Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 470: Tuần sơn

Tiệm Quan thành là một trong những toà thành trì lớn nhất ở biên cảnh Thái Ất Tông. Trong thành thương mậu phồn hoa, tu sĩ và phàm nhân ở xen kẽ cùng nhau, thượng hội của Diệp gia cũng có ở đây.
Mạc Cầu độn quang hạ xuống, người đi đường tuy có ra vẻ kính sợ nhưng còn không đến mức kinh ngạc lớn, chứng tỏ việc này không phải việc hiếm xảy ra với bọn họ.
“Nơi này là địa giới Thái Ất Tông rồi?” Trong tửu lâu có một tiểu đồng hiếu kỳ hỏi. “Có nhiều tu tiên giả vậy sao, còn có cả cao nhân Đạo cơ nữa.”
“Đừng nhìn trân trân ra như vậy.” Ở đối diện có một lão giả đưa mắt quan sát rồi bảo. “Chúng ta làm gì đều khó qua được mắt tiền bối, chẳng may có gì chọc giận tiền bối thì sẽ không hay chút nào.”
“A!” Tiểu đồng ngoan ngoãn ngồi xuống. “Ta chưa từng thấy có nhiều tu tiên giả tập trung lại như vậy, còn ở cùng với phàm nhân nữa.”
“Trước đây không có chuyện đó.” Lão giả cười ha ha, bưng chén rượu lên rồi nói. “Lần này chính là tuần sơn tế lễ của Thái Ất Tông, sự việc trăm năm mới có một lần.”
“Tuần sơn tế lễ?” Đồng tử kia chớp mắt. “Vậy là sao?”
“Là một truyền thống từ xa xưa của Thái Ất Tông.” Lão giả giải thích. “Từ hơn ba ngàn năm trước, Nhạn Đãng sơn mạch xuất hiện Thiên Tà Minh, bọn họ không tự lượng sức mình dám động thủ với Thái Ất Tông, từ đó mà có quy củ tuần sơn. Mỗi trăm năm Thái Ất Tông sẽ triệu tập đệ tử đi về phía tây càn quét toàn bộ Nhạn Đãng sơn mạch. Trên đường di thu được linh thú, dị thú, hay giết tà đạo cứ tiếp diễn khi nào tiếp giáp phụ cận Thiên Tà sơn mới trở lại. Thời gian có dài có ngăn, nhưng nhanh nhất cũng hết một năm mới kết thúc.”
“Ừm…”, nói đến đây lão hạ giọng. “Việc đó cũng là để thị uy với Thiên Tà Minh, để bọn họ ngoan ngoãn một chút, đồng thời dọn sạch những tà tu còn ẩn náu trong Nhạn Đãng sơn mạch, đồng thời để cho đệ tử của mình thu thập được một ít tài nguyên linh vật.”
“Oa!” Tiểu đồng kia mở to hai mắt. “Thái Ất Tông thật là bá đạo.”
“Nói gì vậy?” Cách đó không xa, trên bàn rượu có một người trẻ tuổi nhíu mày. “Nhạn Đãng sơn mạch vốn thuộc về Thái Ất Tông ta, mỗi trăm năm lại đi vào thu hoạch một phen linh dược là việc bình thường. Những tu sĩ tà đạo kia tự chiếm linh địa, tàn sát sinh linh, thuận tay giết đi cũng là việc thay trời hành đạo vậy. Các ngươi đừng ở đó ăn nói lung tung, nếu không phải vì các ngươi có một già một trẻ thì sớm đã có người đuổi các ngươi ra khỏi thành rồi.”
“Dạ dạ…”, lão giả liên tục gật đầu, vẻ mặt thấp thỏm. “Là lão đầu tử ăn nói lung tung, nên đánh, nên đánh!”
Nói xong lão tự đưa tay lên tát vào mặt mình mấy cái rồi kéo tiểu đồng tử đi xuống dưới lầu.
“A…”, một người khác ngồi cùng bàn với người trẻ tuổi kia thấy thế thì nhẹ lắc đầu. “Những người này đi theo lên núi cũng là vì muốn nhận được ít lợi ích, lại còn nhìn Thái Ất Tông chúng ta như thế. Theo ta thấy, không nên gọi những tán tu, đệ tử tông môn phụ thuộc đi theo để bọn họ không chiếm được tiện nghi mới phải.”
Người này vừa dứt lời thì trong tửu lâu có không ít người khẽ biến sắc mặt, có mấy người còn hiện ra vẻ không cam lòng.
“Sư đệ nói năng cẩn thận.” Một nam tử trung niên cất giọng trầm trầm. “Cùng nhau lên núi là quy củ do tổ tiên định ra, chúng ta chỉ cần tuân thủ là được, còn muốn làm gì nữa?”
“Vâng.” Người trẻ tuổi kia cúi đầu. “Sư huynh nói đúng lắm.”
Nam tử trung niên lắc đầu, để bát rượu xuống rồi đứng dậy, chào hỏi vài xong xong liền rời khỏi. Những người đi trước mở đường lên sơn mạch đều là tán tu, đối tượng chịu nhiều nguy hiểm cũng chính là bọn họ. Nếu không có những người này, sợ là nhiều đệ tử tông môn sẽ phải làm thay việc đó. Huống chi…, Tuần sơn tế lễ là để uy hiếp Thiên Tà Minh, diệt sát tà đạo nhưng cũng là dịp để tông môn tuyên dương vũ lực tự thân.
Không đi sao? Tất nhiên là không được.
Đương nhiên, cũng có người có thể không đi, giống như vị tiền bối Đạo cơ vừa đáp xuống kia, nghe nói không có ý định tham gia vào việc tuần sơn lần này.
Tà dương bao phủ, Mạc Cầu chắp tay bước chậm trên đường, thái dương tóc trắng tung bay theo gió, vẻ mặt hơi có vẻ tiều thuỵ, lạnh nhạt.
Hắn đưa mắt nhìn bốn phía, khoảng thời gian này toàn thành có rất nhiều tu sĩ tụ tập, khó tránh khỏi sẽ có lúc hỗn loạn. Nhất là cổng thương hội của Diệp gia có rất nhiều người đang nôn nóng bất an.
“Mạc tiền bối.”
Diệp Chấn Đông râu tóc trắng toát nhìn thấy Mạc Cầu thì không khỏi mừng rỡ. “Ngài đã tới rồi.”
“Ừ.” Mạc Cầu gật đầu. “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ai!” Diệp Chấn Đông than nhẹ một tiếng rồi vươn tay ra trước dẫn đường. “Việc này nói ra thật dài dòng, trước tiên mời tiền bối vào trong đã, còn có một vị tiền bối khác đang tới, có thể được hai vị trợ giúp thì Diệp gia chúng ta cũng xem như mãn nguyện.”
Hắn nghẹn ngào. Những năm vừa qua Diệp gia không dễ thở. Mặc dù được Trác Bạch Phượng chiếu cố nhưng bởi vì nàng đắc tội với Hà gia nên tự thân còn khó bình yên. Không giống với Mạc Cầu hay Tang Thanh Hàn, bọn họ có người trên che chở, việc của Hà Thừa Nghiệp gần như không ảnh hưởng gì đến bọn họ. Trác Bạch Phượng thì không được như thế. Sư phụ của nàng chỉ là một tu sĩ Đạo cơ bình thường, lại có tính cách quái gở, không kết giao thân bằng hảo hữu nên không thể nhờ cậy.
Mạc Cầu từng nghe, tại Bắc Đấu Cung, Trác Bạch Phượng phải chịu không ít xa lánh. Những người trước kia là bạn cũ, trưởng bối cũng vì việc của Hà gia mà tránh xa hơn. Nhất là mấy năm trước, thọ nguyên của sư phó nàng hao hết, cuộc sống của nàng càng khó khăn hơn.
Có người từng đề xuất nàng nhận thua Hà gia nhưng chẳng hiểu vì sao một người tính tình mềm mại như nàng lần này lại nhất quyết đối đầu đến cùng. Hà gia làm việc kín đáo, cho dù báo cáo lên tông môn cũng vô dụng. Lần này gặp nạn, Diệp gia gửi tín thiếp đi mấy nơi nhưng đều không nhận được hồi âm, bọn họ đã không còn chút hy vọng nào. Không ngờ Mạc Cầu lại tới.
Vào trong phòng khách, một vị nam tử đang thưởng trà thấy Mạc Cầu thì vội đứng dậy.
“Mạc đạo hữu, tại hạ là Bạch Thành được nghe đại danh đạo hữu đã lâu, hôm nay được diện kiến thật là may mắn.”
“Bạch Thành?” Mạc Cầu khẽ chớp mắt. “Có phải là thiếu thành chủ của Bạch Thuỷ Thành không? Mạc mỗ thất lễ.”
Danh hào đối phương Mạc Cầu cũng đã từng nghe tới. Đó là một trong những người có thiên phú cực cao trong đám tán tu, là hảo hữu của Trác Bạch Phượng, một vị Đạo cơ sơ kỳ.
“Chính là Bạch mỗ.” Bạch Thành gật đầu, ôm quyền. “Mạc đạo hữu đồng ý đến đây trượng nghĩa, Bạch mỗ bội phục.”
Nói xong hắn đưa tay ra hiệu. “Xin mời ngồi.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mạc Cầu ngồi xuống, hỏi. “Trong thư có nói Trác cô nương mất tích? Việc này không được báo cáo lại tông môn sao?”
Dù sao Trác Bạch Phượng cũng là đệ tử chân truyền của Thái Ất Tông, lại đã đạt thành Đạo cơ, có lưu hồn đăng trong tông môn, một khi xảy ra chuyện hồn đăng sẽ phát ra dị tượng. Lúc đó Thái Ất Tông sẽ có biện phát dựa vào hồn đăng của nàng mà tương trợ.
“Đã báo lên rồi.” Diệp Chấn Đông than. “Nhưng tông môn căn cứ vào manh mối cũng không tìm được Trác tiền bối, chỉ biết là tiền bối còn chưa bị ngộ hại, hồn đăng chưa tắt.”
“A…”, Mạc Cầu trầm ngâm. “Có thể ngăn cảm ứng với hồn đăng, nếu thực sự có người ra tay với Trác cô nương thì thủ đoạn sợ là không kém. Các ngươi có manh mối nào khác không?”
“Có.” Diệp Chấn Đông gật đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị. “Trác tiền bối từng lưu lại mấy lời, nếu bản thân gặp phải bất trắc thì nhất định là do người nhà họ Hạ ra tay.”
“Không đến nỗi vậy chứ.” Bạch Thành nhíu mày. “Vì mối thù cũ đã nhiều năm, Hà gia dám xuất thủ với một đồng môn Đạo cơ ư?”
Mạc Cầu gật đầu. Hắn cũng cảm thấy khả năng này không lớn. Hà gia không đến nỗi nhỏ nhen như vậy. Theo hắn biết thực ra Hà gia đã không để ý tới Trác Bạch Phượng nữa, việc đó không đáng. Hà gia chỉ cần thể hiện ác ý với ai đó thì tự sẽ có người nhằm vào, không cần họ phải ra tay động thủ. Trực tiếp đông thủ có thể mang lại nhiều kết cục không hay, Thái Ất Tông không phải tông môn tà đạo, bất kể thế nào, đồng môn tương tàn là điều tối kỵ.”
“Thế nhưng…”, Diệp Chấn Đông nhăn nhó. “Lúc trước tiền bối đúng là đã nói như vậy.”
“Còn có manh mối nào không?” Mạc Cầu hỏi. “Ví như trước lúc mất tích nàng làm gì? Đi đâu? Gặp những ai?”
“Việc này…”, Diệp Chấn Đông mờ mịt, dừng lại một lúc mới nói. “Du Thuần biết.”
Du Thuần là đệ tử sau khi Trác Bạch Phượng tiến giai Đạo cơ thu nhận, có tu vi luyện khí tầng thứ mười một, cũng là người có hy vọng Đạo cơ. Những năm vừa rồi Trác Bạch Phượng rục rịch chiêu thu không ít đệ tử, mở rộng sức ảnh hưởng của mình.
Đáng tiếc hiện giờ đã không biết ở đâu!
Mạc Cầu nghe xong liền hỏi. “Hiện giờ hắn ở đâu?”
“Đi tìm đầu mối Trác tiền bối mất tích.” Bạch Thành ở bên cạnh đáp. “Hình như có chút kết quả.”
Ở một sơn cốc nào đó, một nhóm người ẩn thân trong bóng tối, hướng ánh mắt sáng ngời nhìn ra xa.
“Đại ca.” Một người nhỏ giọng. “Chúng ta thật muốn ra tay với người của Thái Ất Tông ư?”
“Cái gì mà Thái Ất Tông, bọn họ chỉ là đám tán tu, có chút quan hệ với Thái Ất Tông mà thôi. Lại nói những quan hệ như vậy thường không bền chặt, vị đệ tử kia của Thái Ất Tông cũng mất tích không thấy, không biết sống chết ra sao.”
“Thế nhưng…”, người kia vẫn thấp thỏm. “Chẳng may có chuyện…”
“Không có chẳng may gì hết.” Người được gọi là đại ca trầm giọng. “Việc này ngươi chưa từng làm bao giờ hay sao? Huống hồ lúc này có vài người của Thái Ất Tông chết cũng là việc bình thường mà thôi. Dù là người của Thái Ất Tông thì cũng bị mất tích, bị giết không ít.”
“Không sai.” Một âm thanh sắc nhọn vang lên. “Tuần sơn tế lễ sắp tới, các lộ nhân mã tề tựu đầy đủ, Thái Ất Tông căn bản không thể quản được. Chúng ta chơi hắn một vố, tìm một chỗ trốn nửa năm, một năm, cũng không cần vì việc linh thạch mà buồn rầu, có thể còn thừa cơ tránh được một kiếp nạn.”
“Đại ca, tam ca.” Một âm thanh mảnh mai vang lên. “Thái Ất Tông làm tuần sơn tế lễ rầm rộ như vậy, đồng đạo trong núi sợ là sẽ bị thanh tẩy. Sau tuần sơn, Nhãn Đãng sơn mạch không phải sẽ lưu lại rất nhiều động phủ hay sao?”
Không gian trở nên yên tĩnh. Trong bóng tối chợt có một rung động khe khẽ hiện ra.
“Điều ngươi nghĩ đến tất nhiên là tốt, nhưng tiện nghi như thế ngàn năm qua cũng rất ít thấy.” Đại ca cười khẽ. “Chúng ta có ai là người ngu không biết chỗ tốt trong này? Có điều…, nếu vận khí đủ tốt, không phải là không thể ở phía sau kiếm được chỗ tốt vào tay.”
“Hay là chúng ta đến đó tìm vận may?” Có người đề nghị.
“Để xử lý việc này rồi hãy nói.” Lão đại hạ thấp người xuống. “Họ bạch kia mặc dù chỉ là Đạo cơ sơ kỳ nhưng độn pháp không tệ, nhất định không được để cho hắn chạy trốn.”
“vâng.”
“Biết rồi.”
“Có Âm Khuê đại trận của chúng ta, chỉ cần bọn chúng lọt vào trận thì có là tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ cũng đừng hòng thoát được.”
“Đến rồi.”
“Đến rồi.”
Không gian bỗng yên tĩnh trở lại. Chân trời ba động rồi hiện ra ba đạo độn quang bay tới, sau đó hạ xuống gần sơn cốc.
“Sao lại có nhiều thêm một người?”
“Không sao, người kia cũng chỉ là Đạo cơ sơ kỳ mà thôi, nhiều thêm một người là có thêm một phần thu hoạch.”
“Vâng.”
“Đừng lên tiếng.”
Yên lặng.
Ở phía xa, ba người chậm rãi bước tới sơn cốc như hồn nhiên không biết có nguy hiểm đang chực chờ. Một lúc sau, một trong ba người bỗng nhấc tay, theo sau đó là những tiếng bàn tán, tranh luận to nhỏ. Sau một lúc bọn họ lại tiếp tục tiến lên phía trước.
Trong bóng tối, vị đại ca kia chau mày, vẻ sốt ruột, chỉ hận không thể hiện thân tung một cước đá bay ba người đó vào phạm vi của trận pháp. Hết lần này tới lần khác, hắn vẫn không dám động đậy vì sợ bị người ta phát hiện ra. Thời gian cứ thế trôi qua, ba người kia vừa đi vừa nói chuyện, thoáng chốc đã tới gần sơn cốc.
Không đúng!
Hai mắt vị đại ca bỗng co rút lại, tựa như nghĩ đến điều gì, hắn đột nhiên hướng ra sau. Đập vào mắt hắn là một nắm đấm to lớn và một giọng nói còn khá trẻ.
“Nhờ có pháp nhãn của Mạc đạo hữu, nếu không hôm nay chúng ta đã rơi vào cạm bẫy rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận