Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 327: Bế quan

Muốn làm việc tốt thì trước tiên phải có phương tiện thích hợp. Ngồi mài đao cũng không làm mất kỹ thuật đốn củi. Câu ngạn ngữ ấy được lưu truyền rộng rãi trong dân gian, Mạc Cầu đương nhiên là hiểu rõ.
Phường thị Hành Sơn.
Khoảng cách từ đó đến Thương Vũ Phong chưa tới ba mươi dặm. Nói là phường thị nhưng thực tế nó là một tòa thành nhỏ. Nơi này là phường thị lớn nhất thuộc về phạm vi thế lực của Thương Vũ Phái, không chỉ có đệ tử trong tông môn mà rất nhiều người ngoài cũng tới đây mua bán trao đổi. Người đến người đi nối nhau không dứt.
Nó chính là địa phương náo nhiệt nhất ở Lăng Vân sơn mạch.
Thiên Nhai Các là địa phương chuyên môn bán các loại pháp khí, cũng là sản nghiệp của Xích Hỏa Phong.
“Mạc sư huynh.” Tôn Du Nhạc trông nom ở đây nhiệt tình vẫy tay. “Ta đã chào hỏi Hàn lão, hôm nay vừa đúng là ngày hắn ngồi trông điếm, để ta dẫn huynh tới đó.”
“Được.” Mạc Cầu cười gật đầu. “Tu vi của ngươi thế nào rồi?”
“Luyện khí tầng bốn, nhanh thì sắp tới tầng năm...”, Tôn Du Nhạc đáp theo thói quen, rồi ánh mắt hắn chợt ngưng trệ lại. “Mạc sư huynh, ngươi... tu thành pháp lực rồi?”
Dưới Vọng Khí Thuật, linh quang trên người đối phương chỉ rõ hắn đã không còn là người phàm nữa.
“Không sai.” Mạc Cầu gật đầu. “Ta mới từ Tàng Pháp Điện ra, sau này còn vài việc muốn hỏi ngươi. Tu Tiên giả bình thường thì tu hành pháp thuật gì? Ta nghe nói những pháp thuật phổ thông ở phường thị cũng có giao dịch phải không?”
“Chúc mừng! Chúc mừng! Ta biết Mạc sư huynh nhất định có thể tu thành pháp lực mà.” Tôn Du Nhạc lộ vẻ mặt hưng phấn chân thành, hắn gật đầu. “Đúng thế, các loại như Vọng Khí thuật, Ngự phong thuật, ngũ hành pháp chú thậm chí là một ít phù lục cơ bản cũng có bán. Chúng ta tới cửa hàng tông môn, đệ tử ngoại môn mua hàng còn được chiết khấu đấy.”
“Vậy là tốt rồi.” Mạc Cầu gật đầu.
“Sư huynh, chúng ta đi từ phía sau lên lầu.” Tôn Du Nhạc xoa tay, đè nỗi vui mừng trong lòng xuống mà dặn dò. “Hàn lão là sư phó có nhãn lực cao nhất ở Thiên Nhai Các, ngay cả tiền bối Đạo cơ cũng cầm đồ vật cho hắn xem qua nhưng tính tình hắn cổ quái lại không phải người trong tông môn, cho nên lát nữa huynh phải cẩn thận.”
“Ta hiểu rồi.”
Lên lầu rồi, Tôn Du Nhạc cẩn thận xin chỉ thị rồi mới đẩy cửa phòng ra. Hắn giới thiệu sơ qua về Mạc Cầu rồi khom người rời khỏi. Căn phòng bài trí khá bình thường. Một vị lão giả râu trắng, gương mặt đầy nếp nhăn ngồi ngay ngắn thưởng trà.
“Ngồi đi.” Lão đưa tay ra hiệu.
“Đa tạ Hàn lão.” Mạc Cầu chắp tay rồi ngồi xuống đối diện. Hắn lấy Hỏa Long Bội ra. “Xin tiền bối xem qua cho.”
“Ừm.” Hàn lão gật đầu, hai mắt nhắm lại, một vầng sáng mờ mịt từ từ phủ xuống.
“A?”
Chần chừ một lúc lão mới lấy từ trên người ra một tấm gương pháp khí, thả linh quang bao bọc Hỏa Long Bội lại.
“Có ý tứ...”
Mất nửa ngày Hàn lão mới thu hồi tấm gương, ngẩng đầu nhìn Mạc Cầu.
“Vật này tốt đấy, nhưng thật đáng tiếc.”
“Nghĩa là sao ạ?” Hai mắt Mạc Cầu chớp động.
“Trời đất không thiếu kỳ vật, bảo châu, linh dược kỳ tài, càng có đủ loại linh hỏa.” Hàn lão không trực tiếp trả lời mà chậm rãi giải thích. “Linh hỏa có Tiên thiên mà sinh, có Hậu thiên mà thành, chúng không phân chia cao thấp nhưng mạnh yếu khác nhau. Anh hỏa, Đan hỏa, chân hỏa không đề cập tới, riêng Linh hỏa Tiên thiên lão phu biết dược mười bảy chủng khác nhau. Trong đó có một loại tên là Thiên Tuyền Linh hỏa.”
Lão nói rồi chỉ vào Hỏa Long Bội.
“Thiên Tuyền Linh hỏa.” Mạc Cầu ra vẻ nghiêm túc. “Tiền bối nói là hỏa diễm bên trong pháp khí này chính là một loại linh hỏa Tiên thiên tên là Thiên Tuyền Linh hỏa?”
Tiên thiên linh hỏa nghe thật dễ dọa người.
“Có một sợi như vậy, hoặc đúng hơn là có một tia khí tức của Thiên Tuyền Linh hỏa.” Hàn lão đáp. “Bởi vì rất yếu ớt nên không nhìn kỹ thì ngay cả ta cũng không phát hiện ra được.”
Lời này khiến Mạc Cầu càng thêm nghi hoặc.
“A...”, Hàn lão quét mắt nhìn hắn rồi lạnh lùng nói. “Ví như chân chính luyện hóa Thiên Tuyền Linh hỏa thì thứ này sợ là sẽ không rơi vào trên thân thể ngươi.”
“Đúng vậy.” Mạc Cầu gượng cười. “Mời Hàn lão tiếp tục.”
“Mặc dù chỉ có một sợi Thiên Tuyền Linh hỏa yếu ớt nhưng nó cũng có được uy năng mà phàm hỏa không thể có được.” Hàn lão thu ánh mắt rồi tiếp tục nói. “Giống như nó có thẻ tự động thu nạp hỏa hành chi lực để lớn mạnh, nhưng cũng có giới hạn.”
Cực hạn hẳn là lúc Hỏa Long Bội bộc phát toàn bộ uy năng.
“Người lúc trước có Thiên Tuyền Linh hỏa tu vi không cao, bên cạnh cũng không có tài liệu tốt cho nên chất liệu tạo ra pháp khí này vô cùng kém cỏi dẫn đến phẩm giai không cao, nhưng pháp thuật bên trong cũng không tệ.”
Nói xong lão buông Hỏa Long Bội xuống.
“Vật này nếu ngươi nguyện ý bán ra, ta có trả một ngàn linh thạch. Đó là một cái giá không hề thấp đâu.”
Một ngàn linh thạch!
Số lượng này đủ khiến đệ tử chân truyền cũng phải động tâm nhưng sau một hồi suy nghĩ, rốt cuộc Mạc Cầu vẫn lắc đầu rồi thu Hỏa Long Bội lại.
“Ngươi hãy nghĩ cho kỹ.” Hàn lão cũng không gượng ép, lão chỉ nói. “Theo lão hủ thấy trừ phi tế luyện lại, thay đổi linh tài nếu không nó còn không bằng một kiện pháp khí trung phẩm loại tốt. Mà muốn tế luyện nó cũng không phải việc dễ dàng.”
Hỏa Long Bội toàn lực bộc phát quả thật cường đại nhưng lại bị phân tán nhiều, kỳ thực hiệu quả không phải lúc nào cũng tốt. Lại thêm sau mỗi lần sử dụng thi cần bổ sung năng lượng lại, để so sánh thì đúng là không bằng một kiện pháp khí trung phẩm.
Nếu không phải bên trong nó có một sợi Thiên thiên linh hỏa thì còn lâu đối phương mới chịu xuất ra đến một ngàn linh thạch để hỏi mua.
“Ta hiểu rồi.” Mạc Cầu gật đầu. “Vãn bối cần suy nghĩ một chút.”
“Tùy ngươi.”
“Tiền bối, vãn bối còn muốn có một kiện pháp khí nữa, tốt nhất là pháp khí công kích hình phi kiếm.”
Đồ vật trên người hắn có không ít nhưng không phải cái nào cũng dùng được. Vạn Quỷ Phiên luyện hóa vô cùng khó khăn, tu vi hắn hiện giờ không thể dùng được.
Hắc Huyền Bổng thì không có vấn đề gì. Mấy năm trước lúc rời khỏi phủ Đông An gặp phải hai tên ăn cướp hắn có lấy được đoản trùy và phi đao nhưng hai thứ đồ này phẩm chất không cao, trong đám pháp khí hạ phẩm cũng là loại thường.
Nhưng thứ còn lại không phải là thứ hắn có thể để cho người khác biết.
“Phi kiếm?” Hàn lão khẽ vuốt sợi râu rồi nhìn Mạc Cầu. “Luyện khí tầng sáu, ngươi muốn pháp khí cỡ nào?”
“Cái này...”, Mạc Cầu chần chừ một lúc rồi nói. “Pháp khí trung phẩm bán như thế nào?”
“Pháp khí trung phẩm?” Hai con mắt Hàn lão khẽ nhúc nhích, hình như có chút kinh ngạc. “Khó trách ngươi không chịu bán linh hỏa, thì ra bản thân các hạ cũng có giá trị không nhỏ.”
Hãn lão nhanh chóng giải thích.
“Pháp khí hạ phẩm có giá mấy chục linh thạch, pháp khí trung phẩm đa số có giá tầm một trăm linh thạch, căn cứ vào phẩm chất khác nhau mà giá sẽ thay đổi. Pháp khí phi kiếm thì tương đối phổ biến, Thiên Nhai Các đúng là cũng có mấy món. Ngươi xem một chút xem có kiện nào phù hợp hay không.”
Nói xong lão đưa ra một viên ngọc giản. Trong ngọc giản có giới thiệu kỹ càng về các pháp khí, chỉ là đa số các pháp khí này là pháp khí hạ phẩm. Pháp khí trung phẩm số lượng không nhiều.
Mạc Cầu xem kỹ một lát rồi ngẩng đầu lên. “Long Ảnh Kiếm, Tam Lăng Linh Độc Thứ, Âm Phong Vô Ảnh Kiếm là ba thứ ta muốn xem.”
“Được.” Hàn lão gật đầu rồi vỗ nhẹ hai tay.
Không biết lão truyền tin tức kiểu gì mà không bao lâu sau đã có một vị nữ tử trẻ tuổi mang ba cái hộp ngọc đi vào trong phòng.
“Long Ảnh Kiếm lấy gân giao long dung với ngũ hành chi chúc luyện chế mà thành, có thể phát ra giao long chi uy chấn nhiếp sinh linh. Kiếm xuất ra vạn thú tin phục, tu sĩ Luyện khí tầng tám nếu không có thần hồn cường đại thì không thể chống đỡ được. Ít nhất cũng có một sát na thất thần, lúc đó có khác gì để mặc cho người ta chém giết đâu.”
“Tam Lăng Linh Độc Thứ bao gồm các chất kịch độc, chạm vào hẳn phải chết không nghi ngờ đi, nó còn phá được cả áo giáp, chính là chí bảo”.
“Âm Phong Vô Ảnh Kiếm vô ảnh vô hình, tới lui im ắng, uy lực tuy hơi một chút nhưng tốc độ lại nhanh tuyệt.”
Ba kiện pháp khí thì Long Ảnh Kiếm là nhất, giá trị cũng cao nhất nhưng Mạc Cầu đã có lựa chọn của mình.
Âm Phong Vô Ảnh Kiếm!
Giá trị sáu trăm linh thạch.
Trong mật thất, Mạc Cầu bắt đầu sắp xếp lại ở học của mình.
Công pháp thần hồn: Vạn Tượng Phù Đồ.
Thần hồn bí kỹ: Thần ngục.
Pháp quyết ngự kiếm: Bôn lôi Kiếm Quyết, Vân Vụ Ngự Kiếm Chân Quyết, Âm Sát Thập Nhị Kiếm, Thiên Vân Kiếm Quyết.
Công pháp Luyện khí: Huyền Thanh pháp quyết, Vân Thanh Luyện Khí thuật.
Pháp thuật luyện thể: U Minh Huyền Thể.
Ngoài ra còn những công pháp khác như Ngũ Quỷ Hỗn Thiên Đại Chú, Dung Hỏa Quyết, Luyện Sát chi thuật, Vọng Khí Thuật, Ngự Phong Thuật, Khu Hỏa Thuật,... Những tạp thuật này phần lớn đều đến từ phường thị.
Ngoài ra, từ Chu Lâu Vân hắn lấy được một đọc thuật thuộc về đệ tử nội môn là Linh Quan Pháp Nhãn.
Tu vi: Luyện khí tầng sáu.
Pháp khí: Vạn Quỷ Phiên nhưng chưa luyện hóa, Hắc Huyền Bổng, Hỏa Long Bội, Âm Phong Vô Ảnh Kiếm, Tiên Vân Chướng đã bị tổn hại, Nhiếp Hồn Linh bị hao tổn nghiêm trọng...
Những pháp khí khác thu được từ trên người Du Đức, Bạch Lãng hắn đều lần lượt bán đi, chỉ có hạ phẩm pháp khí Ly Hỏa Kiếm của Trương Thanh là hắn giữ lại, tế luyện sử dụng thường ngày.
“Ông...”
Thức hải rung lên, một bộ quan tưởng đồ quỷ dị hiện ra, chính là bản vẽ thứ năm của Vạn Thượng Phù Đồ. Công pháp này có mười tấm, năm trọng lớn. Đệ tứ trọng của nó có thể so với tu sĩ Đạo cơ, có thể phân thần hóa niệm. Thần hồn chi lực vượt xa tu sĩ cùng giai, chỉ có điều tốc độ tu luyện chậm chạp lại cần ngoại vật phụ trợ nên ít có người lựa chọn nó.
Lúc trước Mạc Cầu tu tới bức thứ ba, đệ nhị trọng, hiện giờ có pháp môn hoàn chỉnh trong tay, hắn trực tiếp bỏ qua đệ tứ đồ tu thành đệ ngũ đồ, thành công đạt tới tam trọng. Thần hồn chi lực của hắn đã không kém tu sĩ Luyện khí đỉnh phong.
Việc này không hề kỳ quái. So với những người khác, thức hải của hắn đã khác thường, thần hồn cường đại là lẽ tự nhiên.
Mở mắt ra, thân thể Mạc Cầu run nhẹ, Hỏa Sát Chân Cương xuất hiện bên ngoài thân thể lơ lửng giữa không trung.
Luyện Sát Chi Thuật, Dung Hỏa Quyết, Tiên thiên linh hỏa, thiên phú khống hỏa... Các loại đặc chất kết hợp với nhau khiến hắn nảy sinh một suy nghĩ.
“Thiên Địa Huyền Hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang, tâm huyết tương liên thần hồn chung tàng.”
“Hây!”
Quát lên một tiếng khe khẽ, Hỏa Long Bội run lên, một sợi bản nguyên linh hỏa chậm rãi bay ra. Trên đó có hoa văn phức tạp thể hiện pháp thuật tiền nhân đã lưu lại, Huyền Hỏa Đằng Long.
“Vạn hỏa đồng nguyên, dung!”
“Luyện Sát chi thuật!”
Dung Hỏa Quyết, Luyện Sát chi thuật.
Trong huyết mạch Mạc Cầu ẩn chứa khả năng khống hỏa cường đại, khiến cho khí tức sợi linh hỏa Tiên thiên chậm rãi biến đổi. Hỏa Sát Chân Cương thì đột nhiên tăng vọt giống như một con hung thú nhe nanh vuốt nhào về phía linh hỏa.
Cả hai mang khí thế hùng hổ va chạm với nhau, thế nhưng Hỏa Sát Chân Cương hung mãnh lại từ từ tan rã. May mà nó có bản nguyên khổng lồ, lại có Mạc Cầu điều khiển nên có thể từ từ rót vào linh hỏa, phát huy uy năng của Dung Hỏa Quyết.
Đúng! Chính là hắn muốn dung nhập Hỏa Sát Chân Cương với linh hỏa Tiên thiên để nhờ đó tăng uy năng lên, còn việc có thành công hay không hay không thì phải xem kết quả và thử nghiệm.
Với việc luyện thể, chân khí Tiên thiên đã phát huy hết khả năng và tác dụng với nhục thân rồi, hiện giờ không có khả năng ngạnh kháng pháp khí. Pháp lực thì khác. U Minh Huyền Thể tuy không chú trọng đến việc phòng ngự nhưng sau khi đại thành cũng có thể ngạnh kháng pháp khí hạ phẩm. Hắn lựa chọn sở tu công pháp này bởi vì bên trong Ngũ Quỷ Hỗn Thiên Đại Chú có một pháp môn mượn nhờ Âm hồn lệ quỷ đoán thể tên là Vạn Quỷ Pháp Thể.
Cái tên nghe khá dọa người, uy lực cũng vừa phải nhưng quan khiếu trong đó có nhiều hỗ trợ cho U Minh Huyền Thể.
Còn phương pháp ngự kiếm hắn cũng cần từ từ tập luyện. Những việc này đều cần thời gian.
Ngày qua ngày, năm nối tiếp năm. Thoáng chốc đã hai năm trôi qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận