Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 513: Các phương

Thủ phủ quận, bên trong nội đường, một vị nữ tử khí chất đoan trang, dung mạo diễm lệ ngồi đó, xung quanh có vài vị nam đồng tuấn mỹ dâng lên trà nước, xoa bóp ân cần hầu hạ. Nữ tử này chính là quận trưởng hiện nay, Trang Hận Ngọc. Chân mày nàng khẽ nâng, hướng về phía vài vị phụ nhân hỏi.
“Đã thấy người chưa?”
“Đã thấy.” Phụ nhân khom người. “Tỷ đệ Điền gia không tệ, đáng tiếc… đã theo phân phó của đại nhân mà giao việc cho bọn họ.”
“Vậy là tốt.” Trang Hận Ngọc nâng chén trà khẽ nhập một ngụm, nàng phất tay cho đám nam đồng lui ra ngoài rồi nói. “Đại tỷ của các nàng có giao tình với ta, không tiện bỏ qua mặt mũi, Điền gia lại cầu đến ta vài việc. A…”, nàng lắc đầu bất đắc dĩ. “Nên đuổi đi là thoả đáng, không nên để mọi việc phức tạp thêm.”
“Thế nhưng đại nhân.” Phụ nhân ngẩng đầu nói. “Nhỡ chẳng may bọn họ bắt được yêu nhân kia thì làm sao?”
“Không đơn giản như vậy đâu.” Trang Hận Ngọc giữ vẻ mặt lạnh lùng. “Tên kia là người của Âm Sơn quân, chỉ cần bọn họ không ngốc thì sẽ không dám trêu vào, nhiều nhất là đuổi đi. Như vậy ta cũng bớt đi một ít phiền phức.”
“Đại nhân.” Phụ nhân kia nhăn mày, giọng nói không cam lòng. “Gần đây Âm Sơn quân cũng quá đáng, trên địa bàn của ngài mà cũng dám xuất thủ.”
“A…”, Trang Hận Ngọc nghe vậy thì nheo mắt, chụp nhẹ vào tay cầm, hừ một tiếng. “Không sao. Một chút huyết âm tinh phách, chỉ cần hắn không quá phận thì không cần tính toán với hắn.”
Nàng không sợ Âm Sơn quân nhưng đối phương cũng không phải đối tượng dễ chơi, có thể nhịn thì nên nhịn cũng không sao.”
“Vâng.” Phụ nhân khom người.
“Báo!”
Lúc này bên ngoài đột nhiên có tiếng thông báo vang lên.
“Chuyện gì?” Trang Hận Ngọc nheo mày. “Vào đây.”
“Vâng.” Một nữ bộ khoái đi vào bên trong, nàng chắp tay. “Bẩm quận trưởng đại nhân, phía dưới có tin báo, yêu nhân gần đây chuyên cướp đoạt tinh phách xử nữ đã bị tỷ đệ Điền gia tiêu diệt, giết chết tại chỗ.”
“A!” Đôi mắt đẹp của Trang Hận Ngọc chớp chớp. “Nhanh như vậy sao?”
Chỉ dựa vào tinh huyết, thọ nguyên, thuật pháp của thuật sĩ làm ra nàng cũng không quá coi trọng, nhưng phía sau hắn là Âm Sơn huyện uý. Tỷ đệ Điền gia… thật to gan!
“Bọn họ có lẽ không biết người mình giết có bối cảnh thế nào.” Phụ nhân kia cau mày. “Đại nhân, bây giờ nên làm gì?”
“Không cần để ý.” Trang Hận Ngọc bật cười. “Việc này đã xong, tuyên cáo toàn thành, vì tỷ đệ bọn họ mà dương danh. Việc thương nhai kia… liên quan đến hơn mười thương gia khác, không thống nhất sớm được, cứ để từ từ đã.”
“Vâng.” Phụ nhân xác nhận, trong lòng lại thở dài. Tuyên cáo toàn thành, bên ngoài là để tỷ đệ Điền thị giương oai, kỳ thực là muốn nói cho Âm Sơn quân biết ai mới chính là hung thủ. Việc này chính là muốn mang hai người trẻ tuổi kia ra làm tên đỡ đạn. Tỷ đệ Điền thị kia tuổi còn rất trẻ, thiếu kinh nghiệm xử sự làm người, lại không có căn cơ. Một khi không có gia tộc ủng hộ, xâm nhập vào ngoại giới, đối mặt với những kẻ già đời thì chết lúc nào không biết.
Đáng tiếc, tiểu huynh đệ Điền gia kia mặt mũi không tệ.
Nghĩ đến đó, trong lòng phụ nhân sinh ra cảm giác cồn cào, quyết định sẽ đến Bách Hương Lâu tìm nam nhân mà tiết hoả.
Sơn thành âm u, hơn mười đội xe đang bận rộn trước khách điếm, người dỡ hàng, người buộc ngựa, người lo chuyện ăn uống. Đám người ồn ào không dừng. Trong khách điếm chủ quán và tên sai vặt mặt cắt không còn giọt máu. Ở bếp sau có vài người tai to mặt lớn, nụ cười quỷ dị đặt mấy thứ quỷ vật vào trong nồi chảo, biến hoá một chốc đã lại thành bánh bao trắng và những món ăn nhìn vào là thấy thèm.
“Món ăn đến rồi.”
“Rượu lên rồi.”
“Các vị quan khách, xin mời chậm rãi hưởng thụ.”
Gã sai vặt cúi đầu đem một vò tro cốt đặt lên vàn, đổ tràn rượu ra.
“Cám ơn.”
Khách nhân áp hàng gật đầu, tiện lấy ra mấy đồng tiền thưởng đưa tới.
“Cảm ơn quan khách.” Gã sai vặt kêu lớn.
“Đi đi, có việc ta sẽ kêu.”
“Vâng.”
“Thiếu gia.” Giữa đám người chợt có một vị đưa tay ôm đầu, nhẹ day trán nói. “Sao ta có cảm giác đầu óc hơi choáng váng vậy?”
Hắn trừng mắt nhìn, đồ ăn thức uống trên bàn đã biến thành cỏ khô, giòi bọ lúc nhúc từ bao giờ. Hắn lắc đầu định thần thì mọi thứ lại trở lại như cũ.
“Ta hoa mắt chăng?”
Bên trong huyện nha, Âm Sơn quân Tô Hồ mang triều phục, ngồi ngay ngắn ở chính giữa, hắn chắp tay thi lễ với người ngồi ở bên trái.
“Được nghe danh Nam Tùng thánh nữ đã lâu, hôm nay mới được gặp mặt thật là tam sinh hữu hạnh.”
“Tô tiền bối nói đùa.” Nữ tử kia mặc một thân áo sa mỏng, khuôn mặt như vẽ, đôi mắt đẹp chớp động dịu dàng cười. “Tiểu nữ mới là nghe đại danh tiền bối đã lâu, lần này thụ mệnh đến đây mới được nhìn thấy tiên nhân của tiền bối.”
“Ha ha…”, Âm Sơn quân vuốt râu cười to. “Không dám. Không biết thánh nữ đến đây có chuyện gì cần làm? Tô mỗ có thể làm được thì nhất định sẽ dốc toàn lực.”
Lời nói của hắn tuy khách khí nhưng nét mặt lại như đang cảnh giác điều gì. La giáo không phải môn phái giang hồ bình thường, truyền thừa ngàn năm không dứt, trong giáo cao thủ như mây. Thời điểm các triều đại thay đổi đều góp phần tạo nên sóng gió, càng loạn thế càng là thời điểm họ ngang ngược hoành hành.
Thánh nữ La giáo Nam Tùng là nhân vật mới xuất hiện vài chục năm qua nhưng hắn cũng không dám khinh thường. Dám một mình tiến vào Âm Sơn huyện, thực lực và can đảm đã hơn người rồi.
“Hì hì…”, Nam Tùng nghe vậy thì mỉm cười yêu kiều, tựa như cũng phát hiện ra tia cảnh giác trong mắt đối phương. “Thực không dám giấu, lần này tiểu nữ đến đây đúng là có việc muốn nhờ.”
“A.” Âm Sơn quân gật đầu. “Nói ta nghe xem.”
“Môn đồ giáo ta ít năm trước có kéo đến Tề châu, không biết vì sao gây nên hiểm lầm bị triều đình phái đại quân vây quét.” Nam Tùng than thở, vẻ bất đắc dĩ. “Đó đúng là hiểu lầm mà thôi, U Sơn quân tuyệt không có ý làm phản. Tiểu nữ nghe nói tiền bối và đại nhân Châu mục có giao tình, không biết có thể viết một phong thư để giải thích giùm được không?”
“Việc này…”, Âm Sơn quân hơi biến sắc mặt. “Thánh nữ có lời Tô mỗ vốn không nên từ chối mới phải. Có điều giao tình của ta và Châu mục Tề châu diễn ra đã vài năm trước. Thời điểm Tô mỗ buông bỏ nhục thân chuyển tu Quỷ đạo ở Âm Sơn huyện thành này, ta và hắn đã đoạn mất giao tình rồi. Ta tin, nếu lên tiếng sẽ chỉ là lửa cháy đổ thêm dầu, không giúp được gì mà lại rước lấy phiền toái không cần thiết.”
“Thật vậy sao?” Đôi mắt Nam Tùng chớp động. “Sao ta nghe nói nhục thân con cháu tiền bối hiện đều làm thủ hạ, người hầu tại Châu mục.”
“Tô mỗ sớm đã buông bỏ nhục thân thì còn cần gì đến con cháu, càng không có huyết mạch.” Âm Sơn quân không biểu hiện gì. “Những người đó từ lâu đã không liên quan đến Tô mỗ.”
Phong thư kia hắn tuyệt đối không thể viết. Nếu viết tức là Âm Sơn huyện có quan hệ với La giao, đến lúc đó Châu mục Tề châu sẽ thực sự cắt bào đoạn nghĩa với hắn, thậm chí còn làm nên chuyện quân pháp bất vị thân. Có điều mặt mũi La giáo cũng không thể dễ dàng mà bỏ qua. Không chỉ vì La giáo không dễ trêu vào, năm đó bản thân hắn còn thiếu trưởng lão La giao một cái nhân tình.
Thật may, Nam Tùng lại không cưỡng cầu, nàng chỉ mím môi rồi cười nói.
“Nếu đã vậy thì quên chuyện này đi.”
“Hô…”
Âm Sơn quân khẽ thở ra một hơi.
“Tiền bối.” Nam Tùng chớp mắt, chuyển sang đề tài khác. “Không biết ngài có cái nhìn thế nào về đại thế thiên hạ hiện giờ?”
“Cái này…”, Âm Sơn quân chau mày. “Hiện giờ tại hạ chỉ là một tán nhân, cầu mong tiêu dao mà không hiểu về đại thế thiên hạ.”
“Tiền bối quá khiêm tốn.” Nam Tùng lắc đầu. “Có thể dám ngang nghiên bỏ qua nhục thân lập âm phủ, tầm mắt tiền bối mới là bất phàm. Hiện giờ Đại Chu truyền thừa nhiều năm, cách khoảng thời gian ba trăm năm Luân hồi không còn bao nhiêu lâu nữa. Lúc này ngoại thích chuyên quyền, tham ô gian lận mọc lên như nấm, thiên tại nhân hoạ không ngớt, sợ là vương triều đã đi tới những năm cuối của mình rồi.”
“Xin thánh nữ giữ lời.” Âm Sơn quân nghiêm sắc mặt. “Hiện giờ bệ hạ thánh minh, nghe lời can gián, bách quan trung thành, triều đình đâu đến mức đó.”
“Hì hì…”, Nam Tùng liếc đôi mắt đẹp. “Những lời đó tiền bối có tin được không? Gia sư từng nói, nếu không nhờ trận biến vài chục năm trước, Đại Chu sớm đã trở thành vong quốc rồi. Lại nói, thời gian nhập giáo của vãn bối quá ngắn, với sự việc xảy ra vài thập niên trước rất là tò mò…”
“Thánh nữ.” Âm Sơn quân giật mình, nhanh chóng ngắt lời nàng, đôi mắt hơi mở lớn, gương mặt nghiêm túc hơn lúc nhắc đến hoàng triều mấy lần. “Việc xảy ra vài chục năm trước chớ có đề cập đến.”
“Vì sao?” Nam Tùng nhíu mày, nàng hơi kinh ngạc trước biểu hiện của đối phương nhưng lại cho đó là việc đương nhiên. Bất luận là ai, chỉ cần trải qua sự việc năm đó đều không dám đề cập tới, lúc nghe nhắc tới thì đều như lâm phải đại địch. Ngay cả sư tôn của nàng là một tồn tại cao cao tại thượng trong La giao cũng là như thế.
Kiêng kỵ. Sợ hãi.
Vài thập niên trước không biết đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho cao thủ khắp thiên hạ đều như thế. Sự việc trôi qua đã nhiều năm mà không ai dám nhắc lại?
“Chuyện quá khứ nên để cho qua đi.” Âm Sơn quân lắc đầu, vẻ mặt phức tạp. “Không nhắc tới thì tốt.”
“Đúng vậy sao.” Nam Tùng ra điều suy nghĩ.
“Đại nhân.” Lúc này bên ngoài truyền tới âm thanh của quỷ bộc. “Thức ăn đã chuẩn bị xong rồi.”
“Mau trình lên.”
“Vâng.”
Ngay sau đó một cái bàn ăn dài chừng hai mét được đám người hầu mang lên. Trên bàn là hai người sống khoanh chân ngồi. Hai người khí tức bình ổn, hai mắt nhắm nghiền như rơi vào trạng thái ngủ say, bị người ta đưa lên mà không biết.
“Khí huyết sung túc, tinh nguyên tràn đầy.” Âm Sơn quân nhìn Nam Tùng khách khí. “Nam Tùng thánh nữ, xin mời.”
“Tiền bối khách khí rồi.” Nam Tùng cười yêu kiều, rồi nàng cong ngón tay búng ra, một sợi hắc tuyến bay vào trong thân một người trên bàn.
“Bạch!”
Hắc tuyến từ bên trong hướng ra ngoài mà kéo, một khắc sau không chỉ tinh khí thần, ngay cả da thịt của người kia đã tan rã, cả người hoá thành một bộ xương khô. Thấy thế Âm Sơn quân nheo mắt, há rộng miệng, một cỗ âm phong quấn lấy người còn lại. Đến lúc âm phong tản đi liền bị hắn nuốt vào miệng, trên bàn chỉ còn sót lại mấy thứ quần áo.
“Tiếp tục.”
“Vâng.”
“Ca!” Món ăn thứ hai còn chưa kịp mang lên thì từ bên ngoài có một sợi âm phong bay tới, hiện ra một thân hình. Người này dáng vẻ đẫy đà, mặt tròn đang khóc thút thít. “Ca, một thê thiếp của ta bị người ta giết rồi.”
Âm Sơn quân nhíu mày, vẻ không vui. “Không thấy ta đang chiêu đãi khách nhân hay sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, là do ai làm?”
“Ca.” Người tới bĩu môi rồi nói. “Hồn đăng tắt rồi, là do người ở Linh quận giết.”
“Linh quận?” Âm Sơn quân sững sờ. “Không phải chứ, Trang Hận Ngọc hẳn là… có phải ngươi phái người đi Linh quận tống tiền hay không? Ta đã nói rồi, muốn tinh phách thì đi các thôn trấn bình thường là được, đừng tới Linh quận.”
“Xem ra có người không nể mặt tiền bối rồi.” Nam Tùng chớp mắt, giọng dịu dàng như gió thoảng. “Nhân được tiền bối tiếp đãi thịnh tình, hay tiền bối để vãn bối giải quyết chút phiền toái này cho.”
“Một chút tiểu sự không nhọc đến Thánh nữ hao tâm tổn trí.” Âm Sơn quân không muốn La giáo nhúng tay vào việc của mình, liền phất tay.
“Hàn Nha.”
“Có.”
Trong bóng tối có một người bước ra.
“Mang theo vài âm sai đi Linh quận một chuyến, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“Vâng.”
Âm phong lướt qua, bóng người đã tiêu tán vô tung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận