Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 603: Cứu giúp

Xuyên qua tầng mây giăng đầy chướng khí là một vùng đầm lầy vô tận đập vào mắt. Bên trên mấy đen như màn che phủ, treo lơ lửng như thể vươn tay là với lấy được. Cảm giác đè nén không dễ chịu chút nào. Ở phía dưới mặt nước sền sệt như phủ nhựa đường, gió thổi không nổi được gợn sóng.
Mạc Cầu hiện thân giữa không trung rồi cúi đầu xuống nhìn. Mắt hắn hiện linh quang như hoả tinh lấp loé, bên trong con ngươi chiếu rợi tất cả biến hoá diễn ra quanh khu vực mười mấy dặm bên dưới.
“Thiềm thừ nuốt kim.”
Thu ánh mắt lại, Mạc Cầu ra điều suy nghĩ. Dưới đáy nước sóng ngầm cuồn cuộn, linh cơ biến hoá thành một con cóc lớn nằm sấp. Cái bụng cóc phập phồng, mỗi lần dao động đều làm cho linh khí rung động theo. Hơn mười dặm thuỷ vực hoá thành nhất thể. Hơn nữa ở phía dưới con cóc kia cũng không phải cố định bất động, ngược lại nó giống như một sinh vật sống có tứ chi co duỗi, thỉnh thoảng lại đổi vị trí một lần.
“Trận pháp sao?” Trọng Minh Hoả Mãng thò ra từ trong tay áo Mạc Cầu nói. “Với thực lực của chủ thường ngài cũng không phá được?”
“Ta không giỏi trận pháp.” Mạc Cầu lắc đầu. “Hơn nữa chuyến này đến đây trước tiên phải xem có thể cứu người hay không, cưỡng ép phá trận thì hậu quả khó mà đoán được, sự tình thuỷ phỉ không cần vội vã.”
“Vâng.” Trọng Minh Hoả Mãng gật đầu. “Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Nói xong con mắt nó chuyển động. “Hay là ta hiện ra chân thân hấp dẫn sự chú ý của đám thuỷ phỉ để chủ thượng ngài thừa cơ xuất thủ bắt lấy bọn chúng, dùng nhiếp hồn pháp khống chế, xong chúng ta lại mượn cơ hội ẩn vào?”
“A…”, Mạc Cầu kinh ngạc. “Ngươi thật thuần thục đấy.”
“Hắc hắc…”, Trọng Minh Hoả Mãng cười lên một tiếng. “Tiểu yêu là… đây hoàn toàn là suy nghĩ của chủ thượng, vì chủ thượng mà vắt óc nghĩ ra biện pháp.”
“Không cần đâu.” Mạc Cầu khẽ gật đầu. “Có người chủ động đưa tới cửa rồi.”
Dứt lời, hắn phất tay áo dài rồi biến mất tại chỗ.

Chướng khí nồng đậm bao hàm kịch độc, ngoài ra còn có sâu bọ ăn thịt nội tàng bên trong. Nếu là người thường đi vào, nhất thời ba khắc đến hài cốt cũng không còn được. Là người có tu vi đi vào cũng khó chống đỡ được lâu. Ở trong này thần niệm không thể ngoại phóng, hãm trong đó rồi thì khó mà đào thoát được.
Trong màn chướng khí thâm thuý như mực có một vệt độn quang thuỷ sắc lao đi. Độn quang bay qua chướng khí bốc lên bốn phía, một ít sâu bọ rơi xuống phía dưới, phía dưới nứt ra một đường thông đạo. Độn quang không vì thế mà giảm tốc lại nhưng đã ra vẻ chật vật.
“Hà tiên tử, ngươi trốn không thoát.”
Thanh âm u ám lạnh lẽo như băng truyền đến từ phía sau mang theo sức mạnh nhiếp tâm phách người, độn quang bay phía trước cũng vì thế mà run rẩy. Một vệt ô quang thâm thuý hiện ra. Ô quang run lên đã vượt qua gần một dặm, khoảng cách từ nó đến độn quang thuỷ sắc ngày một ngắn lại.
Thỉnh thoảng lại có âm thanh vang lên.
“Hà tiên tử, nơi này có nguyên từ âm chướng hình thành từ thiên nhiên, ngay cả tu sĩ Đạo cơ khi hãm thân vào cũng khó thoát được. Ngươi vốn bị thương, cần gì phải cố gắng giãy giụa, không bằng giữ lấy sức lực theo ta trở về, có lẽ vị kia sẽ tha cho ngươi một mạng.”
“Đừng có mơ.” Nữ tử phía trước không kìm chế được, lửa giận nổi lên ngập lòng. Nàng rít lên một tiếng, độn quang cong người bạo trảm. Kiếm quang thuỷ sắc như xen lẫn cả lôi minh ầm vang làm chướng khí vài dặm nổ tung, kiếm quang như phi long múa vuốt đánh về phía người đang truy kích.
“Hay lắm.”
Tiếng quát vang lên như sấm, thân thể người phía sau nhanh chóng biến lớn thành một cự nhân cao chừng năm, sáu mét cầm trong tay cự phủ mạnh mẽ bổ về phía trước.
“Ầm.”
Cự phủ bổ xuống, kiếm quang băng tán, một bóng người xinh đẹp kêu lên đau đớn, thân thể loé lên vội vã bỏ chạy.
“Hắc hắc…” Cự nhân kia vung vẩy cự phủ trong tay cười lạnh. “Ngươi trốn không thoát!”
Lúc này sắc mặt Hà Nhược Lan đã trắng bệch, đôi mắt ảm đạm, khí huyết trong thể nội không thông, mạch máu trên trán gồ cao. Nàng rất rõ, bản thân khó mà thoát được một kiếp nhưng vẫn cảm thấy không cam lòng. Bản thân nàng chưa thành thân, tuổi còn trẻ nhưng đã tiến giai Đạo cơ, tương lai thật vô cùng rộng mở, sao cam tâm rơi vào tình cảnh đó được?
Trong lúc đang tuyệt vọng thì một bóng người xuất hiện phía trước. Bóng người đứng thẳng, tay chắp sau lưng, quần áo tung bay, giữa khu vực chứa đầy chướng khí lại mang một vẻ nhàn nhã xuất trần.
Cứu binh!
Không. Nơi này gần sào huyệt của mười bảy thuỷ tặc khét tiếng, sao lại xuất hiện người khác? Ngẫm nghĩ thật nhanh, Hà Nhược Lan quát lên. “Đạo hữu cẩn thận, gần đây có thuỷ phỉ chuyên làm việc ác, lạm sát người vô tội, đạo hữu mau trốn đi.”
Quát xong nàng phi tốc tới gần. Dù thế nào, người đối diện này cũng là cơ hội duy nhất của nàng. Nếu đối phương không phải là thuỷ phỉ thì hai người liên thủ, khả năng chạy trốn được sẽ cao hơn. Hơn nữa nàng đã phát ra lời cảnh báo để biểu lộ thiện ý, sau này đối phương có xui xẻo gặp hoạ thì nàng cũng còn đường mà ăn nói.
Suy nghĩ trong đầu nàng không qua được nhận thức của Mạc Cầu, có điều sắc mặt hắn không biến đổi gì, chỉ có ánh mắt di động đặt trên người đại hán đang đuổi theo ở phía sau kia.
“A?”
“Huyền công luyện thể, thực là hiếm thấy.”
Chớp mắt sau Hà Nhược Lan đã độn đến gần, kiếm quang thu lại, nửa cảnh giác nửa bày tỏ thiện ý. “Đạo hữu cẩn thận, người phía sau kia chính là La Hán Cổ Nhược Bàn, tu vi Đạo có trung kỳ, một thân huyền công hết sức lợi hại.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu nhưng thân thể không hề di động.
“Bá!”
Truy binh ở cách đó không xa cũng dừng độn quang lại để lộ một thân hình lưng hùm vai gấu, đôi mắt to tròn trợn trừng. “Các hạ là ai? Ta khuyên ngươi đừng tìm tới phiền phức làm gì. Cổ mỗ có thù riêng với nữ nhân kia, nếu các hạ muốn nhúng tay thì hãy cân nhắc cho kỹ.”
Nói xong hắn nhấc cự phủ trong tay lên. Cây rìu này có chiều cao hơn người bình thường, lưỡi búa hiện ra phong mang sắc bén, chỉ khẽ xoay múa đã làm cho không khí hiện ra đạo đạo bạch ngân. Đây chắc chắn là một pháp khí bất phàm.
Mạc Cầu chớp mắt, nhìn qua cự phủ rồi khẽ gật đầu.
“Vừa hay.”
“Cái gì vừa hay?” Đại hán kia sững sờ, một khắc sau nét mặt hắn đã đại biến, không nói hai lời hoá thành độn quang bay ngược về phía sau nhưng xung quanh thiên địa liền biến sắc, một cỗ sức mạnh vô hình hiện lên, dương khí tan đi, vầng sáng hoàn toàn biến mất, xung quanh toàn là tiếng quỷ khóc thần hào xen với quỷ hoả lập loè.
Địa Ngục Đồ.
“Ào ào…”
Hư không vặn vẹo, vầng sáng hoàn toàn biến mất, một phương U Minh Giới hiện thế muốn đem đại hán kia cuốn vào trong đó. Đây chỉ là ảo giác nhưng tu sĩ Đạo cơ khó mà kháng lại được. Hà Nhược Lan ở bên cạnh không phát hiện ra Địa Ngục Đồ được triển khai, ánh mắt nàng mờ mịt, chỉ thấy Mạc Cầu đưa tay chỉ về phía trước, đại hán kia đã ngoan ngoãn bay tới, thần sắc mờ mịt ngây ngốc.
Vài sợi lưu quang từ đầu ngón tay Mạc Cầu bay ra chui vào trong đầu đối phương, xâm lấn thức hải mà đối phương không hề có lực kháng cự. Thân thể Cổ Nhược Bàn run lên, ánh mắt giận dữ.
“Ngươi…”
Còn chưa nói hết câu, người này đã cứng đờ, ánh mắt sợ hãi, cánh tay run rẩy, cái đầu rủ xuống rồi một âm thanh ngột ngạt vang lên.
“Chủ thượng!”
“Cái gì!” Hà Nhược Lan ngây ra, thân thể vô thức lui về sau mấy trượng, sắc mặt như không thể nào tin được nhìn Mạc Cầu. Nàng không biết đối phương vừa làm gì, chỉ thấy người này vẫy tay một cái đã hoàn toàn khuất phục được một tu sĩ Đạo cơ trung kỳ. Rốt cuộc tu vi đối phương thế nào?
Không tìm được câu trả lời cho nên Hà Nhược Lan dù tạm thời thoát khỏi truy binh nhưng trong lòng lại vẫn đầy sợ hãi. Đối mặt với Cổ Nhược Bàn nàng còn có thể chạy trốn, có can đảm phản kháng, nhưng trước người vừa xuất hiện này trong lòng nàng chỉ cảm thấy lạnh lẽo vô lực.
Mạc Cầu không để ý đến nữ tử bên cạnh, hắn nhìn Cổ Nhược Bàn hỏi. “Tiết Lục Y của Thương Vũ Phái có ở chỗ các ngươi không?”
“Có.” Cổ Nhược Bàn cúi đầu, chậm rãi đáp. “Mấy ngày trước tam ca dẫn người mai phục bắt được nàng, hiện đang giữ tại kim thiềm thuỷ lao chờ để tặng cho người khác.”
“Tặng cho người khác?” Mạc Cầu chớp mắt. “Tặng cho ai?”
“Ta cũng không biết.” Cổ Nhược Bàn lắc đầu. “Hình như là một vị bằng hữu đại ca. Người đó cần nữ tu cảnh giới Đạo cơ mà lại còn là xử nữ, thù lao trả về không thấp. Ngoài Tiết Lục Y thì con gái hà gia là Hà Nhược Lan cũng là mục tiêu của chúng ta.”
“Hèn hạ!” Hà Nhược Lan định thần, nàng không nhịn được mắng lên một tiếng. “Đám thuỷ phỉ hèn hạ này, ta nhất định sẽ nói cho tổ phụ và các vị tiền bối để họ bắt giữ các ngươi.”
“Đúng rồi.” Nàng chớp đôi mắt đẹp. “Lục La muội cũng ở chỗ các ngươi phải không?”
Cổ Nhược Bàn im lặng không đáp.
“Nói.” Mạc Cầu quát khẽ.
“Không có ở đây.” Lúc này Cổ Nhược Bàn mới lên tiếng. “Chúng ta mới nhận việc này chưa lâu, mặt khác lại có người muốn chúng ta chỉ ra tay hạ thủ với người của Thiên Nhai đạo tràng.”
“Vì sao?” Hà Nhược Lan biến sắc mặt. “Có người muốn nhắm vào Thiên Nhai đạo tràng?”
Mạc Cầu không quan tâm đến biểu hiện của nữ tử kia, hắn hỏi ngắn gọn. “Cô nương là ai?”
“Ta?” Hà Nhược Lan ngây ra rồi vội thu liễm biểu hiện của mình. “Tiểu nữ tên Hà Nhược Lan, là con gái của Hà Dịch mà mọi người vẫn quen gọi là Tam Biện tiên sinh ở Thiên Nhai đạo tràng.”
Nói xong nàng cẩn thận liếc nhìn Mạc Cầu. “Đạo hữu…, các hạ xưng hô thế nào?”
“Tam Biện tiên sinh sao.” Mạc Cầu gật đầu. Người này hắn có quen biết, cũng là một trong mấy vị tông sư Kim Đan của Thiên Nhai đạo tràng, thông hiểu rất nhiều pháp môn. Nhưng so với Mộc Bát Công thì giá tộc Tam Biện tiên sinh lớn hơn, thê thiếp có đến hơn ba mươi vị, tử tôn mấy đời lên đến gần một ngàn.
“Tiền bối quen biết gia tổ sao?” Hà Nhược Lan vội đổi giọng. Có thể tiện tay bắt giữ một vị Đạo cơ trung kỳ, nàng đoán tám chín phần mười người trước mặt này là một vị tông sư Kim Đan rồi.
“Ừ.” Mạc Cầu gật đầu, sau đó quay sang nhìn Cổ Nhược Bàn. “Mang ta đi tìm Tiết Lục Y.”
“Vâng.” Cổ Ngược Bàn gật đầu rồi lại nói. “Chủ thượng, nơi đó là chỗ ở của tam ca và đại ca, bình thường chúng ta không được đi vào, chỉ lúc áp người mới có thể vào trong mà thôi. Nếu cứ mạnh mẽ xông tới sẽ làm trận pháp sinh biến, thuỷ lao giam cầm sẽ nổ tung, người bị giam bên trong khó mà toàn mạng.”
Mạc Cầu nhíu mày, ngẫm nghĩ một lúc rồi nhìn Hà Nhược Lan.
Hà Nhược Lan tái mặt, vội vàng cười gượng. “Tiền bối, vãn bối chợt nhớ ra còn có việc muốn làm, vãn bối xin cáo từ trước, trở về Thiên Nhai đạo tràng sẽ đền đáp ơn cứu mạng của tiền bối.”
“Không cần phiền phức như vậy.” Mạc Cầu chỉ khẽ động đã chế trụ được đối phương. “Ngươi đi theo chúng ta một chuyến là được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận