Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 93: Bàn giao

“Ai thắng ai thua đây?”
“Còn phải nói sao, Tần sư phó tuy có y thuật cao siêu nhưng chưa từng nghe nói hắn có võ thuật cao cường, nhất định không phải là đối thủ của Lôi sư phó.”
“Chưa chắc.” Có người khác lắc đầu. “Thật ra võ nghệ của Tần sư phó cũng rất lợi hại, lúc trước không phân cao thấp với Lôi sư phó. Mấy năm vừa qua hắn không hiển lộ tu vi nên nhiều người không biết, không có nghĩa là hắn yếu hơn vị Lôi sư phó kia.”
“Cũng có thể.” Một người gật đầu. “Nếu Tần sư phó không có mấy phần có thể thắng thì sao lại đáp ứng sinh tử chiến cùng với Lôi sư phó chứ.”
“Ai!” Có tiếng thở dài vang lên.
“Hứa lão mới ra đi chưa bao lâu mà đệ tử đồng môn đã vội tương tàn, lão ở dưới suối vàng không biết sẽ cảm thấy thế nào đây?”
“Động thủ rồi!” Có người hô lên.
“Nhanh quá!”
“Tần sư phó hào hoa phong nhã thế mà công phu lại lợi hại như vậy sao? Nhầm rồi nhầm rồi!”
“Nhưng Phân Ảnh Kiếm của hiệu thuốc Thanh Nang thủ thắng từ linh hoạt mềm dẻo. Trực diện đối chiến sợ là sẽ phải chịu không ít thiệt thòi. Không chỉ vậy, Lôi sư phó cũng là người thành thục Phân Ảnh Kiếm pháp, trong khi Tần sư phó không hề nắm được mâu pháp của đối phương ra sao. Thắng bại sợ là...”
“Mau nhìn kìa...”
Bên dưới chiến đài, mọi người đua nhau bàn luận, trên đài, trận chiến giữa hai người cũng đi vào cao trào, sát ý đột hiển.
“Uỳnh!”
Hai người xông vào nhau xong liền tách ra.
“Không được.” Mạc Cầu chớp mắt, thân hình nhoáng lên một cái đã xuyên qua đám người nhảy lên lôi đài.
Thất Tinh Bộ, Yến Tử Tam Sao Thủy và Nhất Tuyến Thiên,... rất nhiều bộ pháp sau khi dung hợp đẩy tốc độ của hắn nhanh như một tia sáng, xuyên qua đám người đang chen chúc nhau.
Tề sư huynh, Tần Thanh Dung chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã không nhìn thấy Mạc Cầu đâu nữa.
Không chỉ có Mạc Cầu, ở bên cạnh lôi đài, nhiều người đang quan sát trận chiến cũng nhanh chóng xông tới ngăn giữa hai người.
Sư phó ở hiệu thuốc trước giờ vẫn có quan hệ thân cận với nhiều đại nhân vật, các nhà phú hộ, hào môn ở trong thành. Trong các nhà ấy cũng không thiếu cao thủ.
“Dừng tay.”
Có người hô lớn, Mạc Cầu đã xuất hiện trước người Tần sư phó nhìn về phía đối diện.
“Phốc!” Thân thể Lôi sư phó lắc lư, từ trong miệng phun ra một ngụm tiên huyết, ánh mắt dữ tợn nhìn Tần sư phó. “Sư đệ thật bản lãnh. Thừa lúc đối phương không chuẩn bị đã dùng ám tiễn đả thương người. Năng lực so với năm xưa đã tiến rất xa đấy.”
“Ngươi cũng không kém.” Sắc mặt Tần sư phó đã tái xám lại, phần bụng có một vệt máu đỏ, hắn trả lời lạnh lùng. “Bỏ qua kiếm pháp của sư môn để tu mâu pháp của phái khác. Bây giờ phải dùng đến nó để tranh đoạt gia sản thì hay thật!”
“Hừ!” Lôi sư phó biến sắc, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa giận dữ, lại có cả nghi hoặc. “Cuộc chiến hôm nay sẽ thế nào?”
“Ngươi cảm thấy sao?” Tần sư phó lạnh lùng đáp. “Tần mỗ còn mấy phần khí lực, nếu ngươi muốn quyết sinh tử thì ta sẽ theo tới cùng.”
Hai mắt Lôi sư phó co rút lại.
“Việc này...”, vị lão giả tóc trắng chủ trì cuộc quyết đấu chậm rãi lên tiếng. “Hai vị đều đã bị thương, xem ra không thể động võ được nữa. Chúng ta xem như trận chiến hôm nay có kết quả hòa, thế nào? Sản nghiệp của hiệu thuốc sau này lại nói cũng chưa muộn.”
“Được lắm, không tệ.” Có tiếng người hùa theo. “Cùng là đệ tử đồng môn, chém giết như thế còn ra làm sao. Chẳng bằng cùng nhau ngồi xuống mà nói chuyện để giữ lấy hòa khí.”
“Nên như vậy, nên như vậy thì hơn.”
“Tần sư phó.” Mạc Cầu quay lại xem xét tình trạng của Tần sư phó thì bị hắn đưa tay ngăn lại.
“Lôi sư huynh.” Hắn nhìn đối phương. “Ngươi muốn thế nào đây?”
“Ta muốn thế nào?” Hai mắt Lôi sư phó chớp động, sắc mặt đã lúc đỏ lúc trắng. Hắn quét mắt nhìn mọi người rồi đáp. “Trận chiến hôm nay xem như hòa nhau. Bảy ngày nữa sẽ lại tái chiến, lúc đó ngươi có dám ứng chiến hay không?”
“Được.” Tần sư phó gầm khẽ. Hắn cố gượng ép để giữ được khí thế. “Bảy ngày sau sẽ quyết tử chiến.”
Mạc Cầu nhướng mày, vô thức nhìn về phía Tần sư phó.
Đêm.
Đèn đuốc trong hiệu thuốc sáng trưng nhưng lượng người lại không có mấy. Đám sư phó, hỏa kế và giúp việc đã rời đi. Ngoài mấy người hộ viện, chỉ còn lại cha con Tần sư phó, Tề sư huynh và Mạc Cầu mà thôi.
Bên trong phòng, bài vị của Hứa lão còn rất mới, hương khói lượn lờ. Hai mắt Tần sư phó mơ hồ, hắn đang ngồi ở chính giữa.
“Sư phó.” Tề sư huynh lo lắng gọi. “Ngài không sao chứ?”
Trận chiến trên võ đài hôm nay kết thúc rất nhanh, kết quả thực sự ra sao không có nhiều người biết.
Trong khoảnh khắc quyết định ấy, Tần sư phó đã gặp chuyện gì?
“Tề Khôn.”
“Có đệ tử.”
“Ta đối đãi với ngươi thế nào?”
Tề sư huynh sững người, vội ngẩng đầu nhìn Tần sư phó đáp.
“Sư phó đối với đệ tử như cha như huynh trưởng, ân trọng như núi. Tề Khôn vĩnh viễn không dám quên, dù thịt nát xương tan cũng phải báo đáp.”
“Tốt.” Tần sư phó gật đầu. “Sau này, ta định mang hiệu thuốc Thanh Nang giao cho ngươi quản lý.”
“A!” Tề sư huynh giật mình, cuống quýt cả lên. “Sư phó...”
“Ngươi yên tâm.” Tần sư phó khoát tay. “Ta còn chưa chết được. Nhưng sư muội và nhạc phụ đều đã mất rồi, mọi việc của hiệu thuốc ta không còn muốn nhúng tay vào nữa. Ngươi không cần lo lắng, ta đã nói chuyện với từng vị sư phó trong hiệu thuốc rồi, họ sẽ giúp ngươi quản lý tốt hiệu thuốc. Vấn đề duy nhất chính là y thuật của ngươi... Ta truyền Thanh Nang Dược Kinh cho ngươi hơi muộn!”
“Sư phó.” Hai mắt Tề sư huynh đã đỏ lên. “Ta nhất định nghiêm chỉnh nghiên cứu y thuật, sẽ không làm người mất mặt!”
“Vậy là tốt rồi.” Tần sư phó gật đầu, rồi nhìn hắn bảo. “Ngươi ra gọi Mạc Cầu vào đây.”
“Vâng.” Tề sư huynh nghẹn ngào đáp rồi khom người lui ra. Một lúc sau Mạc Cầu đã có mặt ở trong phòng.
Hắn ôm quyền, chắp tay thi lễ.
“Tần sư phó.”
“Ừ.” Tần sư phó gật đầu, lấy từ trong người ra một vật đưa tới. “Cái này cho ngươi.”
“Cái này là?” Mạc Cầu vươn tay nhận lấy.
“Địa đồ.” Tần sư phó đáp. “Ta nghe nói ngươi muốn rời khỏi nơi này. Bộ bản đồ này so với thứ ngươi muốn tìn thì chi tiết hơn nhiều. Nhưng ta có một điều kiện.”
Mạc Cầu ngây người ra một lúc mới gật đầu.
“Tần sư phó xin mời nói.”
“Ta muốn ngươi mang Thanh Dung đi cùng. Không phải đi quận thành mà là đi Đông An phủ.” Tần sư phó từ tốn nói. “Tất nhiên, để đáp lại, ta cũng sẽ mang phần còn lại của Thanh Nang Dược Kinh cho ngươi.”
“Tần sư phó.” Mạc Cầu kinh ngạc thốt lên. “Vì sao vậy?”
Hắn nhìn ra, thương thế của Tần sư phó không nhẹ nhưng còn chưa đến mức mất mạng. Sao hắn lại làm ra những việc như là lo liệu hậu sự thế này.
“Phủ Đông An là nơi địa linh nhân kiệt. Nhạc phụ, sư muội của ta đều đến từ nơi đó.” Tần sư phó không giải thích mà nói thẳng. “Điểm mấu chốt là Nhị sư huynh hiện giờ cũng đang ở đó, làm quản sự dược đường cho một môn phái. Đến đấy rồi, có hắn chăm sóc cho Thanh Dung ta cũng yên tâm.”
“Tần sư phó.” Mạc Cầu nhíu mày. “Không phải là ta không muốn làm theo lời ngươi, nhưng ta có dự định từ trước sẽ đi quận thành, không nghĩ sẽ đi phủ Đông An.”
Tuân Lục, Tiểu Sở, còn có cả Liễu Cẩn Tịch và Văn Oanh đều đang ở đó.
“Quận thành tuy tốt nhưng cũng không khác chỗ này bao nhiêu.” Tần sư phó quay ra, trong mắt hiện lên một tia sắc bén. “Phủ Đông An thì không giống như vậy. Nơi đó võ học hưng thịnh, nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, rất hợp với ngươi. Có sư huynh ta tiến cử, ngươi có thể bái nhập vào một đại môn phái nào đó để không lãng phí đi thiên phú võ học của ngươi.”
Mạc Cầu khẽ động trong lòng.
“Mặt khác...”, Tần sư phó nói tiếp. “Việc học nghề tạm thời không nhắc đến, nhưng lúc ngươi bị đạo phỉ đuổi giết, chính là ta đã mở cửa cho ngươi vào hiệu thuốc tránh né, phần nhân tình này đã đủ chưa?”
Câu nói của hắn làm Mạc Cầu thật khó cự tuyệt. Hắn thở dài.
“Cho ta suy nghĩ một chút.”
“Không vấn đề.” Tần sư phó gật đầu.
Ra đến cửa, Mạc Cầu vuốt vuốt thái dương, vẻ mặt âu sầu. Hắn lặng lẽ trở về phòng khách. Tần sư phó bảo hắn làm một chuyện không dễ dàng gì.
So sánh giữa quận thành và phủ Đông An thì phủ Đông An có lẽ tốt hơn, nhưng hắn không quen thuộc với cuộc sống ở đó, mọi thứ sẽ phải làm lại từ đầu.
Còn ở quận thành, hắn vẫn hay nhận được tin tức từ người quen ở đây. Vì sao hắn lại muốn mình đích thân tới đó? Thương thế của Tần sư phó cũng không quá nặng, chẳng lẽ không thể tự mình đưa Tần Thanh Dung đi hay sao?
Không đúng!
Mạc Cầu chợt ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên, đột ngột lao về phòng ở của Tần sư phó.
“Rầm!”
Cửa phòng mở toang, trong phòng không có một ai. Chí có một tờ giấy để lại trên mặt bàn, trên đó viết hai chữ lớn.
“Phó ước!”
Tất nhiên là sinh tử ước cùng với Lôi sư phó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận