Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 150: Quỷ Môn Thập Tam Châm

Ở gần Phượng Đầu Sơn.
Ba năm trước, Mạc Cầu mới đi tới nơi này. Chỗ này mặc dù vắng vẻ không phồn hoa như phủ thành nhưng cũng không thiếu nhà nông và thương hộ. Nhưng bây giờ đập vào mắt mọi người là một mảnh hỗn độn và bừa bộn.
Quan đạo bằng phẳng trở nên nhấp nhô, cây lương thực đã sớm bị thu hoạch. Dọc đường thôn trang nào cũng lạnh lẽo không có chút khí tức sự sống nào.
Ở rìa quan đạo, hơn hai mươi người của Linh Tố Phái chia thành hai vòng tròn một lớn một nhỏ đang thay nhau nghỉ ngơi.
“Thật không ngờ...”, trong vòng tròn nhỏ có một trung niên râu dài ba tấc đang vuốt vuốt ra cảm khái. “Mạc Cầu ngươi đã đột phá Hậu thiên rồi.”
Người này họ Chử tên Trang, chính là trưởng lão ngoại môn của Linh Tố Phái, có tu vi chân khí ngoại phóng. Lần hành động này hắn chính là người cầm đầu.
“May mắn mà thôi.” Mạc Cầu cười nhạt. “Nói thật, Mạc mỗ cũng mạo hiểm đánh cược, may mắn thành công, bây giờ nghĩ lại vẫn còn cảm thấy sợ hãi.”
“Đúng là mạo hiểm thật.” Một người khác gật đầu. “Năm đó ta cũng vì vội vàng đột phá mà thất bại, lãng phí mất hơn hai năm thời gian vô ích.”
Người vừa nói tuổi không lớn lắm, vẻ mặt chất phác đôn hậu, thân thể mạnh khỏe, chính là đệ tử nội môn Cát Nguyên mà Mạc Cầu từng nghe nói tới trước kia.
Ba năm trước, hắn là võ giả nổi danh ở Linh Tố Phái, không ai ngờ hắn đột phá thất bại, may mắn là sau hai năm dồn lực tích lũy, cuối cùng hắn cũng thành công tiến giai lên cảnh giới Hậu thiên.
“Cát sư đệ không cần phải nuối tiếc.” Một người khác khẽ lắc đầu. “Có tài nhưng thành đạt muộn trước giờ không chỉ có đệ. Ngươi còn trẻ, cơ hội sau này còn nhiều. Ta thấy ngươi gặp chút trắc sớm để rèn luyện tâm tính có khi lại tốt.”
“Lý sư huynh nói đúng lắm.” Cát Nguyên nghiêm túc gật đầu, thái độ hơi câu nệ.
Mạc Cầu đưa mắt nhìn đối phương rồi hơi cúi xuống.
Vị sư huynh này họ Lý, tên Quảng Nhiên, hắn có tướng mạo nho nhã hào hoa, là một trong mấy vị đệ tử đích truyền của Chưởng môn đương nhiệm.
Điểm quan trọng hơn là, cha người này lúc trước có mâu thuẫn với Hứa Mộ Vân. Việc Mạc Cầu bị đưa đến làm việc ở Song Quế phân đường khiến nhiều người nghi ngờ có bàn tay của người này nhúng vào.
Về tu vi, hắn chỉ còn cách chân khí ngoại phóng một bước mà thôi. Hắn có được truyền thừa Dược Vương Bảo Điển và nhiều võ học thượng thừa khác, thực lực tất nhiên là phi phàm.
Chữ Trang, Lý Quảng Nhiên, Cát Nguyên và Mạc Cầu chính là tất cả cao thủ nhập lưu của Linh Tố Phái lần này. Tuy nhiên hai người Mạc Cầu và Cát Nguyên mới tiến vào Hậu thiên chưa lâu, xét về thực lực, nhiều người không coi trọng hai bọn hắn lắm.
“Chử sư thúc.” Khác với vẻ trầm ổn của Mạc Cầu, Cát Nguyên linh hoạt hơn nhiều, hắn rất chờ đợi chuyến đi này. “Lần này ngoài Linh Tố Phái chúng ta còn có người của thế lực nào nữa?”
“Có nhiều.” Chử Trang cầm chén nước nhấp một ngụm rồi nói. “Phủ chủ có lệnh, ai dám không theo? Theo ta được biết, Tử Dương Môn, Trích Tinh Các đều có người tới. Chỉ thấy Huyền Âm Bí Các là không thấy có động tĩnh gì. Ngoài ra còn có Liên Minh Vũ Hành, Tỏa Nguyệt Quan, Thái Sơn Bang, Thanh Trúc Hội... Các thế lực này đều đưa người đến, tổng số phải lên tới mấy trăm người. Trong đó có không ít cao thủ nhị lưu, thậm chí là cao thủ nhất lưu nữa.”
“Nhiều người như vậy sao?” Cát Nguyên kích động, không nhịn được xoa xoa tay. “Như vậy chắc là chuyến này sẽ không gặp phải nguy hiểm gì lớn rồi. Dù sao đối thủ chỉ là một đám dư nghiệt Hắc Sát Giáo mà thôi.”
“Không đơn giản như vậy đâu.” Lý Quảng Nhiên lắc đầu. “Theo ta được biết, dư nghiệt Hắc Sát Giáo quanh đây đã cấu kết với phản quân, thỉnh thoảng vẫn xông ra đánh du kích mới khiến hành động của phủ quân lần này bị ngăn trở, không dám tùy ý liều lĩnh. Gần đây địa hình phức tạp, đại quân khó đi cho nên mới mượn nhờ chúng ta để giết địch. Dù không tiêu diệt phản quân, chỉ cần ngăn cản bọn chúng là coi như đạt được mục đích rồi.”
“Thì ra là thế.” Cát Nguyên nhăn mày lại. “Xem ra việc này cũng không dễ dàng.”
“Không cần phải lo lắng quá mức.” Chử Trang nhếch miệng cười, lên tiếng an ủi. “Người của Linh Tố Phái chúng ta trước giờ ít khi phải ra tiền tuyến, nhưng công lao cũng không ít hơn những người khác. Chỉ cần cẩn thận một chút là sẽ không việc gì.”
Nói xong, hắn nhìn Mạc Cầu vẻ ý nhị sâu xa.
“Nhất là Mạc sư chất, nên lấy an toàn làm trọng, tuyệt đối không được liều lĩnh để trúng gian kế của chúng.”
Mạc Cầu ngẩng đầu rồi gật gật ra vẻ đã hiểu rõ.
Xem ra, dù Linh Tố Phái không thể không nể mặt mũi Tử Dương Môn nhưng lúc lâm vào hiểm địa, đồng môn với nhau vẫn biết đâu mới là kẻ thù chung.
“Có người tới.” Lý Quảng Nhiên đột ngột đứng dậy. Cùng lúc đó, Chử Trang và Mạc Cầu cũng quay đầu nhìn theo. Người phản ứng chậm nhất là Cát Nguyên.
“Giá!”
“Giá!...”
Trong chốc lát đã có mấy kỵ sĩ cưỡi ngựa chạy tới, gần đến nơi thì ghìm cương cho ngựa dừng lại. Nhìn quần áo thì biết mấy người này là người của quân phủ. Tuy vậy mấy người Linh Tố Phái cũng không dám chủ quan, mọi người nhanh chóng thủ thế dàn trận sẵn sàng nghênh địch.
Chử Trang chắp tay tiến lên phía trước nói.
“Các vị, chúng ta là đệ tử của Linh Tố Phái, phụng quân lệnh của phủ chủ đến đây chinh phạt phản nghịch.”
“Người của Linh Tố Phái?” Đám người vừa đến tỏ vẻ vui mừng. “Các ngươi đến đúng lúc lắm. Trước đây không lâu có một đám phản phỉ đột nhiên xông ra làm không ít người chúng ta bị thương, các ngươi mau qua chữa trị cho họ.”
“Vâng.” Ánh mắt Chử Trang khẽ động. “Làm phiền tướng quân đi trước dẫn đường.”
“Tốt lắm.” Đám quân sĩ gật đầu. “Mau mau đuổi theo.”
“Được.”
Mấy người Mạc Cầu cũng được nghỉ ngơi một lúc, bây giờ nhanh chóng thu thập rồi lên ngựa chạy theo.
“A...”
“Đau chết ta rồi!”
“Nhanh lên, đưa nước nóng, kim sang dược qua đây.”
Chưa tới gần doanh địa, âm thanh lộn xộn, kêu gào đã vọng vào tai làm mấy người nhanh chóng tăng tốc.
“Tránh hết ra.” Đám quân sĩ đi phía trước hô lớn. “Người của Linh Tố Phái đến rồi, mau mở cửa thành để đại phu vào trong chữa trị.”
Lời hắn vừa dứt, cả doanh địa bắt đầu náo động.
Chỉ một lát sau, mấy người đã được bố trí vào trong quân trướng để xem bệnh cho quân sĩ. Một nhóm người ai cũng có y đạo, dù chỉ là người hộ tống cũng là người được tuyển lựa kỹ càng, có thể xử lý các vết thương ngoài ra rất thuần thục.
Vì thế nên dù người của Linh Tố Phái không nhiều nhưng rất nhanh đã ổn định được tình hình, bắt tay vào chữa bệnh.
“Soạt!”
Tấm vải che đột nhiên vị xốc lên, một đại hán mặt giáp lao nhanh vào, vẻ mặt lo lắng.
“Ai giải được Hắc Sát Chưởng?”
“Loại Hắc Sát Chưởng nào?”
Công pháp Hắc Sát Chưởng không chỉ có một loại, Mạc Cầu lúc còn ở Giác Tinh Thành cũng từng thấy qua một môn rồi.
“Còn loại nào nữa?” Tên đại hán giậm chân. “Đương nhiên là Hắc Sát Độc Chưởng của Hắc Sát Giáo rồi!”
Lời hắn vừa thốt ra, cả không gian trở nên yên ắng. Lý Quảng Nhiên nghiêm giọng. “Hắc Sát Độc Chưởng ẩn chứa độc kình kỳ tuyệt, người trúng nó hẳn phải chết, tướng quân định mang chúng ta ra để trêu đùa hay sao?”
“Người ra chiêu không đủ tu vi, công phu luyện không đến nơi đến chốn. Người bị trúng chưởng là cao thủ nhị lưu Bát Tí Thiên Vương Cừu đại hiệp của Thái Sơn Bang.” Tên đại hán nói nhanh. “Cũng vì nguyên nhân đấy nên mới còn mạng.”
“Việc này...”, Lý Quảng Nhiên lộ vẻ mặt trầm ngâm. “Ta có thể thử một lần, nhưng cũng không tuyệt đối nắm chắc đâu.”
Tên đại hán vui mừng, không hỏi thêm gì mà vội bước lại gần thúc giục. “Không sao, mau lại đây.”
“Ta sẽ cùng đi.” Mạc Cầu vỗ tay đứng dậy. “Mạc mỗ từng có hiểu biết về Hắc Sát Chưởng, biết đâu có thể giúp một tay.”
“Tốt rồi.” Chử Trang thấy tình hình ở đây đã ổn, thiếu một người cũng không sao nên không từ chối.
Lý Quảng Nhiên thì cau mày không nói lời nào.
Ba người nhanh chóng bước tới một căn lều vải rộng rãi, trong đó có mấy người vây quanh một chỗ, vẻ mặt ai nấy đề rất lo lắng.
“Nhường chỗ nhường chỗ nào, các đại phu đến rồi.”
“Mau mời vào!”
Ở trên giường có một đại hán khôi ngô nhắm mắt đang nằm ngửa, ý thức đã rơi vào mơ hồ. Trên mặt hắn nổi lên hắc khí, khí tức như có như không.
Lý Quảng Nhiên vội vàng bước tới, lấy tay bắt mạch, hai hàng lông mày không khỏi cau lại.
“Người này trúng chưởng ở vị trí yếu hại là tim, có chút phiền phức.” Mạc Cầu xem xét kỹ tình huống của người bị thương, hắn cũng khẽ lắc đầu. Nếu bị thương vào khu vực khác thì có nhiều cách để loại trừ độc tính, nhưng vào tim thì lại khác.
“Không sai.” Lý Quảng Nhiên buông tay xuống, từ tốn gật đầu. “Ta có thể giúp hắn bình ổn chân khí, kích phát khí huyết để chống lại độc tính lan tràn nhưng tối đa cũng chỉ duy trì được hai canh giờ thôi. Trừ phi hắn được đưa tới Dược cốc để chưởng môn hoặc trưởng lão tự mình xuất thủ trị liệu. Nếu không...”
Hắn nói tới đây thì ngừng lại, lắc đầu bất đắc dĩ.
“Hai canh giờ?” Nghe hắn nói, mọi người có mặt trong sân không khỏi biến sắc, có một người giậm chân lo lắng nói.
“Từ đây đến Dược cốc đi nhanh cũng phải mất một ngày, hai canh giờ làm sao mà tới được?”
“Ta nói hai canh giờ là trong tình trạng yên ổn, không bị xóc nảy, chứ ra roi thúc ngựa mà chạy thì không được như vậy đâu.” Lý Quảng Nhiên thở dài.
“Chư vị, Lý mỗ... quả thực không có cách gì!”
“A!” Có người kêu lên sợ hãi. Mấy người là thân quyến của đại hán ở trong sân run lên, vẻ không cam chịu.
“Không hẳn là vậy.” Mạc Cầu đột nhiên mở miệng nói. “Ta có một biện pháp, có thể tạm thời khống chế độc tính.”
“A!”
Tâm lý mọi người vừa mới rơi xuống đáy của sự thất vọng nhanh chóng được kéo lên, nhất thời tinh thần ai nấy đều hoảng hốt. Một người vội túm chặt lấy Mạc Cầu.
“Đại phu, ngươi là cứu tinh của sư phụ ta. Sau này Điền mỗ chỉ nghe lệnh của ngươi, quyết không nuốt lời!”
“Chúng ta cũng vậy!”
“Mạc Cầu.” Lý Quảng Nhiên nhíu mày. “Ngươi còn chưa cả bắt mạch sao đã vội kết luận. Thương thế của Cừu đại hiệp nghiêm trọng hơn vẻ ngoài nhiều.”
“Tại hạ hiểu.” Mạc Cầu gật đầu. “Nhưng Lý sư huynh có biết Quỷ Môn Thập Tam Châm chứ?”
“Quỷ Môn Thập Tam Châm?” Lý Quảng Nhiên biến sắc. “Châm pháp này từ lúc Tề trưởng lão qua đời thì không có ai thi triển được nữa, ngươi có thể sao?”
“Tại hạ có chút tâm đắc.” Mạc Cầu chắp tay.” Châm pháp không khó, điển tịch ở tông môn cũng có ghi chép, cái khó là lý giải được những xảo diệu ở trong đó. Vừa hay Mạc mỗ có chút thiên phú về mặt này. Lấy Quỷ Môn Thập Tam Châm phong kín độc tính không cho lan tràn, kéo dài sinh cơ thêm năm ba ngày cho Cừu đại hiệp là không thành vấn đề. Hơn nữa cũng không nhất thiết phải đi Dược cốc.”
“Không sai.” Lý Quảng Nhiên chớp mắt nói. “Ta tu hành Dược Vương Bảo Điển có tác dụng chữa trị nội thương và trấn áp tà khí, chỉ cần có đủ thời gian là có thể rút độc kình ra ngoài. Nhưng ngươi chắc chắn có thể thi triển Quỷ Môn Thập Tam Châm chứ?”
“Ta sẽ không làm Lý sư huynh phải thất vọng.” Mạc Cầu trả lời lạnh nhạt nhưng kiên quyết.
Hắn đã từng là quân cờ không đủ thực lực, căn cơ thấp kém không đáng để trong mắt của những người khác. Bây giờ hắn phải thừa dịp thi triển một chút thủ đoạn thì mới không bị người khác lấn át.
Võ công để hắn tự vệ, y thuật mới là chỗ dựa lớn nhất của hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận