khí xung thiên, không cố kỵ gì mà tung ra chiêu này.
Quả nhiên một kích tất sát!
“Phù...”
Mạc Cầu đưa hai tay chống gối thở dốc, thân thể hắn run lên, lông tơ dựng ngược. Một kích cuối cùng hắn đã dốc hết toàn lực. Nếu không thành công, hắn sẽ rơi vào hiểm cảnh. Cũng may Đổng Tiểu Uyển không nhầm.
“Soạt...”
Phía sau có tiếng bước chân dừng lại, ba người mặc đồ đen sững người, vẻ mặt đầy hoảng nhìn về phía hắn. Bọn họ rất rõ thực lực của Đoạn Đức, trong đám cao thủ nhập lưu Đoạn Đức chắc chắn không thuộc về tốp cuối. Ít nhất ba người bọn hắn liên thủ cũng không phải là đối thủ của y.
Thế mà... hắn đã bỏ mạng dưới tay người khác!
Mạc Cầu đứng dậy, trưởng kiếm khẽ vung, trường đao rơi trên mặt đất đã bay lên nằm trong tay hắn. Một đao một kiếm trong tay, hắn chăm chú nhìn ba người đối diện.
“Làm sao bây giờ, lão đại?”
“Đi.”
Người đứng đầu chớp mắt, đột nhiên quát lên một tiếng rồi dẫn theo hai người còn lại chạy vội về sau, sau mấy hơi thở đã mất dạng trong rừng rậm. Hành động của ba người này dứt khoát không hề do dự.
Hai mắt Mạc Cầu cũng chăm chú nhìn nhưng không đuổi theo. Tình trạng hiện giờ của hắn không tốt, nhục thân bị chân khí đối phương tác động hiện giờ vẫn còn đang đau nhức, gân cốt vô lực. Hắn có đuổi theo cũng khó mà cản đối phương được, lại mất thời gian. Nếu chỉ có ba người này phát hiện ra hắn, hắn sẽ cố gắng truy đuổi để diệt cỏ tận gốc, nhưng lúc trước đã có người khác biết tới việc này, tin tức khó mà giữ kín được.
Tốt nhất là hắn quay về trụ sở rồi kêu người tập trung lực lượng bao vây không để đám dư nghiệt Hắc Sát Giáo có cơ hội đào tẩu thì hơn.
Trong lòng đã quyết, hắn vận kình đè nén cảm giác khó chịu trong người, lục soát thi thể Đoạn Đức theo thói quen một lúc rồi nhanh chóng thu gọn đồ đạc, thi triển bộ pháp Chỉ Xích Thiên Nhai lao vút đi.
Hai khác thời gian sau.
“Miêu đường chủ!”
Mạc Cầu vừa thở hồng hộc vừa xông vào doanh địa, liếc nhìn người canh giữ, chào một tiếng rồi xộc thẳng vào bên trong.
“Miêu đường chủ, mau phát tính hiệu cầu viện, chúng ta đã phát hiện ra chỗ ẩn thân của Hắc Sát Giáo rồi.”
Trong động huyệt, ánh đuốc chập chờn, Miêu đường chủ cùng một vị chấp sự họ Hạ đang bàn bạc công việc.
“Cái gì?” Hai người nghe hắn nói xong thì lập tức đứng dậy. “Ở đâu?”
“Ở gần đây thôi.” Mạc Cầu vội đáp. “Còn nữa, thì ra Đoạn Bất Bình và Đoạn Đức chính là hai người cấu kết với dư nghiệt Hắc Sát Giáo. Bọn hắn cướp vật tư của chúng ta đưa cho Tử Dương Môn là giả, đưa cho đám dư nghiệt Hắc Sát Giáo mới là thật.”
Hắn nói dứt lời nhưng không để ý thấy biểu hiện của hai người Miêu Nguyên Thông có chút quái dị.
“Việc này...”, tên chấp sự thấp giọng. “Mạc huynh đệ, Đoạn chấp sự tuyệt đối trung thành với tông môn, sao có thể cấu kết với đám dư nghiệt của Hắc Sát Giáo được? Ta sợ rằng việc này có hiểu lầm gì đó.”
“Hiểu lầm?” Mạc Cầu nhíu mày. “Ta tận mắt thấy Đoạn Đức đi cùng với mấy người Hắc Sát Giáo, hắn còn muốn giết ta để giệt khẩu nữa...”
Hắn vừa nói đến đây, chợt cảm thấy có điều gì đó không đúng. Âm thanh chưa ra khỏi miệng đã im bặt, toàn thân cứng đờ. Lúc hắn nói chuyện, ánh mắt Miêu Nguyên Thông lại di chuyển sang một hướng khác.
Bên trong động quật không lớn, bình thường chỉ làm chỗ để nghị sự, hiện giờ lại có một tấm rèm vải ngăn ra một khoảng không gian phía trong. Lúc này từ trong không gian ấy tỏa ra sát cơ bao phủ lấy toàn bộ động quật.
“Hô...”
Gió lạnh thổi rát bên ngoài động, xuyên thấu qua khe hở mà vào. Tấm rèm vải bị xốc lên, để lộ một khuôn mặt âm trầm mang đầy sát ý.
Đoạn Bất Bình!
Hắn đang ở đây.
Mạc Cầu lạnh hết cả sống lưng, ánh mắt sa sầm. Đoạn Bất Bình đứng dậy, ánh mắt quan sát đối phương rồi dừng lại ở thành kiếm vốn thuộc về con trai hắn.
“Con ta... thế nào?”
Âm thanh không lớn nhưng lạnh lẽo như hàn băng vạn năm, hàn khí lạnh lẽo như muốn xuyên thấu cốt tủy người khác. Tên chấp sự có thực lực yếu nhất vội nuốt khan, toàn thân không tự chủ được run lên nhè nhẹ.
Hai mắt Mạc cầu cau lại, hắn đưa mắt nhìn Miêu Nguyên Thông thì thấy ánh mắt người này cũng trở nên lạnh lẽo âm trầm từ lúc nào.
“Uỳnh!”
Hai người đồng thời phát lực, một người hướng ra ngoài, một người quay vào trong như hai mũi tên lao vút ra. Bọn hắn quyết định rất nhanh.
Trốn!
Chỉ là hướng trốn của hai người lại hoàn toàn khác nhau. Mạc Cầu chọn chạy vào sâu trong động để trốn. Nơi này là một cái quặng mỏ, bên trong có thông đạo kéo dài thông sốt, đi vào đó dù dễ lạc đường nhưng đối phương muốn truy đuổi hắn cũng khó khăn hơn.
Miêu Nguyên Thông lại lựa chọn chạy ra bên ngoài. Bên ngoài tập trung nhiều người, hắn hy vọng mọi người hợp lực thì có thể thay đổi được cục diện. Còn về ý định phản kháng?
Mạc Cầu dẫu có tự tin thế nào cũng biết rõ hắn không phải là đối thủ của một cao thủ nhị lưu. Sợ rằng tất cả người trong doanh địa cộng lại cũng không phải là đối thủ của tên Đoạn Bất Bình kia!
“Muốn chạy trốn?”
Hai mắt Đoạn Bất Bình càng lạnh lẽo, hắn đạp nhẹ chân, cả người đã phóng ra xa hơn hai trượng. Cả người hắn như long đằng hổ vồ, uy thế muốn khuấy động cả phong vân. Hắn không ra tay thì thôi, vừa xuất chiêu đã khiến cho trời long đất lở. Thân pháp hắn sử ra chính là Long Hổ Bộ đích truyền của Tử Dương Môn.
Hắn vung tay, chưởng lực mênh mông đánh về phía Miêu Nguyên Thông ngăn cản đối phương trốn ra ngoài, đồng thời năm ngón tay còn lại mở rộng chụp về phía Mạc Cầu.
So với Miêu Nguyên Thông, Đoạn Bất Bình quan tâm đến Mạc Cầu hơn. Lực lượng từ bàn tay hắn đánh ra có thể xuyên thủng cả sắt đá. Chân khí trong người hắn trào ra khiến thân thể Mạc Cầu bị ảnh hưởng, hắn không thể không xoay người lại chống đỡ.
Tình huống cấp bách, hắn cắn chặt răng, đao kiếm tương hợp với cơ thể rồi thi triển Âm Dương Trảm trong Âm Dương Thác Loạn Đao!
“Đương...”
Chân khí ngưng tụ như thực chất va chạm cùng đao kiếm làm kình khí tản ra bốn phía, Mạc Cầu bị đánh bay về phía sau. Hắn liều mạnh đánh một kích phản công cũng khiến thân thể Đoạn Bất Bình sững lại một chút, không thể đuổi theo mấy người khác.
“Giết người!”
Có tiếng Hạ chấp sự vang lên, cùng với đó là bóng người lao ra khỏi động. “Đoạn Bất Bình cấu kết với du nghiệt của Hắc Sát Giáo, hắn muốn giết người diệt khẩu...”
“Phốc!”
Hạ chấp sự mới chạy ra khỏi động chưa được mấy chục bước đã bị Đoạn Bất Bình đuổi kịp, một chưởng mất mạng.
“Muốn chết!”
“Trốn mau.” Miêu Nguyên Thông cũng thừa cơ xông ra, chạy về một phía rừng rậm, vừa chạy vừa kêu. “Đoạn Bất Bình cấu kết với Hắc Sát Giáo muốn giết người diệt khẩu, các ngươi chia nhau mà trốn, nhanh đến phủ quân thông báo.”
Hắn vừa rống, thân thể đã nhảy lên không, hai tay vung ra, Phán Quan Bút trên người bay ra như ám khí.
“Phạch!”
“Răng rắc...”
Hai thanh Phán Quan còn lơ lửng giữa không trung, đầu bút đã vỡ ra hóa thành hơn mười đạo hàn mang ngăn thế tới của Đoạn Bất Bình.
“Soạt...”
Tức thời, cả không gian trở nên hỗn loạn. Có người không dám tin, có người thất thần không kịp phản ứng, cũng có người đã nhanh chóng chạy trốn ra ngoài.
Toàn cảnh là một hồi hỗn loạn.
“Đáng chết!”
Đoạn Bất Bình từ trên không hạ xuống, quét mắt nhìn ra bốn phía, chỗ nào cũng thấy người trong doanh địa đang bỏ trốn, hắn sa sầm nét mặt.
Ở trong động, Mạc Cầu gắng gượng đứng dậy, lấy từ trong ngực ra một viên Dưỡng Nguyên Đan, nuốt vội xuống miệng rồi lảo đảo lao sâu vào trong động.
Bên ngoài, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận