Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 478: Hỗn loạn

Trong khoang thuyền ẩm ướt có một đám người trẻ tuổi hoặc ngồi hoặc nằm, thân thể co ro. Để phòng có vấn đề phát sinh, trên người bọn họ đều bị hạ cấm chế, không thi triển pháp lực được. Mạc Cầu đi từng bước, đảo mắt qua từng người.
Những người này nhỏ nhất chỉ chừng mười tuổi, lớn nhất cũng không quá hai mươi. Mặc dù toàn thân dơ bẩn nhưng khí tức trên mình cũng rất thông thấu. Nhìn qua một cái là biết bọn họ đều là những hạt giống tu hành rất tốt. Chả trách Thái Ất Tông không ngại ra tay mang bọn họ về để bồi dưỡng. Nếu thật có thể cải tà quy chính, sau này sẽ là trợ lực cho tông môn.
Những người này còn trẻ, khả năng cải tạo được là rất lớn. Thấy Mạc Cầu bước tới, trong khoang thuyền có một người trẻ tuổi ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp. Ánh mắt ấy chứa cả phẩn nộ, thấp thỏm xen với hiếu kỳ…
“Đát…”
Mạc Cầu dừng chân đứng lại trước một tiểu cô nương, hắn nhíu mày rồi chậm rãi lên tiếng.
“Ngẩng đầu lên.”
“Vâng.”
Tiểu cô nương run rẩy ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú. Đây chỉ là một tiểu cô nương tuổi chừng mười lăm, mười sáu. Một ít bùn đất trên người không che được hết nét thanh thuần, ngược lại đôi mắt nàng hiện rõ sự thông minh, nhanh nhạy. Khuôn mặt mỹ lệ, khí chất thuần tuý, vóc người phát dục nhưng có vẻ chậm, sắc mặt cũng hơi khô vàng.
Có điều tất cả những điều ấy không phải điều Mạc Cầu quan tâm.
Cảm giác quen thuộc! Tiểu cô nương này cho hắn cảm giác đã từng gặp qua nhưng ý niệm chuyển động, nhất thời hắn không nhớ ra được đã gặp qua đối phương ở đâu.
“Mạc tiền bối.” Vương Sung ở bên thấy thế thì mở lời. “Nha đầu này tìm được trong động phủ của một tà tu, có lẽ là lô đỉnh của kẻ ấy. Có thể vì tu vi quá yếu nên mới giữ được thân thể. Hà tiền bối từng tự mình xem qua, người này thiên phú tuyệt hảo, ngày khác có hy vọng chứng được Đạo cơ.”
“Ừm.” Mạc Cầu chậm rãi gật đầu, hai mắt như hoả ngọc dần nổi lên hồng mang rơi trên thân thiếu nữ. Thân thể mềm mại của nàng run lên, vô thức co rụt lại, vẻ mặt thẹn thùng không cam lòng.
Dưới ánh mắt của đối phương, nàng cảm thấy quần áo trên cơ thể mình như không còn tồn tại, toàn thân trên dưới đều bị đối phương nhìn thấu.
“Tiền bối.” Thấy thế Vương Sung sững người. “Có chuyện gì không đúng sao?”
“Không.” Mạc Cầu thu ánh mắt, vẻ mặt không hiểu.” Có lẽ… là ta nhìn nhầm.”
Nói xong hắn lắc đầu định cất bước rời đi. Thế gian có biết bao nhiêu người, cảm giác quen thuộc dù gặp lần đầu không phải không có. Có lẽ là từ nhiều năm trước…
“Cái gì?” Mạc Cầu chợt dừng chân. Trong đầu hắn, một đoạn hồi ức của mấy chục năm trước yên lặng hiện ra.
Lúc đó tại phủ Đông An, Phượng Đầu sơn hắn đã từng gặp một yêu nữ thông thạo Mê Hồn Thuật. Mặc dù chỉ gặp một lần nhưng ấn tượng để lại rất sâu sắc nên hắn vẫn còn nhớ. Hình dáng phía sau thiếu nữ kia lại rất giống với yêu nữ ấy.
Không đúng! Đã hơn mười năm, yêu nữ kia chỉ là một võ giả bình thường, lẽ ra phải hao tổn thọ nguyên mà chết rồi mới đúng. Mà nếu không phải…
“Bạch!”
Mạc Cầu đột nhiên quay người, đập vào mắt hắn là một đạo kiếm quang thuỷ sắc vô hình vô tướng. Kiếm quang vô thanh vô tức lặng yên phá vỡ hư không, thậm chí ngay cả cảm giác của hắn cũng phát hiện ra sớm được.
Khoảng cách không đủ một trượng, đối với tu sĩ cảnh giới Luyện Khí gần như không thể nhìn thấy kịp. Mà hiện giờ kiếm quang đột kích tốc độ lại nhanh như thiểm điện. Hai mắt Mạc Cầu co rút lại, một tầng liẹt diễm hiện ra quanh người hắn, ngăn trước kiến quang.
Cửu Hoả Thần Long Tráo!
So với việc ngự sử phi kiếm thì thần thông niệm động là phát ra gần như lập tức, phản ứng rất nhanh.
“Bành!”
Kiếm quang nổ tung, kiếm khí thuỷ sắc hình thành vô số đạo linh xà ngang nhiên xông phá Cửu Hoả Thần Long tráo phòng hộ rồi đánh về phía Mạc Cầu.
“Ông…”
Một tầng hào quang từ nhục thân Mạc Cầu hiện ra. Hào quang nội uẩn rất nhiều binh giáp va chạm với kiếm khí đột kích.
Giáp Binh Thối Thể đại pháp!
“Lốp bốp…”
Bị vô số cự kiếm chém trên người, mặc dù có khả năng phòng ngự kinh người, Mạc Cầu vẫn bị đánh bay ra ngoài. Lực va đập mạnh khiến pháp lực trong cơ thể hắn trì trệ, phi kiếm chưa kịp thời tế ra cả người đã đánh vỡ vách tường rơi về phía sau của boong tàu. Khí tức trên thân thể Mạc Cầu nhộn nhạo bất ổn.
“Động thủ.”
Nữ tử kia quát khẽ, đồng thời kiếm quang thuỷ sắc đại thịnh, đem Vương Sung ở bên cạnh xoắn thành từng mảnh.
“Bành!’.
Lâu thuyền rung chuyển, có một tiẻu tử mập mạp bỗng xoay người, vẻ yếu ớt trên mặt liền trở thành nghiêm túc. Hắn đạp mạnh dưới chân, cả lâu thuyền nổ vang, khí lãng cuồn cuộn đem tất cả mọi người thổi bay ra ngoài.
“Chết đi.”
Trong tiếng rống giận dữ, nam tử kia hoá thành một cự nhân khôi ngô, lòng bàn tay xuất hiện một cái búa to thế như khai sơn bổ xuống đầu Mạc Cầu. Búa còn chưa tới, boong tàu dưới chân đã vỡ ra, hào quang hộ thể cũng điên cuồng lấp loé.
“Đinh…”
Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm hiện ra từ hư không ngăn trước cự phủ, lưỡi kiếm run rẩy đón lấy lưỡi búa. Phi kiếm cuối cùng đã kịp phản ứng, đồng thời quanh người Mạc Cầu hiện ra chín con rồng bằng liệt diễm há miệng phun lửa.
“Oanh!”
Chỉ một thoáng, nam tử mập kia đã hoá thành một ngọn đuốc bố cháy rừng rực. Linh hoả viên mãn tầng thứ bảy, ngay cả pháp khí cực phẩm cũng có thể luyện hoá huống chi là thân người?
“Các ngươi là ai?” Mạc Cầu trầm sắc mặt, phi kiếm trước người bay lượt đánh tan mấy kiếm quang thuỷ sắc đột kích. “Dám ở ở đây gây sự mà không sợ chết!”
Hắn hét lên tức giận, kiếm quang âm lãnh đột nhiên đại thịnh, trong nháy mắt đem tên mập kia phân thành hai nửa.
“Nói khoác.”
Một giọng nói khác vang lên, ba kiện pháp khí kỳ dị phá vỡ tấm ván gỗ thoát ra chém tới người Mạc Cầu.
“Tiểu tặc, không ngờ chúng ta còn gặp lại nhau, ngươi đã trở thành tu sĩ Đạo cơ của Thái Ất Tông đấy. Đáng tiếc.” Nữ tử kia lắc đầu, thở dài trong bóng tối. “Hôm nay gặp mặt chúng ta đã là kẻ thù.”
Nàng tuy thở dài nhưng ra tay không hề nương nhẹ, áo dài vung lên, gần trăm cái phi trâm vô thanh đám tới.
“Quả đúng là ngươi.”
Mạc Cầu nhíu mày, Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm xoay tròn quanh người ngăn tất cả thế công lại. Hắn cong ngón tay búng ra, một đạo đao mang kim sắc lặng yên lướt qua buồng nhỏ trên tàu.
Lưu quang!
“Phù phù…”
Một cái đầu lâu bị xuyên thủng rơi xuống đất.
“Cẩn thận.” Nữ tử kia đại biến, ánh mắt kinh hãi, thân thể co rút lại lùi về phía sau đám trẻ rồi nôn nóng quát. “Kiếm pháp người này không tầm thường, chớ có lưu thủ.”
Chưa dứt lời, sóng nước loé sáng, kiếm quang thuỷ sắc rực rỡ như khổng tước bay lên bao trùm một phương. Kiếm khí mạnh mẽ xé rách buồng tàu, đem vị trí Mạc Cầu vây kín lại.
Kiếm quyết của nữ tử này cũng cực kỳ tinh diệu, nhìn qua đã thấy nó không thua gì Vô Lượng Kiếm Quyết. Có hai người khác cùng hét lớn, một người ném ra đại ấn, một người ném ra một cái ô. Cái ô bay ra, nguyên khí thiên địa trong phạm vi đó bị trì trệ, còn đại ấn uy áp một phương, ấn chưa tới mà không khí đã gợn sóng, lại ẩn chứa tiếng sấm rền vang. Hai người này dù tu vi hay pháp khí đều bất phàm.
“Hừ.”
Mạc Cầu hừ lên một tiếng lạnh lẽo, ánh mắt lấp loé. Bỗng nhiên kiếm quang sáng lên, phá vỡ hạn chế hướng ra ngoài bỏ chạy. Hiện giờ pháp lực hắn chưa mạnh, khí tức tự thân đã xao động, đối mặt với cao thủ không cần phải liều mạng.
Vừa rời khỏi lâu thuyền, phía sau đã bộc phát ra trăm ngàn đạo kiếm quang. Trải qua trận chiến vừa rồi, lâu thuyền có trận pháp gia cố cũng bị chia năm xẻ bảy.
“Xoẹt!”
Hai đạo linh quang xông thẳng tới chân trời. Một đạo là tín hiệu báo động của Thái Ất Tông, còn một đạo khác…
Mạc Cầu ngạc nhiên quay đầu, chỉ thấy nữ tử kia cười lạnh, bên người nàng, hai vị tu sĩ Đạo cơ trung kỳ cầm pháp khí sẵn sàng nghênh đón kẻ địch. Bọn hắn rõ ràng đã có chuẩn bị từ trước.
Mạc Cầu chau mày, không để ý tới nữ kia nữa, cả người cùng với kiếm quang bay về phía lâu thuyền ở giữa.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Ở một lâu thuyền nào đó có một tu sĩ Đạo cơ đang bế quan tu hành trong tĩnh thất nghe âm thanh thì vô cùng ngạc nhiên. Một khắc sau, một đạo huyết quang từ dưới chân hắn thoát ra, trong nháy mắt xuyên thủng pháp y phòng ngự bổ hắn ra làm đôi.”
“Các ngươi là ai, thật to gan!”
Trong hư không có người gầm lên, tiếng quát chưa dứt đã bị thế công như ong vỡ tổ bao phủ tại chỗ. Tiếng hét thất thanh vang ra, một bộ thi thể không còn nguyên vẹn từ trên cao rơi xuống.
“Sao lại động thủ trước thời điểm như vậy?”
Trên boong tàu có một người mang y phục Thái Ất Tông nhăn mày nhìn về phía sau. “Nơi này cách tiền tuyến không xa, lúc này mà động thủ thì không bao lâu sẽ có tông sư Kim Đan chạy tới.”
“Không còn cách nào khác.” Sau lưng hắn có một người áo đen lên tiếng. “Có người phát hiện ra tung tích của chúng ta nên không thể không ra tay trước thời hạn, nếu không kế hoạch sẽ thất bại mất. Nhưng ngươi yên tâm, mặc dù xảy ra việc ngoài ý muốn nhưng ngươi sẽ không việc gì.”
Đối phương còn chưa dứt lời, ở cách hai người không xa có một đạo kiếm quang lướt qua, hơi dừng lại rồi tiếp tục bay xa.
“Người kia là ai?” Người mặc áo đen nói ngạo nghễ nhưng không có ý xuất thủ. “Tu vi không cao nhưng tốc độ không tồi.”
“Hắn tên là Mạc Cầu.” Nam tử trầm sắc mặt, ánh mắt chớp động. “Vừa rồi hắn có thấy ta không?”
Nếu bị người phát hiện mình ở cùng chỗ với người của Thiên Tà Minh thì hắn phải chết không thể nghi ngờ.”
“Hừ.” Người áo đen cười lạnh. “Có Già Phong bào của ta, chỉ là một tên Đạo cơ sơ kỳ thì nhìn sao được.”
“Không được.” Nam tử kia biến sắc, bỗng lắc đầu dứt khoát. “Ta muốn…”
“Tuỳ ngươi.” Người mặc áo đen ở phía sau trả lời ra vẻ tuỳ ý.
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, một đám phi thuyền đang phi độn trong hư không nổ tung thành phản ứng dây chuyền, một đạo khí tức cường hãn liên tiếp xuất hiện, kéo theo đó là những khí tức quen thuộc khác liên tiếp tiêu tán. Mạc Cầu sa sầm nét mặt, kiếm quang bao phủ thân thể bay về lâu thuyền ở chính giữa, được nửa đường thì kiếm quang đột nhiên đình trệ.
“Bạch!”
Ở phía trước, Lưu Nhất Minh đang hoảng hốt phi độn tới, nhìn thấy Mạc Cầu thì vô cùng mừng rỡ. “Sư đệ, mau ngăn cản người phía sau lại.”
Mạc Cầu im lặng. Với thực lực hiện giờ của hắn, đối phó với Đạo cơ trung kỳ còn được, đối mặt với Đạo cơ hậu kỳ có thể bảo mệnh hay không còn chưa chắc chắn. Lưu Nhất Minh đã không phải là đối thủ, hắn lấy gì để ngăn cản đối phương đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận