Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 561: Thu đồ

Gian phòng của nữ nhi được trang trí tinh xảo, ưu mỹ, dù là phòng của Cơ Băng Yến cũng không ngoại lệ. Vừa vào phòng, một mùi thơm nhàn nhạt đã bay vào mũi. Chân mày Mạc Cầu hơi chau lên, ánh mắt trầm tư. Cỗ hương khí này không giống với linh hương mà đến từ trong thể nội Cơ Băng Yến. Người khác dù tu vi có cao thâm cũng chưa chắc đã ngửi ra, chỉ có hắn với nhục thân có thể sáng với Kim Đan mới nghe ra được.
Mùi thơm này đại biểu cho… tính dục!
Trăm khiếu của tu sĩ câu thông, nhục thân vô hạ không bị hôi thói, thể vị cũng bất đồng. Mỗi loại thể vị đều đại biểu cho một loại cảm xúc khác nhau. Sau khi Mạc Cầu đột phá Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân mới phát hiện ra bí mật này.
Trong phòng không có người ngoài. Tần Nguyên Hương, Tư Đồ Hủ và Cơ Băng Yến đang ngủ say. Tần Minh Tạ đã đi ra ngoài.
“Mạc đại sư.” Tần Nguyên Hương lên tiếng. “Năm ngoái Băng Yến đã tỏ ra không thoải mái, hơn một năm nay lúc nào cũng ở trong tình trạng dày vò như vậy, chúng ta đã thử rất nhiều biện pháp nhưng đều không có tác dụng. Hiện giờ chúng ta không cầu Mạc đại sư có thể trị hết cho nó, chỉ cần có thể làm giảm đau đớn đã là phúc lắm rồi.”
Hơn một năm nay, người chịu tội không chỉ có Cơ Băng Yến, cả Cơ Trường Không và Tần Nguyên Hương đều như vậy. Đêm không ngủ say giấc, lòng dạ không thể tập trung tu hành, thần hồn lúc nào cũng bi thống dày vò, thực lực không tiến mà còn thụt lùi. Tần Nguyên Hương từng là đảo chủ phu nhân ung dung quý khái, khí chất thoát tục, mặt mày giờ cũng đã xuất hiện nhiều nếp nhăn.
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu bước tới trước giường, kéo cái ghế tròn rồi ngồi xuống. Năm ngón tay vừa đặt nhẹ lên mạch đập, ánh mắt của hắn liền biến đổi.
“Ừm…”
Dù đang ở trạng thái ngủ mơ, Cơ Băng Yến vẫn rất nhạy cảm với ngoại giới, chân mày nàng chau lại, miệng khẽ rên lên một tiếng. Có điều, âm thanh vừa như đau đớn, rên rỉ lại ngọt ngào tận xương khiến người ta khó kìm hãm được nhiệt hoả trong lòng. Nếu điều này truyền ra ngoài, sau này Cơ Băng Yến có hồi phục cũng để lại thanh danh không tốt đẹp gì.
Gò má Tư Đồ Hủ đã ửng đỏ, bàn tay vô thức nắm vào chéo áo. Ngược lại là Tần Nguyên hương, mặc dù có hơi lúng túng nhưng vẫn chăm chú quan sát biểu hiện của Mạc Cầu. Mặc dù nàng không đặt nhiều hy vọng nhưng vẫn mong đối phương có thể làm giảm bớt đau đớn cho nữ nhi của mình.
“Độc thật lợi hại!” Mạc Cầu thu tay về, giọng nói tán thưởng. “Mạc mỗ tiếp xúc với y đạo chừng hơn hai trăm năm, cũng xem như kiến thức rộng rãi nhưng đây là lần đầu thấy được kỳ độc bậc này. Có thể dị hoá tam hồn thất phách, thật sự là cao minh!”
Hắn là thầy thuốc, tầm nhìn xa hơn người thường rất nhiều. Độc này có thể dị hoá tam hồn thất phách, nếu có thể tiến triển thêm, trên con đường tu hành đối với Tông sư Kim Đan cũng rất có lợi.
Độc và y từ trước đến giờ vốn không phân biệt.
“Độc?”
Hắn vừa dứt lời, Tần Nguyên Hương liền lộ ra vẻ mặt mờ mịt, khó hiểu. “Mạc đại sư, lời ấy là ý gì? Ngươi nói là…, Bằng Yến nhà ta bị trúng độc?”
Sắc mặt nàng trắng bệch, âm thanh đã bắt đầu run rẩy.
“Phu nhân đã có giải dược trong tay, chẳng lẽ còn không biết… thiếu đảo chủ trúng độc?”
Vừa dứt lời này, sắc mặt hắn cũng biến đổi. Hai người nhìn nhau, trong lòng đều thấy nặng nề.
Trong gian phòng tĩnh mịch, hai mắt Tần Nguyên Hương rưng rưng, nàng nhìn trên đầu Cơ Trường Không đã có thêm mấy sợi tóc trắng rồi muốn nói gì lại thôi. Nàng có nhiều điều muốn hỏi nhưng biết là không phải lúc, chỉ cúi đầu rơi lệ. Mạc Cầu cũng không nhiều lời. Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng đây đều là việc nhà của Cơ gia, không liên quan đến hắn.
Chỉ có Cơ Trường Không mang vẻ mặt kích động, rất khó khăn mới ổn định được tâm tình.
“Mạc đại sư, ngài nhìn ra được là tiểu nữ trúng độc?”
“Đúng.” Mạc Cầu gật đầu. “Đây là loại độc cao minh, quả thật Mạc mỗ bình sinh ít thấy.”
“Mạc đại sư.” Cơ Trường Không tiến lên một bước, hai mắt sáng lên mong chờ. “Loại độc này ngươi có giải được hay không?”
Hắn đã mời vô số danh y đến, thậm chí mời cả tông sư Kim Đan nhưng đừng nói đến việc trị liệu, ngay cả nguyên nhân bệnh lý còn không có ai nói ra được. Cho đến tận hôm nay, tới lúc này, nghe mấy lời của Mạc Cầu thì hắn không khỏi kích động vạn phần.
“Việc này…”, Mạc Cầu chần chừ.
“Mạc đại sư, cứ nói đừng ngại.” Tần Nguyên Hương ở bên cạnh nhẹ nhàng nói. “Hơn một năm nay, vợ chồng chúng ta đã tuyệt vọng không biết bao nhiêu lần, suy nghĩ cũng thoáng lên nhiều rồi.”
Nói xong, vẻ mặt đau thương nở một nụ cười khắc khổ. Mặc dù nói rằng đã nghĩ thoáng nhưng sâu trong thâm tâm hai người vẫn có những chờ mong nhất định, điều này không giấu được Mạc Cầu.
“Loại độc này xâm nhập vào nguyên thần, dị hoá tam hồn thất phách rất huyền diệu.” Mạc Cầu trầm ngâm. “Nhưng cũng không phải là không thể hoá giải.”
“Đại sư.” Cơ Trường Không lại bước tới trước, đôi mắt nổi tơ máu. “Nếu đại sư có thể giải độc này, cứu được nữ nhi của ta, Cơ mỗ nguyện lấy tính mệnh thân gia dâng lên. Nếu có điều gì yêu cầu xin cứ mở miệng, trên dưới Đằng Tiên Đảo sẽ toàn lực ứng phó.”
“Không cần đến mức ấy.” Mạc Cầu ngạc nhiên, vội vàng lắc đầu. “Cơ đảo chủ nói quá lời rồi, không cần phải như thế. Chỉ là giải pháp có phần… có phần không tiện.”
Hắn không nghĩ ra, vị đảo chủ này vì nữ nhi lại có thể làm đến mức ấy. Hắn không có hậu nhân, càng không có nhi nữ nên không hiểu rõ tâm tình của vợ chồng Cơ Trường Không.
“Có gì không tiện?” Tần Nguyên Hương cũng lại gần hỏi. “Mạc đại sư cứ nói đừng ngại, nếu chúng ta có thể làm được nhất định sẽ dốc toàn lực đi làm.”
“Ừm…”, Mạc Cầu nghĩ ngợi rồi nói. “Hồn phách thiếu đảo chủ dị biến, tam hồn thất phách lẫn vào nhau. Để giải cứu thì có ba cách. Đầu tiên là tìm được bí bảo tái tạo hồn phách vì như linh vật Thất Diệp Tiên Liên trong truyền thuyết chẳng hạn.”
Cơ Trường Không và Tần Nguyên hương đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt trở nên ảm đạm. Kỳ vật như thế đừng nói là bọn họ, ngay cả tông sư Kim Đan cũng không có được, chân nhân Nguyên Anh cũng hết sức quý trọng.
“Cách thứ hai là nhờ người thông thạo bí pháp thần hồn cưỡng ép sắp đặt lại hồn phách cho thiếu đảo chủ. Cách này thì Mạc mỗ miễn cưỡng có thể làm được.”
Hai người kia nghe xong liền sáng mắt lên.
“Hai vị đừng vội.” Mạc Cầu nhấc tay ngăn hai người định nói gì. “Phương pháp này mặc dù có thể thực hiện nhưng sẽ tốn rất nhiều thời gian, sợ là phải mấy chục năm mới có thể thành công viên mãn. Chưa nói tại hạ không có nhiều thời gian như vậy, coi như có thì sợ hai người liệu có yên lòng giao nữ nhi cho ta hay không?”
Hai người sững sờ, lập tức suy nghĩ. Hồn phách là căn bản của con người. Nếu tuỳ tiện sắp đặt, thậm chí xuyên tạc linh trí thì có thể thay đổi cả nhân cách của người đó. Sau mấy chục năm, liệu Cơ Bằng Yến có còn là con gái của bọn họ hay không thì ngoài Mạc Cầu ra không ai biết được.
“Cách thứ ba là gì?” Tần Nguyên Hương thăm dò.
“Cách thứ ba.” Mạc Cầu nhíu mày. “Hồn phách dù sao cũng thuộc về bản thân mỗi người, người khác ra tay sẽ gặp nhiều điều bất tiện, nếu có thể tự mình điều chỉnh là tốt nhất. Mạc mỗ có một pháp môn ở đây… nhưng…”
Hắn muốn nói rồi lại thôi. Luận về hồn phách, trải qua hơn trăm năm ở trong động thiên, hắn đã tích lũy được rất nhiều. Cũng vì thế nên mới phát hiện ra sự khác thường trên người Cơ Băng Yến, càng nhìn ra căn nguyên vấn đề là ở việc trúng độc. Nhưng nếu nói loại pháp môn có thể xâm nhập hồn phách thì trong mấy vạn pháp môn ở động thiên, chỉ có Thập Đại Hạn với lai lịch không rõ ràng là huyền diệu nhất. Công pháp đó là át chủ bài của hắn, không thể tự nhiên truyền thụ cho người khác được.
“Mạc đại sư.” Cơ Trường Không nghiêm sắc mặt, cung tay làm lễ. “Cơ mỗ làm người hơn hai trăm năm chỉ có một đứa con gái là Cơ Băng Yến, đó chính là ngọc quý trên tay. Phu nhân tuy có nuông chiều nhưng từ nhỏ Cơ Băng Yến đã là đứa hiểu chuyện, xưa nay không để cho cha mẹ phải bận tâm lo lắng. Phẩm tính, trung hiếu rõ như ban ngày. Đáng tiếc..”
Hắn than nhở. “Pháp môn vợ chồng ta sở tu lại không hợp với nó, công pháp gia truyền khó mà tiến giai lên cao được. Không biết Mạc đại sư có ý thu một đồ nhi như thế hay không?”
Mạc Cầu nhíu mày, nhìn đối phương ra điều suy nghĩ.
“Mạc đại sư…, không, Mạc huynh.” Cơ Trường Không nở nụ cười, phất tay lặp lại phong thái của một vị đảo chủ. “Nếu ngươi thu Băng Yến làm đồ đệ thì chúng ta không còn là người ngoài, Cơ mỗ không nói có thể đưa lên hậu lễ, ngày khác có việc cần đến cũng có thể tận lực, chỉ cần Cơ mỗ làm được nhất định sẽ không hai lời.”
“Không sai.” Tần Nguyên Hương cũng gật đầu phụ hoạ. “Vợ chồng chúng ta ở Cửu Giang Minh này cũng có chút phân lượng, nếu đạo hữu muốn tiến lên một bước trên đại đạo, nhất định sẽ cần linh vật để Kết Đan đúng không? Phủ thượng có một hạt Cửu Chuyển Đăng Thiên hoàn, hiện có thể lấy tới xem như lễ bái sư của tiểu nữ.”
“Hai vị khách khí rồi.” Mạc Cầu động tâm nhưng vẫn lắc đầu chậm rãi nói. “Cửu Chuyển Đăng Thiên đan thì không cần, tâm tính thiếu đảo chủ thế nào Mạc mỗ cũng đã nghe nói. Nếu đã thế, để lúc nàng tỉnh lại rồi hãy nói việc đó.”
Đằng Tiên Đảo ở gần Hỗn Loạn vực, vật phẩm qua đây mỗi ngày đều có số lượng cực lớn. Nếu có thể kết giao với Cơ Trường Không, sau này làm việc chắc chắn sẽ có nhiều thuận tiện. Còn Cửu Chuyển Đăng Thiên Đan dùng để cường hoá nguyên thần lúc Kết Đan, thứ đó lại vô dụng với hắn.
Diêm La Tâm Kinh của hắn đã đến đệ thất trọng, thần hồn chi lực không cần nhờ đan dược cũng đủ để Kết Đan, huống chi…Thập Đại Hạn nếu truyền thụ thì cũng có thể truyền thụ dần đàn từng chút một, những việc khác sau này từ từ có thể suy tính thêm.
Nói xong, Mạc Cầu nhắm mắt, hắn bấm tay điểm vào chính giữa trán của Cơ Băng Yến.
“Phân thần hoá niệm, sắc!”
“Bạch!”
Một sợi phân thần lặng lẽ chui vào thức hải của Cơ Băng Yến.
Sâu trong thức hải, phấn nị chi khí quỷ dị tung bay, vô số chiếc giường xuất hiện ở đây, trên đó đều có bóng người lắc lư, dục niệm chập trùng tác động vào tâm tư người. Da thịt như ngọc, tư thái lung linh như ẩn như hiện… rất nhiều tơ tình quấn quanh khiến người ta càng lún càng sâu, cho đến khi hoá thành nô bộc cho dục vọng không thể quay lại.
Ở nơi sâu nhất, Cơ Băng Yến mặc sa mỏng, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, hai tay ôm đầu gối co ro, thân thể thỉnh thoảng lại run rẩy. Nàng cúi đầu không dám nhìn ra xung quanh nhưng đôi tròng mắt đã từ từ biến thành mê ly. Dục vọng ăn mòn từng giờ từng khắc. Chỉ cần hơi nơi lỏng là sẽ xâm nhập vào nguyên thần, bao trùm thần trí.
Lấy gì để ngăn cản?
Giữa thiên địa vui vẻ trước mắt, chỉ cần buông lỏng nội tâm là có thể ôm lấy tất cả mọi thứ. Sẽ không còn dày vò, không có tra tấn, tất cả đều là khoái hoạt cực hạn.
“Ô…”, thần hồn nàng rên rỉ, âm thanh không cam lòng nhưng đã ngày một yếu ớt.
“Tiểu nương tử.”
“Thiếu đảo chủ…”
“Tiểu mỹ nhân…”
Những tiếng kêu đủ loại tràn đầy dục vọng thỉnh thoảng lại đánh vào tâm thần, vô số nam tử tuấn mỹ cường tráng từng bước lại gần.
“Không được, không được qua đây!”
Cơ Băng Yến điên cuồng phất tay gào thét muốn tỉnh lại từ cơn ác mộng nhưng lại bị nó giam hãm và ngày một lún sâu hơn, cho đến lúc…
“Cơ Băng Yến!”
Một âm thanh băng lãnh vang lên như một chậu nước lạnh tưới lên ý thức đang mê ly. Thần hồn nàng run rẩy rồi đột ngột tỉnh lại. Ý niệm giống như được tiếp nhận một lực lượng nào đó thoát ly khỏi trói buộc nhục dục bay thẳng lên trời cao. Trên đám mây trắng có một người đang khoanh chân ngồi ngay ngắn.
“Đạo khả đạo, phi trường đạo!”
Mạc Cầu giương mắt nhìn trời, miệng tụng đạo hào, một tay vung khẽ, tầng mây lặng lẽ mở rộng ra. “Nguyên thần là thứ huyền diệu nhất, thất tình lục dục có thể mê hoặc tâm trí người ta nhưng cũng là lối siêu thoát. Thế sự kỳ diệu, nhân tâm ca thán, chỉ có kinh lịch thế gian đủ nhiều mới có thể khai phá nhân tâm, đụng vào căn bản của chân linh. Tam hồn chính là Thiên, Địa, Nhân… Thiên hồn phiêu miểu ở giữa, sinh không mà tới, chết không thể mang theo, tự sẽ quy về thiên địa, tán ở luân hồi. Địa hồn nặng nề đến theo huyết mạch, sau khi chết bồi cùng phần mộ kéo dài không tán. Nhân hồn thâm tàng thể xác, bẩm sinh là căn bản của huyết nhục, tiếp nhận nhân quả…”
“Thất hồn chính là mệnh, lực, khí, anh, thiên xung, linh tuệ…”
Âm thanh to lớn vang trong thức hải, chấn động tứ phương bình định dục niệm. Cơ Băng Yến bừng tỉnh, tự nhiên uốn gối quỳ xuống.
“Đệ tử Cơ Băng Yến khấu kiến sư tôn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận