Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 519: Huyện nha

Mạc Cầu đi tới hậu viện, hắn đưa mắt nhìn quanh. Trong mắt hắn một phân thành hai, một bên là đình viện trăm hoa đua nở, hương thơm xông vào mũi, một bên là đồng ruộng hoang vu, cỏ dại mọc cao, các phần mộ lấp ló, tất cả đều tĩnh mịch. Một giả một thực, tất nhiên là trong nhục thể phàm thai và trước Linh Quan pháp nhãn khác nhau.
Đối với người bình thường, cảnh tượng trước mắt có thể xem là quỷ dị kinh khủng, với Mạc Cầu thì lại có chút thú vị. Âm Sơn huyện thành này vốn là một quỷ thành ngưng kết bởi âm khí, cũng không có tồn tại thực thể, chỉ với Âm Sơn quân thì hẳn không có pháp lực làm đến bực này.
Hắn đưa mắt nhìn ra xa, nơi đó có hai thiếu nữ xinh đẹp đang đứng, người nào người nấy dung nhan tuyệt hảo. Một người khí tức thuần tuý, thân không lệ khí, không có oán niệm quấn thân tựa như âm hồn mới sinh, trên người mang theo dương khí. Một người còn lại là nhục thể phàm thai khí tức có phần huyền diệu, bí pháp đều bị khoá lại.
Hẳn nhiên, trong mắt Mạc Cầu thì gọi là có phần huyền diệu mà thôi, nói cho cùng đây vẫn là thủ đoạn của nhất lưu Luyện khí, không tính là gì.
“Âm Sơn quân có ở đây không?”
Mạc Cầu hướng về hai nữ nhân trước mặt gật đầu, chậm rãi đi tới. “Tại hạ không mời mà tới, mong được gặp một lần.”
Hai nữ nhân cau mày, người nọ liếc người kia, đều nhìn ra trong mắt đối phương một tia kinh nghi nhưng không có sợ hãi. Nơi này chính là Âm Sơn huyện thành, là địa phương quan trọng nhất Âm Sơn huyện, nơi này có âm khí nồng đậm, thực lực quỷ sai ở đây có thể tăng lên gấp đôi, còn với người ngoài thì lại tạo ra áp chế.
Mấy tên Thiên Sơn tứ kiếm hiệp nghé con không sợ cọp cũng không dám đến tận đây mà khiêu khích, người này lại dám?
Có điều kết quả cũng là chịu chết mà thôi, hoặc là vì vô tình không biết nên mới phạm uý.
“Lớn mật.” Lúc này có hai quỷ sai ở ngoài viện lao vào. Bốn mắt bọn hắn trợn trừng, gầm lên hai tiếng, tay cầm xiềng xích phác đao hung hăng lao tới.
“Dừng lại.”
Mạc Cầu không dừng bước, hắn cũng làm như không nghe thấy tiếng gào thét ở phía sau mà vẫn tiếp tục bước đi.
“Ông…”
Một vòng hắc ám xuất hiện sau lưng hắn, hai tên quỷ sai không kịp kêu lên một tiếng đã bị cuốn vào trong đó biến mất không thấy đâu nữa. Tiếng gầm gừ im bặt. Hai mắt Thánh nữ co rút lại, tim trong lồng ngực cũng đập nhanh hơn.
Đó là cái gi?
Một tấm… cờ đen?
Quỷ sai không phải âm hồn phổ thông, bọn hắn nhưng tụ âm khí, tu hành mấy chục năm ở Âm Sơn huyện này nên thực lực không kém thuật sĩ đỉnh phong. Trong huyện nha thực lực lại được bí pháp Âm Sơn gia trì liền có thể so với Pháp sư. Ngay cả Thiên Sơn tứ kiếm hiệp muốn đem bọn chúng diệt sát cũng không phải việc trong hai ba chiêu mà làm được.
Người này là ai?
“Rầm rầm…”
Xiềng xích run run, tiết giáp va chạm. Lại có một đám quỷ sai gầm thét xông vào hậu viện, trong đó dẫn đầu là một tên thân mặc trọng giáp, tay mang khảm đao, đôi mắt lấp loé quỷ hoả yếu ớt. Hắn gầm lên.
“Đạo nhân kia, mau dừng bước.”
“Ngăn hắn lại.”
Sau tiếng rống, bốn cái xiềng xích phá không mà ra kết thành một tấm lưới lớn bao phủ xuống Mạc Cầu. Mạc Cầu không dừng bước, hắn đi tới không nhanh không chậm, phía sau lại một lần nữa dâng lên hắc mang. Hắc mang đón gió mà rung như một cái vòng xoáy, xiềng xích rơi xuống bị nó thôn phệ trong nháy mắt. Xiềng xích trong đám quỷ sai đi theo cũng bị hút vào trong đó, đám quỷ sai ra sức giãy giụa nhưng vô vọng.
“A!” Quỷ sai khoác trọng giáp thấy thế thì gầm lên, trường đao trong tay bổ nhào về phía trước, nhân đao hợp nhất mạnh mẽ chém ra. Thân là chủ quân nha dịch, thực lực tên này có chút bất phàm. Đao quang ngưng nhiên, âm khí tụ tập, chỉ một đao này đặt ở ngoại giới cũng có thể giúp hắn xưng hùng một phương được rồi.
Có điều…
“Bạch…”
Hắc quang quét xuống, quỷ sai khoác trọng giáp lao đao, trong nháy mắt biến mất không để lại vết tích gì, cũng không khác mấy tên quỷ sai lúc trước. Một màn này diễn ra ngay trước mắt làm thánh nữ Nam Tùng ngưng trọng, nàng nhẹ ngàng chế trụ ra một vật.
“Mau tới.”
“Có người tự ý xông vào huyện nha.”
“Mau bắt lấy hắn.”
Ở phía sau, cả huyện nha trở nên náo động, tiếng hô hoán vang lên liên tiếp, tất cả quỷ sai ở đây đều đã bị kinh động.
“Đát…”
Mạc Cầu nhíu mày, hắn dẫm chân xuống rồi lắc đầu vẻ không kiên nhẫn, sau đó bấm tay hướng về phía sau mà bắn ra.
“Bạch.”
Diêm La Phiên hoá thành một đạo hắc mang bay nhanh như thiểm điện, trong nháy mắt đã xuyên thủng vách tường, lướt qua cả huyện nha. Những nơi nó đi qua gió cuốn mây vần như rồng hút nước, từng đầu âm hồn đều bị cuốn vào trong đó không thấy đâu nữa.
“Rầm rầm…”
Mặt cờ đón gió run run, giữa không trung lá cờ loé lên thành một đạo lưu quang rồi chui về phía sau Mạc Cầu. Hơn một trăm quỷ vật trong khoảnh khắc đã bị quét sạch. Bất luận là âm hồn hay lệ quỷ cường hãn, trước Diêm La Phiên đều trở thành thức ăn của nó hết.
Yên tĩnh.
Khuôn mặt hai nữ tử kia đã trắng bệch, hai nàng đứng yên không nhúc nhích. Toàn bộ Âm Sơn huyện nha giống như một phương quỷ vực không vang lên một tiếng động nào. Mạc Cầu cũng tạm dừng bước, hắn đưa mắt nhìn về một nơi với vẻ tò mò.
“Thú vị, lại có quỷ vật có thể trốn được một kiếp.”
Tất nhiên, đối phương chỉ tránh được Diêm La Phiên nhận biết chứ không thể giấu được Linh Quan pháp nhãn của hắn.
“Hô..”
Âm phong lắc lư, từ một chỗ hẻo lánh có một người bước ra.
Âm Xà!
Nơi Âm Sơn quân ở có bốn quỷ sai là Hổ Đao, Long Thương, Âm Xà và Hàn Nha, bốn quỷ sai này thực lực đều bất phàm. Tên vừa bước ra dáng người cao gầy, cầm trong tay một thanh loan đao chính là Âm Xà am hiểu thu liễm khí tức.
“Tê tê…”
Âm Xà há miệng, âm thanh có vẻ sợ hãi. “Các hạ là ai, vì sao lại tự ý xông vào Âm Sơn huyện?”
“Ta có phần nhân quả cần tới để giải quyết.” Mạc Cầu chậm rãi đáp. “Hơn nữa cũng có một số việc muốn thỉnh giáo Âm Sơn quân, nhưng có lẽ ta đến không đúng lúc rồi.”
Vừa nói chuyện hắn vừa quay đầu nhìn về phía khách điếm, nơi có tiếng náo động từ đó truyền tới. Nơi đó hiện đang diễn ra một tràng đấu pháp quyết liệt.
“Có lẽ… cũng tới lúc rồi.”
“Thì ra là đến để gây chuyện.” Âm Xà hé miệng, vẻ mặt ngoan lệ, thân hình đột nhiên biến mất không thấy đâu.
“A…”, Mạc Cầu nhíu mày. “Thú vị thật.”
Hắn nhìn ra được, tên này không chỉ có quỷ thể thuần tuý mà đã có nhục thân ở một trình độ nhất định, cũng vì thế nên nó mới tránh thoát khỏi ánh mắt của Diêm La phiên, nhưng rõ ràng là đối phương có nhục thân lại vẫn có thể hoá thành hư vô, thủ đoạn này có chút kỳ diệu. Nó cùng loại với U Minh Bộ và có phần còn vượt hơn, dù sao U Minh Bộ cũng không duy trì lâu như vậy được.
“Bạch!”
Một vòng hàn mang từ sau Mạc Cầu hiện ra, ở góc độ tinh diệu lại mang theo lực đạo kinh người. Thân thể Âm Xà vặn vẹo, rõ ràng cầm đao thủ sau lưng Mạc Cầu mà cái cổ lại xoay ra phía trước, hai con ngươi sáng lên lấp loé hoả mang.
Bích Lân Quỷ hoả!
Đây rõ ràng cũng là một loại linh hoả có thể đốt cháy thần hồn, khắc chế vật sống, uy năng chỉ đứng sau Cửu U quỷ hoả, dù là chân nhân cũng không dám xem thường. Trong tứ đại quỷ sai thì Âm Xà thực lực chưa phải là mạnh nhất nhưng nhờ vào linh hoả này nó lại là đối tượng khó dây dưa nhất.
“Đinh…”
Loan đao trảm ra một tầng liệt diễm thật mỏng kèm theo tiếng vang lanh lảnh, không tiến mà lui. Bích Lân quỷ hoả nhào đến trước mặt đối phương lại đột nhiên đình trệ hoá thành hai sợi hoả tuyến chui vào hai mắt của Mạc Cầu.
“Cái gì?”
Âm Xà kêu lên sợ hãi. Bích Lân quỷ hoả của nó chính là linh vật rèn luyện mấy chục nắm, sớm đã như chân với tay, dù là Âm Sơn quân cũng không thể đoạt đi mà nay lại dễ dàng bị người khác cắt mất liên hệ.
“Không tệ.” Mạc Cầu gật đầu. “ Không nghĩ ở bên ngoài lại còn thu được niềm vui ngoài ý muốn.”
Với Mạc Cầu thì Bích Lân quỷ hoả không khác nào một vật đại bổ, có thể tiết kiệm không ít công sức khổ tu.
“Đến mà không trả lễ thì không hay, ngươi hãy tiếp ta một chiêu.”
Vừa dứt lời, hai mắt hắn sáng lên, hai đạo xích hồng hoả tuyến hiện ra như thiểm điện, xẹt qua thân thể Âm Xà.
“Xì…”
Âm Xà ra sức vặn vẹo muốn hoá thành hư vô nhưng lại phát hiện ra cả thư thể cũng bị ngọn lửa kia thiêu đốt.
“Không!”
“Hoa…”
Hoả tuyến đột nhiên đại thịnh, thân thể Âm Xà trong nháy mắt đã hoá thành một ngọn đuốc rồi nhanh chóng tắt lịm.
“Bạch!”
Tro tàn chưa bay hết, trước mắt bỗng tối sầm. Một đạo hư ảnh đột ngột xuất hiện trong tầm mắt, mấy chục cây gai ngọn từ bốn phương tám hướng đâm tới.
Thiên La Bí Chú!
Thánh nữ La giáo chưa thực sự trưởng thành nên luôn có một vị hộ pháp thần bí đi theo. Lúc này người đó đột ngột ra tay, gai nhọn như tật tiễn mang theo lực đạo kinh người, lại thêm có bí pháp gia trì có thể phá hư rất nhiều thuật pháp phòng ngự. Mấy chục cây gai ngọn như hơn mười cao thủ võ đạo thông thạo thuật pháp đồng thời tiến công, nếu không có sự chuẩn bị, sợ là ngay cả Âm Sơn quân cũng khó mà chống đỡ được.
Vậy mà…
“Bành!”
Một tầng hoả diễm mỏng xuất hiện trước đám gai ngọn, mũi gai đâm tới liền xuất hiện mấy chục sợi hoả diễm nghịch thế quấn lấy hư ảnh đang đột kích. Thời gian một chớp mắt sau đó…
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết không kém của Âm Xà vang lên, một cây cột lửa lại cháy phừng phừng. Mạc Cầu đạp qua đám tro tàn mà đi, với hắn thì âm sai, quỷ tướng hay Âm Xà, hộ pháp La giáo đều giống nhau cả. Hắn dễ dàng ra tay đè ép bọn chúng. Trước mắt một vị tu sĩ Đạo cơ thì Luyện khí tầng hai tầng ba hay tầng năm, tầng sáu đều không có gì khác nhau. Thánh nữ Nam Tùng thấy trong lòng cuồng loạn, nàng trơ mắt nhìn Liễu bà bà vẫn đi theo mình hoá thành tro tàn.
Thực lực của Âm Xà thế nào nàng không hoàn toàn nắm rõ, nhưng Liễu bà bà là tồn tại đỉnh phong chỉ dưới chân nhân, ở La giáo có thể xếp trong hai mươi người đứng đầu, trên người còn có bí pháp hộ thân, thế mà nay…
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Thanh Tuyền cắn răng, nàng gào lên. “Ngươi tới đây làm gì?”
“Thân hãm trong quỷ vực lại không nhiễm lệ khí.” Mạc Cầu quan sát kỹ người này, sát ý trong mắt dần tán đi. “Xem ra nhất thời nửa khắc Âm Sơn quân khó mà trở về đây được, các ngươi mang ta đi dạo một vòng xem.”
“Ngươi…”, Thanh Tuyền chưa kịp mở miệng thì đã bị Nam Tùng ở bên cạnh núi lấy quần áo.
“Tiền bối.” Nam Tùng buông đôi mắt đẹp xuống, biểu lộ kính cẩn, cố gắng đè nén nỗi sợ trong lòng. “Ngài muốn xem cái gì?”
Mạc Cầu mở miệng. “Ta nghe nói Âm Sơn huyện có một thần thạch, nó chính là nền móng của huyện vực, mang ta đến đó trước.”
“Cái này…”, thánh nữ Nam Tùng nghiêng đầu nhìn Thanh Tuyền rồi nhỏ giọng. “Tiền bối có điều chưa biết, ở đây có cấm pháp, ngoại trừ Âm Sơn quân ra không ai có thể tới gần.”
“Thật vậy sao?” Mạc Cầu không hề biến sắc. “Không sao, cứ đi qua đó.”
“Vâng.” Thánh nữ Nam Tùng gật đầu, nàng kéo theo Thanh Tuyền rồi khom người dẫn đường hướng ra phía sau. Thanh Tuyền vốn đang giận dữ nhưng hiện giờ cũng đã bình tĩnh trở lại. Ba người hai trước một sau đi tới một đình viện có đầy cỏ khô.
“Tiền bối.” Thanh Tuyền hít sâu một hơi. “Nơi này chính là đất tĩnh tu của ngoại tử, Thần thạch ở trong đó, trừ hắn ra không ai có thể vào trong được.”
Kỳ thực nàng có thể vào trong nhưng nàng không thích tu hành, không có hứng thú với nơi này cho nên chưa từng yêu cầu được vào.
“Ừm.” Mạc Cầu gật dầu, hắn bước lại gần, một tay nâng lên nhẹ nhấn về phía trước.
“Ông…”
Một tầng linh quang xuất hiện trước mặt đem đình viện bao phủ vào trong. Thánh nữ La giáo kiến thức rộng rãi, liếc mắt là nàng đã nhìn ra được cấm pháp trước mắt huyền diệu thế nào, sợ là so với Mật Đàm Liên Hoa trong giáo còn mạnh hơn một bậc, nó chỉ đứng sau cấm pháp chí cao mà thôi. Thật không hổ là truyền thừa Âm Sơn, một cái huyện nha nho nhỏ lại có cấm pháp bực này.
“Ba…”
Linh quang như mặt gương đột nhiên hiện ra những vết rách. Vết rách tản ra ngày một rộng, sau đó cấm pháp vỡ nát hoá thành lưu quang đầy trời rơi xuống mặt đất.
Mạc Cầu thu bàn tay về, chậm rãi gật đầu nói vẻ tán thưởng.
“Trận pháp không tệ.”
Thánh nữ Nam Tùng trở nên ngây ngốc, nàng há miệng nhưng á khẩu không nói lên lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận