Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 554: Bảo dược kỳ độc

Tại một nơi Bích Thuỷ u tĩnh, nơi này cách đây không lâu vừa mở ra một phiên Đấu Giá Hội, rất nhiều tu sĩ ở gần nghe tin mà tới tạo nên một tràng náo nhiệt.
Một ngày này.
“Bạch!”
Một đạo hoả tuyến vượt hư không, xuyên thủng bạch vân để lại từng tia hơi khói rồi cuối cùng đáp xuống một cánh liên hoa. Hoả quang tán đi hiện ra một người. Người tới tướng mạo bình thường, ánh mắt tĩnh mịch, tóc mai điểm bạc, mặc đạo bào màu xám đón gió mà bay. Người này chính là người có thanh danh đang lên ở Đằng Tiên Đảo: Mạc Cầu.
“Mạc đạo hữu.” Cách đó không xa truyền đến tiếng kêu ngạc nhiên. “Ngươi cũng tới sao.”
“A…”, Mạc Cầu quay ra nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ. “Các hạ là…”
Không phải hắn không biết đối phương, mà ngạc nhiên vì đối phương đang dùng mặt nạ che đi tướng mạo của mình. Mặt nạ tạo ra một tầng ngăn cách thần niệm nhận biết, hẳn là pháp khí đặc thù. Nếu cưỡng ép nhòm ngó thì với thực lực của Mạc Cầu chắc cũng có thể, nhưng hắn không cần phải làm thế.
“Là ta.” Người tới tháo mặt nạ xuống để lộ nước da đen nhánh, tướng mạo ngay ngắn. “Tần Minh Tạ.”
“Thì ra là Tần công tử.” Mạc Cầu mỉm cười, cung tay làm lễ. “Thất lễ, thất lễ.”
Vợ đảo chủ Đằng Tiên Đảo họ Tần, đến từ một đại tộc tu tiên. Tần Minh Tạ chính là một vị biểu huynh của Cơ Băng Yến. Tất nhiên, hai người chênh nhau tầm một giáp tử, tức là 60 tuổi. Người này tu vi không yếu, hiện đã là Đạo cơ trung kỳ.
Là thượng khách khắp nơi trên Đằng Tiên Đảo, đan sư đại danh đỉnh đỉnh, đối phương tự nhiên biết đến Mạc Cầu.
“Ha ha…”, Tần Minh Tạ cao giọng cười lớn. “Tại hạ không so được với đạo hữu, không nên thất lễ như vậy mới phải.”
Nói xong đối phương lại đeo mặt nạ lên. Đằng Tiên Đảo là thế lực của Cửu Giang Minh, lần đấu giá hội lần này do người bên Thánh tông tổ chức, hắn là thân quyến của Đảo chủ nên cũng muốn đề phòng một chút. Trên thực tế, nhiều sản phẩm ở lần Đấu Giá Hội này không phải ai cũng thấy hết được, đại đa số tu sĩ đều tìm cách che đi tướng mạo của mình. Chỉ có Mạc Cầu thì khác, hắn không vướng bận gì, nghênh ngang đi tới.
Mạc Cầu nghe xong thì gật đầu ra hiệu đã hiểu. “Thế nào, ta không thấy Hàn đạo hữu đến đây?”
“Hắn đã vào trong rồi.” Tần Minh Tạ đưa tay ra hiệu. “Tại hạ cũng vừa tới, không bằng chúng ta cùng đi.”
“Ừm.”
“Vừa lúc Tần mỗ có việc muốn hỏi, không biết Mạc đạo hữu có hứng thú đối với việc này hay không?”
“A!” Mạc Cầu nghe vậy thì nhíu mày, cất bước tiến lên, dưới chân nở ra đoá đoá liên hoa. “Có chuyện gì vậy?”
“Trước đây vài ngày, hảo hữu của ta ở Hỗn Loạn Vực tìm được di phủ của một vị tiền bối, xem xét tình hình thì có lẽ chưa bị người khác mở ra.” Tần Minh Tạ thì thầm. “Di phủ vừa hay lại bị thuỷ pháp, độc chướng bao phủ, mà đạo hữu lại thông thạo hoả pháp, đan dược, chúng ta mong đạo hữu đồng hành. Đến lúc phá được cấm pháp, đồ vật bên trong đạo hữu sẽ được tuyển lựa trước.”
“Di phủ tiền nhân.” Mạc Cầu khẽ chớp mắt rồi lập tức lắc đầu. “Được rồi, tại hạ phúc duyên nông cạn, ngược lại đã gặp nhiều tai kiếp, việc này tại hạ sẽ không tham dự, nhưng dù sao cũng đa tạ hảo ý của đạo hữu.”
Hỗn Loạn Vực danh phù kỳ thực, thường xuyên có người vẫn lạc ở đây. Có người để tiện làm việc sẽ thiết hạ động phủ bên trong, sau đó gặp nạn thì động phủ trở thành di phủ, việc phát hiện ra di phủ của tiền nhân là việc thường thấy.
“Đạo hữu không muốn suy nghĩ một chút sao?” Tần Minh Tạ nhíu mày, hắn không ngờ Mạc Cầu lại cự tuyệt thẳng thừng như vậy. “Di phủ đó là của một vị tông sư Kim Đan, lại thông thạo vu cổ chi thuật, với đạo hữu hẳn có nhiều chỗ tốt.”
“Được rồi.” Mạc Cầu lắc đầu. “Trên người Mạc mỗ còn không ít công việc luyện đan cần làm, không thể rời đi xa. Thật sự là xin lỗi.”
“Việc này…”, Tần Minh Tạ ra vẻ tiếc nuối.
Hắn thực tâm muốn mời Mạc Cầu. Dù sao Mạc Cầu am hiểu đấu pháp, lại có tu vi Đạo cơ hậu kỳ, nếu có hắn đồng hành, trên đường gặp phiền toái cũng có thêm một cánh tay đắc lực trợ giúp. Huống chi hắn còn thông thạo pháp thuật hoả hành, giải độc, đó chính là mấu chốt để giải khai cấm chế của tiền nhân.
Tiếc là Mạc Cầu thực sự không có hứng thú. Truyền thừa trên người hắn đều là chân truyền của Thái Ất Tông, tuyệt không thua kém một vị tông sư Kim Đan nào, ngay cả pháp bảo hắn cũng có hai kiện. Di phủ của một vị Kim Đan có thể mang lại nguy hiểm, tất nhiên không quá hấp dẫn đối với hắn.
Tần Minh Tạ suy nghĩ rồi nói. “Mạc đạo hữu, không biết đối với việc giải quyết độc chướng thì ngươi có nghiên cứu hoặc có linh đan giải độc gì chăng?”
Đối phương đã không đi, vậy thì đàng bỏ công sức tài vật ra vậy.
“Độc chướng thiên kỳ bách quái, nhiều vô số kể, Mạc mỗ dù có đan dược nhưng cũng không thể tận chế.” Mạc Cầu lắc đầu. “Nhưng có điều nếu có định hướng thì ta có thể thử một chút xem.”
“Việc này…”, Tần Minh Tạ chau mày. “Vừa hay, hảo hữu ta trở về có mang theo một sợi độc chương, Mạc đạo hữu nhìn qua chăng? Nếu có thể xử lý, chúng ta nhất định có thâm tạ.”
“Không thành vấn đề.” Mạc Cầu gật đầu đồng ý. “Coi như có thể phối chế giải dược thích hợp thì cũng phải mất công và thời gian.”
“Điều đó là đương nhiên.” Tần Minh Tạ vui mừng. “Việc của chúng ta cũng cần phải chuẩn bị, có mấy người chưa tập hợp đủ, năm nay cũng chưa chắc đã khởi hành được.”
“Ừm.”
Đang nói chuyện, hai người đã đi tới bên một đầm nước.
“Ông…”
Linh quang đảo qua, thân hình hai người lập tức biến mất tại chỗ.
Đấu giá hội ở trên một toà lâu thuyền. Nơi này so với chiếc Độc Long Thần chu của Thái Dật Tiên thì phải lớn hơn gấp mười lần. Tầng cao nhất chính là nơi đấu giá. Bên dưới có cung cấp chỗ nghỉ tạm cho tu sĩ, cũng có những giao dịch nhỏ diễn ra. Những người được mời đến đều không phải các nhân vật tầm thường. Hai người đưa mắt đảo qua, phần lớn người ở đây đều là tu sĩ Đạo cơ, có mấy người còn che đậy khí tức. Phần lớn mọi người có đeo mặt nạ, nhàn tản như Mạc Cầu là rất ít thấy. Cũng bởi thế nên có rất nhiều người lại gần chào hỏi hắn.
“Mạc đạo hữu.”
“Mạc đại sư.”
“Mạc huynh.”
Hàn Nghiệp đeo một cái mặt nạ đầu quỷ tiến lại gần, âm thanh quen thuộc làm Mạc Cầu nhận ra thân phận của đối phương ngay.
“Ta còn tưởng Mạc huynh không tới, vừa hay đây là thời điểm đấu giá những đồ tốt mới bắt đầu.”
“Mạc mỗ không chú ý tin tức nên tới chậm.” Mạc Cầu gật đầu. “Có điều hiện giờ trong túi rỗng tuếch, đến đây để mở mang kiến thức chứ chưa chắc đã thu được vật gì.”
“Mạc huynh nói đùa rồi.” Hàn Nghiệp khoát tay. “Chỉ cần ngươi nguyện ý, buông tay buông chân mà làm thì linh thạch với ngươi chỉ là con số mà thôi.”
“Đáng tiếc.” Mạc Cầu than thở. “Trong tay tại hạ đúng là không dư dả gì.”
“Đúng rồi.” Hắn nghĩ một chút rồi hỏi. “Có danh sách vật phẩm trong phiên đấu giá hay không? Liệu có gặp riêng chủ sự việc này được chăng?”
“Cái này…”, Hàn Nghiệp chần chừ, ngẫm nghĩ rồi đưa tay chỉ về tầng hai ở lâu thuyền. “Đạo huynh đi theo ta.”
Đến một tĩnh thất nào đó, Hàn Nghiệp gỡ mặt nạ trên người xuống, thở dài một hơi. “Mặt nạ tuy tốt nhưng chật chội quá, hít thở không thông thật chẳng dễ chịu chút nào. Đạo huynh chờ một lát để ta gọi người tới.”
Nói xong hắn xin lỗi một tiếng rồi để Mạc Cầu lại một mình trong tĩnh thất, còn mình thì ra ngoài cửa. Không bao lâu, một lão trượng cầm quải trượng đầu rồng tập tễnh đi tới tĩnh thất.
“Mạc đại sư phải không?”
“Không dám.” Mạc Cầu chắp tay. “Làm phiền đạo hữu.”
“Không sao.” Lão ẩu khoát tay, kéo một cái ghế lại rồi ngồi xuống. “Lão thân phụ mệnh tới đây, không biết Mạc đại sư muốn có linh vật gì tới tay? Nếu không phải thứ quá trọng yếu, nể mặt mũi Mạc đại sư chúng ta có thể giao dịch trước thời hạn cũng được.”
“Làm phiền rồi.” Mạc Cầu đáp. “Tại hạ muốn có một phần Cực phẩm Âm Tuyết Cao.”
“Cực phẩm Âm Tuyết Cao?” Lão ẩu hơi giật mình, quay sang nhìn kỹ Mạc Cầu từ trên xuống dưới. “Mạc đại sư đúng là nằm ngoài dự kiến của lão thân, đã bắt đầu chuẩn bị cho việc Kết Đan sau này rồi.”
Âm Tuyết Cao là thứ chuyên dùng để điều hoà Nguyên thần, nhục thân, pháp lực, là thứ cực kỳ khó được. Người bình thường thì không cần dùng đến, nhưng nếu muốn tiến giai Kim Đan lại cần tam nguyên giao hoà hợp lại làm một, vật này ắt không thể thiếu.
Thứ tương tự như nó cũng có, nhưng Mạc Cầu tu hành công pháp thuộc âm, Linh Cữu Bát Cảnh Công, cho nên vật này là thích hợp nhất.
“Âm Tuyết Cao bình thường khó có, huống chi thứ đạo hữu cần còn là cực phẩm.” lão ẩu lắc đầu. “Xin lỗi, vật này Đấu Giá Hội lần này không có, mà theo như lão thân biết thì các đạo hữu đến đây lần này cũng không ai có cả.”
“Việc này…”, Mạc Cầu dù có đoán trước được tình huống nhưng vẫn không khỏi cảm thấy tiếc nuối. Hắn lắc đầu. “Nếu vậy thì quên đi.”
“Có điều.” Lão ẩu vuốt ve Long đầu trượng trong tay. “Lão thân có thể vì đạo hữu mà để ý tin tức, nếu có sẽ thông tin cho đạo hữu được chứ?”
“Tất nhiên là rất tốt.” Mạc Cầu sáng mắt lên.
Với năng lực của Thánh tông hùng cứ Vân Mộng Xuyên, tìm được linh vật Kết Đan không phải việc khó.
“Ừm.” Lão ẩu chậm rãi gật đầu, nở nụ cười nhạt. Xem ra, nếu có Âm Tuyết Cao trong tay thì vị này sẽ không từ chối yêu cầu của mình. “Mạc đại sư còn muốn hỏi về thứ gì khác hay không?”
“A…”, Mạc Cầu ngẫm nghĩ rồi nói. “Có pháp môn hoả chúc không? Không cần bí bản, bản chép lại cũng được."
Bí bản là pháp môn bí truyền, theo quy củ, Giao Dịch hội một khi bán ra thì sẽ không lưu lại sổ gốc. Còn bản sao chép thì dễ có hơn, vì là bản phục chế nên không hạn chế số lần sao chép lại.
“Có.” Lão ẩu gật đầu.
Trong hoa viên, trăm hoa đua nở. Cảnh sắc như thế chỉ có tiên gia thi triển thủ đoạn điều tiết khống chế biến hoá bốn mùa mới có thể làm được.
Lúc này trong vườn có mấy người đang dạo bước, tinh thần đều đặt ở việc nhìn ngắm và thưởng thức. Trong đó có một vị nữ tử.
Cơ Băng Yến!
Là độc nữ của đảo chủ, nàng rất được ưu ái, dù xuất hiện ở đâu cũng trở thành trung tâm.
“Thiếu đảo chủ, ta giới thiệu cho ngươi một vị đạo hữu.” Một người trẻ tuổi anh tuấn vẫy tay. “Vị này là ngũ độc thượng nhân, y thuật cao minh, đạo pháp tinh xảo, vài ngày trước có dạo chơi tới đây cùng gia phụ chuyện trò vui vẻ. Ông ấy chính là thượng khách của Liễu gia chúng ta. Thượng nhân, vị này là thiếu đảo chủ của chúng ta, thiên tư thông minh, sớm đúc thành Đạo cơ, tiền đồ vô lượng.”
“Gặp qua thiếu đảo chủ.” Ngũ độc thượng nhân lưng hơi cong, tóc mai điểm bạc cầm trong tay một cây xà trượng. Hắn lại gần, gương mặt hiện ra nét cười quỷ dị rồi khom người thi lễ. “Đã nghe qua danh hào của thiếu đảo chủ, hôm nay nhìn thấy thật là dung mạo bất phàm, thiên nhân hoá phàm.”
“Thượng nhân khách khí rồi.” Cơ Băng Yến khoát tay, thân thể bỗng nhiên lảo đảo, vội đưa tay nâng trán.
“A…, xem ra vừa rồi có uống hơi nhiều linh tửu. Rượu nhiều sẽ ảnh hưởng đến thân thể, dù có linh tửu cũng không nên uống nhiều quá.” Ngũ Độc thượng nhân gật đầu. “Thiếu đảo chủ nên chú ý giữ gìn thân thể, tại hạ đi tiền viện trước.”
“Vâng.” Cơ Băng Yến hoàn hồn, nàng gật đầu. “Thượng nhân đi thong thả.”
Khí tức trên người đối phương không hề ẩn đi, hiện rõ là một tu hành giả tu vi Đạo cơ hậu kỳ nên đáng được tôn trọng. Đến lúc rời khỏi vườn hoa rồi, Ngũ Độc thượng nhân cúi đầu cười lạnh.
“Sao rồi?” Một âm thanh nhẹ nhàng không biết từ đâu vang lên trong tai Ngũ Độc thượng nhân. “Đã gieo được chưa?”
“Đã xong.” Ngũ Độc thượng nhân không ngạc nhiên chút nào, hắn dừng bước, lẩm bẩm trong miệng. “Nhưng loại độc này không phải tuyệt sát chi độc trong vài bước mà cần thời gian để xâm nhập vào xương tuỷ, huyết mạch, cho đến lúc nhập vào nguyên thần. Đến lúc đó, dù nàng có thoát thai hoán cốt, thậm chí chuyển thế đầu thai cũng không loại bỏ độc này của ta được.”
“Phải cần bao lâu thời gian?” Âm thanh kia lại vang lên.
“Nhanh thì nửa năm một năm, chậm thì ba năm năm năm.” Ngũ Độc thượng nhân trả lời. “Không thể quá nhanh được. Quá nhanh sẽ khó nhập vào nguyên thần, lại dễ dàng bị bại lộ thân phận của ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận