Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 501: Xử trí

“Ầm…”
Cánh cửa sắt có khắc đầy phù văn khép lại, tia sáng cuối cùng cũng biến mất, chỉ còn lại hắc ám vô biên, âm lãnh, tĩnh mịch nhanh chóng xâm chiếm.
Nơi này là khu vực giam giữ trọng phạm của Thái Ất Tông, bình thường chỉ dùng để giam giữ tông sư Kim Đan, lúc này đang đón lấy một tu sĩ Đạo cơ mặc đạo sam của đệ tử Thái Ất Tông.
“Rầm rầm…”
Mạc Cầu bước đi, mỗi bước đều làm dây xích sắt quấn quanh người rung động theo. Có một cỗ lực lượng kinh khủng từ dây xích sắt truyền tới khiến hắn đau đớn ngã khuỵu xuống. Bệ đá lạnh lẽo như từng chiếc gai nhọn đâm vào da thịt, gân cốt toàn thân hắn như không có lực.
“Sư đệ.” Một âm thanh quen thuộc vang lên, kèm theo một tiếng thở dài. “Ngươi quá vọng động rồi.”
“Liễu sư huynh.” Mạc Cầu ngẩng đầu lên, giữa vùng không gian tăm tối có một đạo linh phù phong kín nhận biết thần hồn của hắn. “Ngươi đến rồi.”
“Ôi!” Liễu Thương than thở. “Sao lại đến mức này?”
“Ta chỉ có cảm giác, nếu lúc đó mà không hạ sát thủ thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa.” Mạc Cầu mở miệng. “Mà cơ hội đâu dễ có được.”
Khi đó Hà Linh đang có thương thế trên người, thực lực hao tổn nên bị Mạc Cầu chém cho một kiếm. Đó thực sự là cơ hội tốt.
Liễu Vô Thương im lặng thật lâu rồi mới lên tiếng. “Trên người Hà Linh đúng là có tìm được một vài thứ có thể chứng minh hắn âm thầm cấu kết với Thiên Tà Minh.”
“A.” Mạc Cầu khẽ chớp mắt. “Xem ra ta đã không giết lầm người.”
“Hiện tại việc ngươi có giết nhầm hay không cũng không phải là vấn đề.” Liễu Vô Thương vuốt vuốt huyệt thái dương. “Mạc sư đệ, trong tình huống không có chứng cứ rõ ràng ngươi lại ra tay giết chết một đệ tử truyền thừa của tông môn. Đó mới chính là vấn đề.”
Đệ tử truyền thừa của tông môn có thân phận siêu nhiên, một phần nào đó có thể sánh vai với tông sư Kim Đan. Nhất là Hà Linh. Thiên Cơ nhất mạch không có tông sư Kim Đan, cho nên thân phận của hắn càng thêm đặc biệt. Dù sao này có chứng minh hắn quả thực đáng chết nhưng cái chết đó cũng không nên do một vị trưởng lão ngoại môn xử trí.
“Cho nên…”, Mạc Cầu chậm rãi hỏi. “Tông môn chuẩn bị xử phạt như thế nào?”
Đã không giết lầm người thì hắn cũng thấy yên lòng. Chí ít cũng không đến mức phải lấy một mạng đổi một mạng.
“Còn chưa quyết định xong.” Liễu Vô Thương lắc đầu. “Nghe nói đại sư huynh đã xuất quan, cũng vì ngươi mà cố gắng thu xếp nhưng việc ngươi làm… ngay cả đại sư huynh cũng không nói lên lời.”
“Làm phiền mọi người rồi.” Mạc Cầu cảm thán. “Thay ta cảm ơn đại sư huynh.”
Đồng môn ở Thuần Dương Cung tương đối hoà thuận, rất ít xảy ra việc lừa gạt trên dưới, việc này hoàn toàn khác so với Thương Vũ Phái. Được như thế đều là do công của Tạ Lưu Vân, danh xưng đại sư huynh của hắn đều khiến mọi người nể phục.
“Tạ ơn thì không cần.” Một âm thanh khác vang lên. “Ngược lại là ngươi, có thể giết được Hà Linh đúng là nằm ngoài dự đoán của vi huynh đây.”
“Đại sư huynh.”
“Đại sư huynh.” Mạc Cầu ngẩng đầu. “Cũng là may mắn và do lúc đó Hà Linh đang bị thương.”
“Mặc dù hắn bị thương nhưng thực lực vẫn không thể xem thường.” Tạ Lưu Vân nói. “Ngay cả ta, muốn làm được việc đó cũng không dễ, sư đệ quả thực tài cao. Có điều…, có một số việc mặc dù các tiền bối đã biết, ta vẫn phải đi hỏi qua một chút.”
“Đại sư huynh cứ hỏi, ta biết gì sẽ nói nấy.”
“Tốt.”
Giữa đám mây khuyết có hào quang ẩn hiện, một toà quỳnh lâu trôi nổi bên trong tựa như Thiên đình lộng lẫy.
Bên trong đại điện là linh quang rực rỡ, vì một tu sĩ Đạo cơ mà hơn mười vị Kim Đan phải tề tụ, thậm chí ngay cả tông chủ cũng hạ xuống pháp thân. Sự việc như thế này Thái Ất Tông không phải chưa từng trải qua nhưng đúng là cực kỳ hiếm thấy.
“Qua tra xét, năm đó Hà Linh chưa từng chém giết Hoàng Sơn thập quái mà thu thập bọn chúng ở bên cạnh mình. Mạc Cầu vì chém giết một người trong bọn họ nên sau này liên tục bị bọn họ trả thù. Tần Khuyết chính là một trong Hoàng Sơn thập quái, cũng đã âm thầm đầu nhập vào Thiên Tà Minh, đây là sự thực.”
“Theo ta thấy.” Tông sư Xung Hư đạo nhân của Thuần Dương Cung cầm phất trần trong tay rồi chậm rãi lên tiếng. “Việc này không trách được Mạc Cầu. Hắn vốn không phải người thích tranh cường hiếu tháng, nhiều lần nhường nhịn nhưng cũng khó có thể nhịn mãi. Ngược lại, Hà Linh tâm cơ khó lường, ẩn giữ tà tu bên người, không biết đã làm ra bao nhiêu chuyện ác. Hiện giờ đã chứng minh được hắn đúng là có quan hệ với Thiên Tà Minh, giết hắn cũng là giúp tông môn thanh lý môn hộ.”
“Không phải vậy.” Nữ tu Kim Đan Nguỵ Hiền An của Ất Mộc Cung ngồi xếp bằng tại chỗ, nàng nghe vậy thì khẽ lắc đầu. “Không có quy củ sẽ không thành phương viên. Hà Linh chính là người có truyền thừa của Thiên Cơ nhất mạch, dù có tội cũng không thể tự ý giết đi.”
“Cái gì?” Xung Hư đạo nhân nhíu mày nhìn đối phương. “Nguỵ sư muội luôn khiêm tốn, đối đãi với hậu bối có thừa, vì sao lần này lại lạnh lùng như vậy?”
“Sư tỷ nói có lý.” Một người khác mở miệng. “Thiên Cơ nhất mạch không có tông sư Kim Đan, chỉ có Hà Linh là người nhận được truyền thừa, ví như truyền thừa đoạn tuyệt, trách nhiệm đó sẽ do ai gánh?”
Người lên tiếng có dáng vẻ thiếu niên, mi tâm điểm chu sa, hai hàng tóc mai màu trắng, dung mạo càng tuấn mỹ hơn người. Âm thanh hắn phát ra lại như trời đông giá rét, băng lãnh túc sát khiến mọi người đều cảm thấy một cỗ hàn phong.
Người này chính là Triệu Tu của Vô Lượng Cung, đồng thời cũng là tông sư Kim Đan chấp chưởng Chấp Pháp Điện, làm người nghiêm khắc, cẩn thận tỉ mỉ.
“Bắc Đấu Thất Sát Kiếm đoạn mất một đạo thì bằng với truyền thừa không hoàn chỉnh, hậu quả khó lường.”
“Không phải vậy.” Lý Vong Sinh của Thái Hoà Cung chớp mắt. “Truyền thừa Bắc Đấu Thất Sát Kiếm nếu chỉ vì một giới Đạo cơ mà tổn hại thì hắn không phải là người chịu trách nhiệm, mà là do phương pháp truyền thừa của tông môn có sơ suất.”
Đừng nói là một vị Đạo cơ tu sĩ, ngay cả Kim Đan hay chân nhân Nguyên Anh cũng có thể gặp nạn ngoài ý muốn.
“Mạc Cầu kia… làm sao mà làm được việc đó?”
Sự việc liên quan đến truyền thừa của Bắc Đấu Cung, Nhạc Thủ Dương cũng lên tiếng hiếu kỳ. “Hắn tu vi không cao, thời gian tiến giai Đạo cơ không dài, làm sao có thể chém giết Hà Linh?”
Hà Linh tu vi cao thâm, lại là người mang truyền thừa Thiên Cơ Kiếm, thực lực viễn siêu tu sĩ cùng giai lại bị mất mạng trong tay người có tu vi kém xa hắn. Dù là Nhạc Thủ Dương cũng phải đặt nghi vấn.
“Bản thân Hà Linh có thương thế, thực lực không toàn thịnh.” Xung Hư mở lời. “Còn như Mạc Cầu…”, hắn ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp. “Người này có thiên phú tuyệt hảo về kiếm đạo, đã lĩnh ngộ Kiếm Khí Lôi Âm, Kiếm Quang Phân Hoá.”
“Thật sao?” Nhạc Thủ Dương nhíu mày. “Ngay cả như thế sợ là cũng chưa làm được.”
“Hắn còn nhận được truyền thừa của tiền nhân.” Lý Vong Sinh tiếp lời. “Nếu ta đoán không sai thì hẳn là Nguyên Thần Tâm Đao Quyết của Chuyển Luân đao thánh Tiêu Thiên Tuyệt.”
Yên tĩnh.
Thật lâu sau Nhạc Thủ Dương mới chậm rãi gật đầu. “Thì ra là như vậy. Pháp này tương hợp với kiếm đạo, lấy yếu thắng mạnh cũng là có khả năng.”
“Đúng thế.” Lý Vong Sinh cũng gật đầu. “Trên người Mạc Cầu có kiếm phôi của pháp bảo, lấy nguyên thần thêm vào, nhận biết biến đổi của khí cơ thiên địa không kém chúng ta. Giết Đạo cơ như giết gà giết chó vậy thôi.”
Mấy người có mặt trong điện đều đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ đều là những lão hồ ly đã sống mấy trăm năm, há lại không biết những điều Lý Vong Sinh nói ra.
“Kiếm pháp siêu phàm, lại có truyền thừa của Đao thánh, thêm kiếm phôi pháp bảo, những chuyện này nghe ra thật trùng hợp.” Có người chất vấn.
“Kẻ này thiên phú kiếm pháp đã hiển lộ từ lúc còn ở giai đoạn Luyện Khí rồi.” Xung Hư nhíu mày. “Kiếm phôi pháp bảo cũng đoạt được từ một gia tộc, điểm ấy có thể nghiệm chứng. Còn như truyền thừa…, hắn chẳng lẽ không nhặt được cơ duyên hay sao?”
Lời nói ra đã có mấy phần lạnh lẽo.
“Có thể, đương nhiên có thể.” Đối phương nghe xong thì mỉm cười. “Có điều lúc đó chưa có chứng cứ đã hạ sát thủ với một đệ tử truyền thừa là không hợp với môn quy.”
“Hiện giờ đã có chứng cứ rồi.”
“Lúc đó chưa có.”
“Chỉ với hoài nghi trong lòng đã hạ sát thủ, người như thế sau này không biết còn làm ra những chuyện như thế nào nữa.”
“Không phải vậy…”
“Đủ rồi!”
Một âm thanh buồn bực vang lên cắt ngang lời tranh luận của mọi người.
“Tông chủ!”
“Tông chủ!”
Đám người kia liền nghiêm mặt, cùng nhau khom người cúi đầu.
“Thái Ất Tông truyền thừa đến ngày nay là nhờ có thưởng phạt rõ ràng. Mạc Cầu ra tay hạ sát không thể lấp liếm.” Lời nói của chân nhân Tiết Ngưng Chân vang động tứ phương kèm theo một cỗ uy áp vô hình. “Nhưng sự việc xảy ra là có nguyên do, lần này hành động của hắn cũng giúp tông môn trừ đi gian tà, tránh khỏi một tràng kiếp nận có thể xảy ra trong tương lai. Việc đó nên thưởng. Khen thưởng như thế nào sẽ được thảo luận. Xung Hư, Triệu Tu…, mấy người các ngươi lui ra trước đi.”
“Vâng.”
Chờ đám người đó rời đi rồi, trong điện chỉ còn lại Nhạc Thủ Dương, Lý Vong Sinh và Nguỵ Hiền An.
“Tông chủ.” Nguỵ Hiền An thả chân mày. “Hà Linh có liên hệ với Thiên Tà Minh là thực, nhưng cũng là do tông môn chủ định bố trí, lần này chẳng lẽ lại là… giết lầm người của ta rồi?”
Lời ấy vừa xuống, mấy người có mặt không khỏi biến sắc. Tất nhiên bọn họ đều biết rõ việc này.
“Hà Linh đúng là chịu sự phó thác của tông môn mà âm thầm liên hệ với Thiên Tà Minh.” Nhạc Thủ Dương mở lời trước. “Nhưng từ đồ vật tìm được trên người hắn thì sợ là hắn đã thực sự đầu nhập vào bọn chúng rồi.”
“Đó chỉ là khả năng mà thôi.” Nguỵ Hiền An lên tiếng. “Cũng có thể hắn làm vậy để mê hoặc đối phương.”
“Hừ.” Lý Vong Sinh hừ lạnh. “Lời ấy Lý mỗ khó mà tin được. Vạn nhất hắn thành tựu Kim Đan rồi giở trò với chúng ta thì sợ là đại trận thủ sơn của tông môn cũng bị ảnh hưởng, giết đi không đáng tiếc.”
“Đủ rồi.” Tiết Ngưng Chân lại lên tiếng. “Việc này không cần bàn luận nữa. Mạc Cầu có kiếm pháp bất phàm, lại thông hiểu luyện đan, trận pháp, chế phù, là người có thiên tuệ. Trương sư huynh có ý định để hắn một lần nữa bái nhập tông môn, các ngươi có ý kiến gì không?”
“Tông chủ.” Nguỵ Hiền An ngẩng đầu, vẻ mặt chấn kinh. “Mang nghệ bên ngoài vào bái sư, trước giờ khó nhận được truyền thừa của tông môn, trưởng lão nội môn đã là cực hạn có thể. Việc này sợ là… không ổn.”
“Không phải vậy.” Người chết là người của Bắc Đấu Cung nhưng Nhạc Thủ Dương dường như không để tâm, hắn nói giúp. “Mang nghệ bái sư được xếp vào tông môn đúng là trước giờ ít thấy, nhưng vạn năm qua không phải chưa từng có. Nhạc mỗ rất xem trọng kẻ này.”
“Tông chủ.” Lý Vong Sinh trầm ngâm. “Hiện giờ Mạc Cầu còn vướng nhiều tranh chấp nghi vấn, cần phải thưởng phạt rõ ràng, nếu thụ truyền thừa sợ là cần phải lập được đại công mới khiến người tâm phục khẩu phục.”
“Đại công…”
Mọi người đều im lặng.
“Chỗ Động thiên kia sao rồi?” Nhạc Thủ Dương thăm dò. “Còn chưa xác minh Động thiên kia phải không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận