Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 429: Phất nhanh

Bách Quỷ Tẩu không hổ là nhân tinh sống mấy trăm năm, dù chỉ sót lại tàn hồn vẫn giữ được tâm cơ thâm trầm.
Đầu tiên lão lấy tàn hồn của Lý Nguyên Cảnh để gây sự chú ý, sau đó mới thừa cơ nhất cử xông vào thức hải Mạc Cầu. Sau khi nhập thức hải rồi cũng không trực tiếp động thủ mà cất giọng mê hoặc.
“Mạc tiểu tử, lão phu thừa nhận thực lực của ngươi không yếu, tiền đồ đúng là bất khả hạn lượng, nhưng ngươi có nhất định phải cùng ta cá chết lưới rách hay không?”
Trong thức hải hiện tại, lão đã biến hoá thân hình thành một người cao đến năm thước, quần áo rách rưới như một lão giả ăn mày.
“Cá chết lưới rách?”
Tiếng Mạc Cầu vang lên như sấm rền, quanh quẩn trong thức hải hoá thành tầng tầng rung động giáng xuống.
Thần ngục!
Đây cũng chính là bí pháp nhằm vào thần hồn của hắn.
“Tiền bối khi còn sống có thể pháp lực vô biên, hiện giờ bất quá chỉ là tàn hồn mà cũng dám cuồng ngôn như thế.”
“Hừ.” Bách Quỷ Tẩu nheo mắt lại, trên người bốc lên khói đen bừng bừng đánh về phía thần ngục.
“Tiểu bối, ngươi căn bản không hiểu diệu dụng của thần hồn, có lẽ ngươi thật có thể giữ ta nhưng thức hải sẽ bị hao tổn, sau này dục chứng Đạo cơ sẽ chẳng có tí hy vọng nào. Chẳng lẽ ngươi muốn hủy đi đạo đồ của mình? Vậy nên chẳng bằng ngươi nhường cho lão hủ lưu tại trong thức hải của ngươi tạm sống nhờ. Ta có thể lập thệ, tuyệt nhiên sẽ không xâm chiếm nhục thể của ngươi. Ta còn có thể chỉ điểm cho ngươi trên con đường tu hành, đối với việc tu hành sau này của ngươi sẽ rất tốt.”
“A…”, Mạc Cầu ra vẻ chần chừ, “Ngươi nói có đạo lý, để ta suy nghĩ thật kỹ xem sao.”
“Không sai, ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ vào.” Bách Quỷ Tẩu đại hỉ, vội vàng nói. “Lão hủ nói thế nào cũng là tu sĩ Đạo cơ, dù từng bị hắc ngục nhốt cuối cùng vẫn trốn thoát được. Nếu bắt ép, ta vẫn có thủ đoạn kéo theo ngươi đồng quy vu tận. Một bên là trợ giúp ngươi tu hành, một bên là đồng quy vu tận, nên chọn cái nào chắc ngươi sẽ rõ. Nếu ngươi không tin tưởng ta có thể lập thệ với thần hồn. Trong thức hải của ngươi việc đó không thể giả dối nhưng ngươi cũng phải cam đoan, ngày sau ta giúp ngươi chứng được Đạo cơ thì ngươi phải lấy cho ta một bộ nhục thân để ta đoạt xá, nếu không ta cũng không đáp ứng.”
Ngoài miệng lão nói không ngừng, trong lòng thì không ngừng suy nghĩ. Lưỡng bại câu thương lão cũng chẳng ích gì, nếu có thể làm người này yên lòng như với Lý Nguyên Cảnh lúc trước thì…
Với tu vi và nhục thân của người này, sau này nếu đoạt xá được thì thực lực của lão nhất định có thể tăng mạnh. Ý niệm vừa động, Bách Quỷ Tẩu bỗng nhiên biến sắc.
“Tiểu bối, ngươi lừa ta.”
Lão bỗng phát hiện Mạc Cầu mồm nói cân nhắc thiệt hơn, kỳ thực chính là đang tăng tốc làm hao mòn tàn hồn của Lý Nguyên Cảnh. Đồng thời buồng giam bốn phía ngày một sâu một thâm hơn. Nếu cứ chờ đến lúc Kim Cương Bạc diệt sát tàn hồn của Lý Nguyên Cảnh rồi, tiếp theo nhất định sẽ tới lượt lão.
Bách Quỷ Tẩu thấy trong lòng mát lạnh, lão nổi giận gầm lên một tiếng, khói đen trên thân nhanh chóng tăng vọt.
“Phá cho ta.”
“Ầm ầm…”
Chỉ một thoáng, thức hải trở thành chiến trường. Khói đen nồng đậm tán thành mạng nhện lan ra khắp nơi, những nơi nó đi qua thức hải đều bị ám lại. Mạc Cầu cảm thấy có nhiều ý nghĩa trong đầu không thuộc về mình, có gì đó đang nhanh chóng xâm chiếm địa bàn của hắn, ngay cả ký ức cũng bị thứ gì đó tìm cách che đậy lại.
Tình huống cổ quái này trước giờ hắn chưa từng gặp. Nhưng hắn không hoảng sợ, tâm niệm ổn định, phù đồ và thần niệm tuỳ theo mà khuếch trương. Thủ đoạn của đối phương tuy mạnh nhưng lực lượng lại khá yếu!
Chí ít cảm giác hắn có không giống như sự cường đại trong truyền thuyết của tu sĩ Đạo cơ, hắn còn có cảm giác mình có thể dễ dàng trấn áp được.
“Trấn!”
Ý nghĩ vừa động, những ý nghĩ vốn không thuộc về Mạc Cầu nhanh chóng bị vây vào một góc, lao ngục trùng điệp không ngừng bao phủ xuống.
Thần ngục!
Hai tay Mạc Cầu chắp trước ngực còn miệng thì quát khẽ. “Địa Tạng an nhẫn không động, tĩnh sâu như bí tàng, lượn quanh…”
Hắn niệm Đại Thừa Đại Tập Địa Tàng Thập Luân Kinh!
Địa Tàng Bồ Tát Tâm chú!
Âm thanh thoát ra, Kim Cương Bạc và Phật quang trong thức hải đại thịnh, phù đồ trong thức hải cũng có thêm một phần chi ý trấn áp vạt vật chúng sinh.
“Ông…”
Phù đồ chi tướng xoay tròn, bát mục nộ phóng thần quang, tám tay cùng nhau triển khai chụp vào một góc thức hải. Vầng sáng Kim Cương Bạc chói loà trong nháy mắt tiêu diệt tàn hồn Lý Nguyên Cảnh rồi phóng về vị trí của Bách Quỷ Tẩu.
“Không!”
Đến lúc này Bách Quỷ Tẩu mới phát hiện ra sự khác lạ. Lão không ngờ thần hồn chi lực của Mạc Cầu có thể cường hãn như thế, đối phương rất dễ dàng áp chế bản thân lão. Nếu không biết chính xác thực lực đối phương, lão có lẽ đã nghĩ mình tiến nhập vào thức hải của một vị tu sĩ Đạo cơ nào đó. Lão càng không nghĩ ngay từ đầu Mạc Cầu đã không động tâm đến đề nghị của mình, sát ý nổi lên mạnh mẽ trong tư tưởng lão.
“Ta liều mạng với ngươi!”
Sau khi tỉnh ngộ, lão phát ra âm thanh bi phẫn không cam lòng, mấy chuôi tàn hồn binh khí quỷ dị hiện ra, có đủ loại như kích, đao, kiếm, bảo châu… Tất cả tập trung chém về phía trước.
“Ầm ầm…”
Tiếng nổ lớn quanh quẩn trong thức hải, từng tầng rung động không ngừng lan tràn nhanh chóng bị thần ngục trấn áp triệt để.
Ngày đầu, Mạc Cầu ngồi xếp bằng không chút động đậy.
Ba ngày sau da mặt hắn có chút run run.
Bảy ngày sau Mạc Cầu mở hai mắt, hắn khẽ thở ra một ngụm trọc khí, anh mắt chứa đầy vẻ mệt mỏi.
Hắn nghĩ lại mà sợ, bởi không ngờ dùng thần niệm chém giết lại hung hiểm như thế. Rõ ràng hắn là người chiếm thượng phong, Bạch Quỷ Tẩu cũng chỉ sót lại một sợi tàn hồn, đã từng bị trọng thương bởi Thiên Lôi Kiếm mà vẫn khó chơi như thế.
Nhưng cuối cùng không phải hắn không có thu hoạch. Sau khi tàn hồn của Bách Quỷ Tẩu bị phá diệt, những thứ còn lại bị tinh thần sâu trong thức hải hấp thu, hiện giờ đã xuất hiện ba viên tinh quang lớn treo ở trên tinh không trong thức hải. Chỉ có ba viên nhưng lại lớn hơn quá nhiều lần so với tinh quang lúc trước. Một viên tinh quang này phải tương đương với hai mươi vạn tinh quang trong dĩ vãng.
Trước đây tinh không là một khu vực ảm đạm, hiện giờ ba viên tinh quang chiếu sáng như vầng dương.
Ba viên này tương đương với sáu mươi vạn tinh quang lúc trước. Đây quả thực là món tài phú lớn mà ông trời giáng xuống. Ngoài cái đó ra khi thần ngục áp xuống, ký ức rải rác của Bách Quỷ Tẩu cũng bị lấy ra. Nó chính là năng lực của thần ngục phù đồ. Chỉ tiếc vì Bách Quỷ Tẩu tự bạo nên ký ức bị rút đi cực kỳ lộn xộn, rải rác, hỗn loạn không theo thứ tự gì. Trong đó tuyệt đại đa số đều là những ký ức ngoài rìa, khó nhớ.
Tất nhiên, cũng có một số thứ hữu dụng. Nhất là thời khắc cuối khi Bách Quỷ Tẩu bộc phát bí thuật thần hồn, pháp môn tên là Lục Nhâm Thần Binh hiện ra rất rõ ràng. Khoảng thời gian càng gần đây thì ký ức thần ngục rút được càng rõ, những sự việc xảy ra đã lâu chỉ còn là những đoạn ngắn mơ hồ. Sự việc của cả trăm năm trước càng chỉ là những đoạn nhỏ rời rạc không lô gic, thiếu khuyết.
Lục Nhâm Thần Binh!
Tam Thập Lục Vân Triện bí pháp Chân phù!
Diêm La phiên chi bí.
Đây chính là tin tức và những môn pháp thuật hữu dụng nhất với Mạc Cầu.
Lục Nhâm Thần Binh.
Bí pháp thần hồn có thể diễn hoá thần hồn chi lực ra sáu loại binh khí huyền diệu, nắm chi thể hộ hồn ngưng thần, càng có thể chém giết ngoại tà xâm nhập. Đây chính là bí pháp truyền thừa của Diêm La Tông để bảo vệ thần hồn. Bí thuật như thế là cực kỳ hiếm thấy, tông môn như Thương Vũ Phái không thể có được. Muốn cảm ngộ nó sẽ cần tiêu hao 158000 khối tinh quang.
Tam Thập Lục Vân Triện bí pháp Chân phù chính là môn cấm pháp đẳng cấp chân pháp. Thông thường phẩm giai cấm pháp chia làm chân pháp, diệu pháp, huyền diệu, vô thượng nhưng trên thực tế đại đa số cấm pháp không có tư cách xếp vào hàng ngũ có phẩm giai. Chân pháp tuy là đằng cấp thấp cũng đã mười phần hiếm thấy.
Thái Âm cấm pháp cấp bậc huyền diệu lọt vào tay Mạc Cầu chính là truyền thừa của Thiên Vân Phong, không phải đệ tử chân truyền của bản phong thì không được truyền thụ. Thương Vũ Phái hiện lớn như vậy, tính cả tu sĩ Đạo cơ cũng chỉ có mấy người được truyền nó mà thôi.
Pháp môn của môn này không phức tạp, chỉ cần cô đọng ba mươi sáu mai Chân phù trong thức hải sau đó gia trì trên Vân Triện bí pháp đã tu hành là đủ. Sau khi gia trì tốc độ độn pháp gia tăng gấp đôi, miễn dịch với các loại linh quang pháp thuật khác. Để cảm ngộ cần một vạn ba ngàn khối tinh quang.
Sở dĩ lượng tinh quanh cần ít như vậy là bởi Mạc Cầu đã sớm lĩnh ngộ Vân Triện bí pháp, lần này chỉ giống như thăng cấp mà thôi.
Diêm La Phiên chi bí quan hệ mật thiết đến Diêm La Tông đã diệt vong, cũng liên quan đến việc truyền thừa của Bách Quỷ Tẩu. Đoạn ký sự liên quan đến việc này rất tạp lại không rõ ràng, đầu mối duy nhất là một địa phương tên Minh Đình.
Khôi phục tinh thần, thu liễm tạp niệm, Mạc Cầu đắm chìm trong các loại cảm ngộ.
Một tháng sau.
“Ông…”
Ở gần Tiểu Lương Sơn có một chiếc phi chu chậm rãi bay lên không, linh quang từ từ nở rộ. Lý Si mai đứng phía trước, gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng, đôi mắt đẹp thi thoảng lại đảo xuống địa giới Nguỵ triều ở phía dưới.
“Sư muội đang lo lắng ư?” Phan Sư Chính đến tiếp ứng hỏi. “Yên tâm đi, thực lực của Thành sư huynh và Hoả Nha sư huynh muội cũng biết, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Lần này thì khác.” Lý Si Mai lắc đầu. “Hợp Hoan Tông, Huyết Sát Tông xuất thủ, ta có cảm giác sự việc không đơn giản mà kết thúc như vậy.”
“Chỉ là mấy chi nhánh của hai tông môn thôi, muội suy nghĩ nhiều rồi.” Phan Sư Chính đáp lời nhưng hai hàng lông mày cũng không khỏi nhíu lại. Hai tông môn này đều nổi danh là đại tông tà đạo trong thiên hạ. Trong tông không chỉ có tông sư Kim Đan toạ trấn mà ngay cả thần long thấy đầu không thấy đuôi là tu sĩ Nguyên Anh cũng có. So với bọn họ thì Thương Vũ Phái chỉ là một tông môn nhỏ mà thôi.
“Được rồi.”
Ý niệm vừa động, Phan Sư Chính thở dài. “Nguỵ triều náo loạn, chúng ta vì tình nghĩa lúc trước mà lưu lại mấy vị sư huynh để hỗ trợ đã là tận tình tận nghĩa. Những người khác chỉ cần trở về tông môn bẩm báo rồi chờ mấy năm lại tính.”
“Ừm.” Lý SI Mai gật đầu.
Ở phần đuôi phi chu có Mạc Cầu và một đám đệ tử tông môn đang tề tựu. Một người trong đó lên tiếng.
“”Vương sư tỷ, đợi trở lại tông môn rồi thì cũng nên thử xung kích cảnh giới đi thôi.”
Mấy người khác nghe thấy cũng ghé mắt trông sang vị nữ tử dung nhan tuyệt diễm này chờ đợi.
“Ừm.” Vương Kiều Tịch gật đầu rồi cười nhạt. “Nhiều năm tích lũy, ta cũng nên thử một lần.”
“Sư tỷ pháp lực tinh thâm nhất định có thể một lần thành công, chúng ta sẽ chờ đợi để chúc mừng sư tỷ.” Chu Lâu Vân chắp tay. Những người khác cũng nhao nhao làm theo.
“Nói đùa sao.” Vương Kiều Tịch khoát tay. “Đạo cơ đâu dễ đột phá, Tô sư huynh khổ tu nhiều năm không phải cũng thất bại đó sao.”
Mạc Cầu chớp mắt. Hắn cũng nghe nói đệ tử thân truyền của chưởng môn Tô Huyền đột phá thất bại, tu vi bản thân cũng bị hao tổn. Nhưng điểm tốt là tuổi tác Tô Huyền chưa lớn, vẫn còn có cơ hội thử lại.
“Sư huynh.” Hoàng Mẫn lại gần nhỏ giọng. “Lần này chúng ta thoát ly Nguỵ triều trở về tông môn huynh có tính toán gì?”
“Tu hành, đợi đạt tới Luyện khí viên mãn rồi thử đột phá.” Mạc Cầu đáp bình thản. “Những chuyện khác sau này hãy nói.”
“Sư huynh nhất định có thể thành công.” Hoàng Mẫn gật đầu trịnh trọng. Nàng vô vùng bội phục Mạc Cầu. Mới từ bí cảnh đi ra, bế quan một tháng mà không hỏi đến ngoại sự, vừa có thiên phú vừa có tâm tính như thế, nếu còn không Đạo cơ được thì còn gì là thiên lý.
“Linh…”
Lúc này phía trước phi chu có treo một cái chuông đồng bỗng rung lên, phát ra những tiếng kêu dồn dập.
“Cái gì?” Lý Si Mai nhướng mày.
Trên thuyền có trận pháp cảm ứng có thể nhận biết biến hoá của thiên địa nguyên khí trong phương viên hơn mười dặm, hiện giờ ở phía trước chính là có khí tức khác thường như thế.
“Để ta.” Phan Sư Chính nheo mắt, kiếm quang trên thân cùng với thân thể hoá thành một đạo lưu quang xông thẳng tới chân trời. “Sư muội trước tiên đừng hành động gì.”
Không bao lâu sau, phi chu run lên chuyển đi theo đường vòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận