Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 552: Kinh doanh

Đến đêm Hàn Nghiệp mới trở về thảo đường.
“Phu quân.” Một vị nữ tử tiến ra nghênh đón. “Xử lý xong chưa?”
“Rồi.” Hàn Nghiệp gật đầu, xoa mi, bước vào hậu đường ngồi xuống ghế dựa. “Thời gian ăn nhờ ở đậu thật không dễ dàng, thật may ba nhà thuốc kia hiện đã không có ý kiến.”
“Đúng vậy ư.” Nữ tử xoa vai cho hắn rồi mỉm cười. “Ta còn tưởng bọn họ không chấp nhận được Mạc đạo hữu, lại muốn phu quân làm người ác một lần.”
Thảo đường là nơi buôn bán thảo dược, không phải chỉ có một nhà mà thôi, bọn họ cũng phụ thuộc vào ba hiệu thuốc lớn để sinh tồn. Căn cơ Hàn Nghiệp không sâu, một số thời điểm còn phải làm chân chạy vặt cho mấy tiệm thuốc kia. Giống như lần này, hắn phải mưu tính đuổi một vài đối tượng muốn buôn bán trên Đằng Tiên Đảo đi.
“Mạc đạo hữu không phải người bình thường đâu.” Hàn Nghiệp lắc đầu. “Hắn đã là Đạo cơ hậu kỳ.”
“Cái gì?” Nữ tử kia dừng tay, vẻ mặt kinh hãi. “Thì ra trên đảo lại xuất hiện một vị đại sư luyện đan, Đạo cơ hậu kỳ, chả trách kết cục lại như vậy.”
Ngay cả ba hiệu thuốc kia cũng không muốn vô duyên vô cơ đắc tội với một đại sư luyện đan có tu vi Đạo cơ hậu kỳ.
“Đúng rồi.” Hàn Nghiệp nhớ ra một chuyện, lấy từ trên người ra hai bình đan dược. “Ngươi xem xem, đây là Thanh Linh Đan do Mạc đạo hữu luyện chế ra, cùng với Hồi Long Bảo đan gia tăng tu vi.”
“Ừm.” Nữ tử gật đầu nhận lấy đan dược. Mở miệng bình, đầu tiên nàng nhíu mày, rồi vẻ mặt trở nên ngưng trọng. Nàng đổ đan dược ra dò xét cẩn thận.
“Thế nào?” Hàn Nghiệp hỏi, vẻ hiếu kỳ. “Nương tử cũng là cao thủ luyện đan, không biết nàng có đánh giá gì với đan dược Mạc đạo hữu luyện chế không?”
“Người này... cực kỳ cao minh!” Nữ tử chớp mắt. “Phẩm chất Thanh Linh Đan hoàn mỹ, đan khí bên trong ngưng đọng, nếu ta đoán không sai, số lượng đan dược thu được sẽ nhiều hơn người khác luyện chế nhiều.”
“Đúng vậy.” Hàn Nghiệp gật đầu. “Mạc đạo hữu luyện đan thu lấy ba thành làm thù lao, đây là số đan dược còn lại, nhưng so với người khác luyện chế vẫn nhiều hơn nhiều.”
Hắn vốn nghĩ lời Mạc Cầu chỉ là khách khí để giữ mặt mũi cho mình, bây giờ xem ra..., sự thực không phải như thế.
“Hồi Long Đan này càng là cao cấp.” Nữ tử cầm một viên đan dược lên, nheo mắt quan sát. “Đan này qua chân hỏa đốt cháy, tam chuyển mà thành, cũng là đan dược khảo nghiệm khả năng nắm giữ đối với hỏa hầu của người luyện đan. Mà đan dược này, linh văn phồn mà không tạp, mật mà không loạn tựa như thiên thành, sợ lại đã trải qua chân hỏa lục chuyển. Nói thật, ta chưa từng thấy thành phẩm như thế này bao giờ, dù là từ tông sư Kim Đan đi nữa. Không nói đến vấn đề khác, khả năng khống hỏa của Mạc đạo hữu sợ là đã không thua kém tông sư Kim Đan.”
Nàng vừa nói, vẻ mặt vừa sợ hãi xen với thán phục.
“Đúng là như thế.” Hàn Nghiệp đứng dậy, nét mặt ngưng trọng. Thế tử của hắn xuất thân từ thế gia đan dược, bản thân cũng là một cao thủ luyện đan, đánh giá của nàng đủ làm hắn kinh ngạc.
“Dược lực thế nào?”
“Ừm.” Nữ tử lộ khuôn mặt trầm ngâm. “So với Hồi Long Bảo đan thường gặp thì dược hiệu tăng hơn khoảng ba thành, bất quá có rất ít tác dụng phụ, có thể liên tục phục dụng vào.”
“Như vậy...”, Hàn Nghiệp có vẻ hơi thất vọng.
“Phu quân, ngươi đừng xem thường ba thành này.” Nữ tử thấy thế thì nhíu mày. “Bảo đan bậc này vốn không nhiều, dược hiệu tăng lên một thành đã là năng lực không tầm thường.”
“Ta hiểu.” Hàn Nghiệp gật đầu. “Chỉ có điều, ngươi biết bảo đan này bán giá như thế nào không?”
“Bao nhiêu?” Nữ tử ngẩn ra.
“Gấp đối so với bảo đan bình thường.” Hàn Nghiệp dựng một ngón tay lên, rồi nhẹ thở dài. “Đan dược tuy tốt nhưng giá cả lại đắt đỏ, ngay cả người như ta và ngươi cũng sẽ cân nhắc khi sử dụng đan này.”
Nữ tử im lặng.
“Mạc đạo hữu thu phí luyện đan rất cao, lại định giá đan dược luyện chế ra cao như vậy, hắn muốn buôn bán kiểu gì đây?”
“Cũng chưa chắc đã không làm ăn được.” Hàn Nghiệp ngẫm nghĩ. “Chỉ có điều, người tu hành bình thường như ta và nàng có lẽ không phải là đối tượng Mạc đạo hữu muốn hướng tới.”
“Cũng đúng.” Nữ tử gật đầu rồi cười khẽ. “Chả trách ba hiệu thuốc lớn kia không dám có ý kiến gì, bọn họ có lẽ cũng không xem trọng vị Mạc đạo hữu này.”
“Đúng vậy.” Hàn Nghiệp gật đầu. “Trời đã tối rồi, hôm nay đủ mệt mỏi, đi nghỉ sớm thôi.”
“Vâng.”
Đèn trong phòng phụt tắt, nhưng những tiếng sột soạt lại bắt đầu nổi lên.
Từ sau khi Hàn Nghiệp đến bái phỏng, việc kinh doanh của hiệu thuốc Thanh Nang cũng dần đi vào ổn định. Bởi vì đan dược ở hiệu thuốc rất ít, giá thành lại cao cho nên sinh ý rất thưa thớt. Ngược lại thì tam đại hiệu thuốc kia cũng có sai người đến thu mua một ít linh dược, có lẽ là để giám sát xem thế nào.
Nhoáng một cái đã mấy tháng trôi qua. Trên đường người đi như mắc cửi. Hàn Phái Văn đi trước dẫn đường, Mạc Cầu đi sau, suốt đường đi nàng cúi đầu không dám đưa mắt lên nhìn.
“Vẫn không có người mua?”
“Vâng.” Phái Văn buồn rầu. “Tiền bối, là do chúng ta làm không tốt.”
“Không sao.” Mạc Cầu ra vẻ tùy ý. “Luyện chế hai lô đan dược là đủ duy trì việc kinh doanh của hiệu thuốc trong hơn một năm, không cần vội vã.”
“Thế nhưng...”, Phái Văn ngẩng đầu. “Một tháng rồi chúng ta mới bán được hai hạt đan dược, thực sự là xấu hổ khi nhận thù lao từ tiền bối.”
Đồ đã bán đi, khấu trừ chi phí thậm chí còn không đủ trả tiền công cho các nàng. Phái Văn không lo chủ gia phải bỏ tiền túi ra, mà sợ nếu việc kinh doanh không tốt thì các nàng khó mà duy trì công việc cùng với thù lao tốt như vậy lâu dài được.
“Hiệu thuốc mới mở, như thế là rất bình thường.” Mạc Cầu bình thản. “Chờ sau này danh khí có rồi, khách sẽ tử tới cửa thôi.”
“Tiền bối.” Phái Văn ngẫm nghĩ rồi nói. “Kỳ thực có không ít người mộ danh mà đến, nhưng nghe đến giá thành tiền bối đưa ra thì phần lớn đều từ bỏ cả. Không thể... giảm giá một chút sao?”
Nếu Mạc Cầu đồng ý giảm thù lao luyện đan hoặc giá thành đan dược bán ra, nàng có thể cam đoan khách nhân đến hiệu sẽ đông hơn nhiều.
“A...”, Mạc Cầu cười khẽ. “Có vị tiền bối trước đây từng bảo ta, bản thân phải biết mình muốn cái gì, đừng để người khác che mắt.”
Thấy Phái Văn không hiểu, hắn giải thích. “Có một vị tiền bối trong tông môn thiên phú tu hành không tệ, thuật luyện đan càng là tinh diệu. Đồng môn nghe nói đều theo nhau đến bái phỏng, thỉnh cầu ông ấy luyện chế đan dược, cũng có trả tiền thù lao. Người tới đều là đồng bạn, hảo hữu hay thân quyến, ông ấy không nỡ từ chối. Những luyện đan vốn là việc cực kỳ hao phí tâm thần. Một lò đan luyện thành nhanh thì mười mấy ngày, chậm thì đến cả mấy năm, dần dần thành tựu tu hành của tiền bối lại chậm đi không bằng so với những người khác. Từ một người có thiên phú, có hy vọng vào đại đạo, rốt cuộc chỉ hơn trăm năm sau đã hóa thành một nắm đất vàng, còn những người đăng môn bái phỏng nhờ luyện đan kia, vì có đan dược để phục dụng nên nhiều người chứng được Đạo cơ, tuổi thọ kéo dài hơn ông ấy nhiều.”
Đôi mắt đẹp của Phái Văn chớp động, nàng chậm rãi gật đầu. “Vãn bối hiểu rồi.”
“Đáng tiếc.” Nàng than nhẹ một tiếng, gương mặt uể oải. “Ta và muội muội thiên phú không tốt, vô vọng đại đạo.”
“Không hẳn là vậy.” Mạc Cầu đưa mắt nhìn nàng. “Hai người các ngươi là song sinh nhất thai, nhục thân suy yếu, thần hồn bị ràng buộc quá sâu nhưng nguyên thần tựa như một thể, nếu có thể tìm được công pháp phù hợp thì tốc độ tu hành so với người khác lại nhanh hơn.”
“Thực vậy ư?” Hai mắt Phái Văn sáng lên. Thời điểm nàng tu hành vẫn luôn có cảm giác khí tức của muội muội ở bên trong, dẫn đến khí tức của bản thân mình bị hỗn loạn. Hai người ảnh hưởng lẫn nhau nên ai tu hành cũng bị kém đi. Cũng may hai nàng quan hệ không tệ, chưa từng trở mặt thành thù.
“Ta còn lừa một đứa trẻ như ngươi hay sao?” Mạc Cầu lắc đầu. “Công pháp như vậy mặc dù hiếm thấy nhưng cũng không phải không có, ngươi ở hiệu thuốc có thể nghe ngóng xem.”
Kỳ thực trong tay Mạc Cầu có mấy môn công pháp phù hợp nhưng chúng đều là bí pháp đến từ tà đạo song tu, khó nhập vào đường chánh, trừ phi hai nữ nhân này nguyện ý hy sinh bản thân để thành toàn cho người còn lại.
“Vâng.” Phái Văn phấn chấn, đồng thời đưa tay chỉ về phía trước. “Tiền bối, chúng ta đến rồi.”
Đăng Tiên Cu, đây là tửu lâu nổi danh ở trên đảo.
“Tiền bối.”
“Mạc đạo hữu.”
Trên tửu lâu đã có người chờ. Thái Dật Tiên, Tư Đồ Hủ, còn có Vân tiên sư. Mấy người ngạc nhiên nhìn Mạc Cầu, thái độ so với lúc trước cũng có phần không giống.
“Nghe nói đạo hữu thành tựu Đạo cơ hậu kỳ, ta còn không tin, hôm nay gặp mặt quả thực là thế.” Vân tiên sư cảm thán, nhưng trong lòng cũng nổi lên cảm xúc phức tạp, hắn cung tay làm lễ. “Chúc mừng đạo hữu, đại đạo lại tiến thêm được một bước!”
Mặc dù với tuổi tác của Mạc Cầu thì việc tiến thêm một bước này cơ hồ là không thể, nhưng có tu vi Đạo cơ hậu kỳ, nếu nguyện ý nhận lời chào mời của các thế lực này sau này cũng có thể trở thành đại hào một phương.
“Đa tạ.” Mạc Cầu chắp tay. “Cũng là may mắn.”
“Tiền bối, mời ngồi.” Thái Dật Tiên vội chào hỏi. “Ta đã đưa tin cho Cơ cô nương, không bao lâu nàng sẽ tới, nghe nói khả năng đảo chủ cũng có thể tới.”
Nói đến đây, gương mặt Thái Dật Tiên không khỏi kích động nhìn Mạc Cầu. Đại sư luyện đan, Đạo cơ hậu kỳ, ngay cả Cơ đảo chủ cũng phải chiêu đãi như khách quý.
“Cơ đảo chủ nhiều việc bận rộn, sao có thể đại giá tới đây được.” Mạc Cầu lắc đầu. “Các vị ngồi đi, chúng ta một đường đồng hành không phải người ngoài, đâu cần khách khí như thế, cứ tự nhiên thoải mái là hơn.”
“Vâng, vâng.”
Mấy người đang nói chuyện thì bên ngoài nổi gió, một đạo tàn ảnh bọc lấy kình phong bay vào trong khách sạn.
“Băng Yến tỷ.”
“Cơ cô nương.”
“Thiếu đảo chủ.”
Đối mặt với Cơ Băng Yến, mấy người xưng hô không giống nhau.
“Các ngươi đều có mặt, chỉ có ta đến muộn rồi.” Cơ Băng Yến nở nụ cười hào sảng, phất tay ra hiệu. “Mạc đạo hữu, chúc mừng chúc mừng! Nghe nói trên đảo có thêm một vị Đạo cơ hậu kỳ, lại là đại sư luyện đan, gia phụ gia mẫu đều rất vui mừng, nhưng vì công việc bề bộn nên không thu xếp tới được. Hai người có chuẩn bị quà tặng để ta mang tới, mong tiền bối bỏ qua cho.”
Nói xong nàng đưa tới một cái túi trữ vật.
“Cơ đảo chủ khách khí rồi.” Mạc Cầu từ chối mấy lần không được, đành nhận lấy. Thần niệm của hắn đảo qua, ánh mắt liền biến đổi.
Thủ bút thật lớn!
Không hổ là đảo chủ tọa trấn một phương tiên đảo, gia tư phong phú, vừa ra tay là đại thủ bút khiến người ta trợn mắt.
“Mời ngồi.”
“Chủ quán mang đồ lên.”
“Tới đây...”
Cùng là Đằng Tiên Cư, ở cách không xa căn phòng Mạc Cầu ngồi có một phòng đơn, bên trong có một vầng sáng bao phủ toàn trường. Trận pháp phòng hộ bực này cực kỳ nhạy cảm, dù là thần niệm của tông sư Kim Đan chạm vào cũng sẽ gây nên phản ứng.
Trong phòng có mấy người đang ngồi ngay ngắn. Một người trong đó nhìn về bóng hình xinh đẹp mặc áo đỏ qua cửa sổ mà chớp mắt.
“Nàng chính là thiếu đảo chủ?”
“Đúng.” Đối diện có một nam tử mặc hắc bào mở miệng giọng khàn khàn. “Tu vi Cơ Băng Yến mặc dù không cao nhưng trên người có mấy kiện bảo mệnh, muốn cầm xuống không dễ. Hơn nữa nàng ta cơ hồ không ra khỏi đảo, nếu có phá lệ xuất đảo cũng có không ít cao nhân đi cùng, làm việc cẩn trọng.”
“A...”, đối phương lộ vẻ trầm ngâm. “Lão độc vật, ngươi có nắm chắc hay không?”
“Mười phần chắc chắn thì không có.” Một người cầm quải trượng xà hình trong tay chậm rãi tiếp lời. “Nhưng nếu có thể để ta lại gần nàng trong vòng ba trượng thì có thể vô thanh vô tức hạ xuống mầm mống Tỏa Tâm Độc.”
“Tỏa Tâm Độc, tông sư Kim Đan cũng không thể hóa giải?” Người áo đen hỏi lại.
“Chí ít trước mắt không ai có thể giải được.” Lão giả cười khẽ, vẻ mặt tự tin.
Không gian yên tĩnh.
“Cơ Trường Không rất yêu quý độc nữ này, khống chế được nàng sẽ tạo thành áp chế lớn. Hơn nữa... họ Cơ kia không chứng được Kim Đan thì thôi, một khi chứng được thì nhất định sẽ là cả hai người.”
Những người có mặt ở đây đều biến sắc. Hai vị tông sư Kim Đan, lại còn thông thạo thuật hợp kích thì đáng sợ tới mức nào.
Người mặc áo đen mở miệng. “Theo ta được biết, Cơ đảo chủ đang tìm kiếm bảo dược, uẩn dưỡng thần hồn để thử đột phá. Việc này nhất định phải làm.”
“Đúng.”
“Ta vừa mới nhận được tin tức, lần giao dịch trước có mấy con cá lọt lưới, hiện cũng đang ở trên đảo.”
“Cá lọt lưới?”
“Là ai?”
“Vài tên đạo binh thôi, hiện còn chưa chắc chắn bọn chúng ở chỗ nào, nếu không giải quyết được thì sẽ là một phiền phức không nhỏ đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận