Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 632: Được bảo

Từ hình lao đi ra, Phong Tứ Nương biến sắc, ánh mắt mê man, cả người ngơ ngác đến đang ở đâu cũng không rõ ràng. Nỗi lo lắng trong mắt muội muội, sự không cam lòng vẫn còn ám ảnh nàng. Hai ngày qua nàng đã nghĩ hết các biện pháp có thể nhưng hình phạt đã ra, ít ngày nữa là ba người Lữ Tử Đồng sẽ phải chịu hình rồi. Là đệ tử của Hắc Thuỷ nhất mạch của Thánh tông, nàng tất nhiên hiểu tam tai chi hình đại diện cho điều gì.
Cực hình cao nhất!
Nếu có thể, nhiều đệ tử Thánh tông nguyện chịu chết chứ không nguyện thử nghiệm loại hình phạt này. Vừa nghĩ tới điều đó, trong lòng Phong Tứ Nương như có gió nổi.
“Muội muội…” Phong Tứ Nương cúi đầu, thì thào, hai mắt đột nhiên ngưng trọng rồi hiện ra vẻ ngoan lệ. “Đây là các ngươi bức bách ta đó.”
Hít sâu một hơi, nàng khởi thân mà đi. Thời gian đến lúc hành hình không còn nhiều, nàng nhất định phải tranh thủ thời gian, mặc dù không biết vì sao Hoắc trưởng lão lại đồng ý giúp mình, nhưng đây cũng là lựa chọn duy nhất của nàng.
Về đến nơi ở, hai mắt Phong Tứ Nương nhắm lại, thức hải hiện ra một bức tranh, rõ ràng là bản đồ địa hình giản lược của nơi đây. Trên bản đồ hiện ra mười chấm đỏ. Nếu có cao nhân trận pháp ở đây, hẳn sẽ nhìn ra những điểm đỏ kia đều chỉ về tiết điểm trụ sở trận pháp. Dọc theo đường đi tới, đến mỗi điểm đỏ nàng đều dừng lại, đảo mắt một vòng, hít sâu một hơi rồi lấy từ trong người ra một viên cầu để vào nơi hẻo lánh trong thông đạo.
Nàng không rõ nó là cái gì nhưng Hoắc trưởng lão đã nói, vật này khi kích phát thì chỉ cần đủ khoảng cách gần nó có thể khiến tông sư Kim Đan cũng phải nhượng bộ lui lại. Hoắc trưởng lão cho nàng mười tám viên cầu như thế. Mỗi điểm nàng đặt một viên cũng còn thừa.
Sau khi quyết định, nàng không ngẫm nghĩ nhiều, đặt viên cầu vào mấy nơi không có người trông coi rồi lập tức lấy ra một vật ẩn đi thân hình. Vì chuyện này, Hoắc trưởng lão đã bỏ ra cái giá không nhỏ.
Ẩn Thân phù, Phá Cấm chi pháp, Độ Nguyên Thuật,… còn có mấy đạo linh phù cực phẩm chuyên để bỏ chạy giữ mạng. Việc này khiến Phong Tứ Nương không khỏi hoài nghi, liệu muội muội nàng có quan hệ mờ ám gì đó với vị Hoắc trưởng lão này hay không.
Nếu không, sao đối phương chịu bỏ ra cái giá lớn như thế?
“Đát…”
Sau khi bỏ xuống một viên cầu vào một điểm ứng với chấm đỏ trên bản đồ, Phương Tứ Nương hít sâu một hơi, không tiến về phía đang giam giữ mấy người Lữ Tử Đồng mà đi đến trụ sở dưới đó một tầng.
Đi không bao xa, hộ thân phù trên người nàng đột nhiên phát ra tín hiệu báo động. Không thể tiếp tục tiến lên phía tước!
Hít vào một hơi dàu, đưa mắt nhìn đám dị thú, tu sĩ bị Thánh tông trấn áp, nàng đặt tất cả viên cầu xuống gần đó rồi lặng lẽ độn về địa điểm hành hình.
“Vân Mộng Thuỷ giới là chỗ tốt đó.”
Trong đại điện trên đỉnh núi, Lục Văn Trọng chắp tay sau lưng, nhìn về xa xa. “Mấy trăm hay đến gần ngàn năm mới mở ra một lần, mỗi lần mở ra đều làm cho số lượng tông sư Kim Đan của Vân Mộng Xuyên tăng một khoảng lớn, thật là phúc địa của Vân Mộng Xuyên.”
“Đúng vậy.” Tư Không Vĩnh Nam gật đầu. “Có điều, Vân Mộng Xuyên rộng lớn, linh khí tràn đầy kỳ thực vượt xa giới này lại khó để sinh ra được nhiều Kim Đan. Thật là buồn cười!”
“Chính là như vậy đó.” Vạn đạo hữu cười nói. “Vân Mộng Xuyên tuy tốt nhưng nhân tâm quá loạn, ngươi tranh ta đoạt còn chém giết lẫn nhau nên khó sinh ra được nhiều tu sĩ Kim Đan, giới này trải qua trăm ngàn năm uẩn dưỡng, cũng không có người để làm ra mấy việc tận diệt.”
“Không sai.” Lục Văn Trọng gật đầu. “Cho nên nói đây là bảo địa của Vân Mộng Xuyên, sau này trở thành thánh địa cấp cao thì thật là một đại hảo sự.”
Lời này khiến cho hai người còn lại không dám tiếp nối.
“Thiếu chủ.” Vạn đạo hữu ngẫm nghĩ rồi nói. “Năm đó Diêm La Tông vì sao lại bỏ qua giới này, hết lần này đến lần khác muốn mở ra thông đạo lưỡng giới ở Vân Mộng Xuyên, như thế không phải là muốn tự hãm mình vào tuyệt cảnh hay sao?”
“Ừm?” Lục Văn Trọng sa sầm nét mặt. “Ngươi đang hoài nghi quyết định của Tông chủ hay sao?”
“Không dám.” Vạn đạo hữu biến sắc, vội cúi đầu. “Là Vạn mỗ nhiều lời.”
“Hừ.” Lục Văn Trọng hừ nhẹ một tiếng, cũng không còn tâm tình nói đến vấn đề này nữa. “Hoắc Nghĩa có chuyện gì hay sao mà trở về mấy ngày rồi nhưng không đến gặp mặt, chẳng lẽ lại gặp phải vấn đề gì.”
“Hình như hắn bị thương.” Vạn đạo hữu đáp. “Đợi thương thế ổn định tất nhiên sẽ tới…”
“Cái gì?”
“Ồ!” Lời còn chưa dứt, ba người bỗng biến sắc mặt, Tư Không Nam là người có tu vi cao nhất càng nhíu mày nhìn về phía một trụ sở nào đó. Chớp mắt sau…
“Không ổn.”
“Nguy rồi.”
Trong lòng ba người hốt hoảng.
“Oanh…”
Tiếng nổ đinh tai nhức óc từ trong lòng núi vang lên, một đạo hoả lam quỷ dị chạy xéo ngàn trượng ngang nhiên xé rách một góc trận pháp. Đá núi trong khu vực trăm trượng hoá thành bột phấn. Và đó mới chỉ là bắt đầu.
“Oanh!”
“Ầm ầm…”
Tiếng nổ liên tiếp vang lên từ các trụ sở. Hơn mười đạo liệt diễm giương nanh múa vuốt đốt phá đá núi, oanh tạc trận pháp khiến khí cơ thiên địa trong khu vực trăm dặm hỗn loạn. Liệt diễm cuồng bạo tạo ra uy năng kinh khủng. Dù là tu sĩ Đạo cơ nếu dính phải cũng sẽ bị thương, đụng phải thì thân tử. Nhất thời tiếng kêu gào thảm thiết vang lên khắp toàn trụ sở.
“Ầm ầm…”
Trận pháp tổn hại, đá núi vỡ nát khiến cả toà đại sơn lảo đảo. Ngay nước mưa phía dưới chân núi cũng sinh ra một loại biến hoá quỷ dị nào đó, đột nhiên xối xả.
“Cửu U Minh Hoả!” Thân hình của Lục Văn Trọng loé lên rồi xuất hiện giữa không trung, ánh mắt nhìn xuống bùng nộ. “Là ai?”
Hoả diễm bậc này chính là khắc tinh của quỷ vật, âm hồn chi thuộc, mà tu sĩ Thánh tông đến chính thành là bị nó khắc chế. Cả ngọn núi bị bao phủ bởi hoả diễm, uy năng không yếu, việc này chắc chắn phải do một vị tông sư Kim Đan làm ra.
“Tê…”
“Rống…!”
Tiếng gầm gừ từ chân núi truyền đến, sắc mặt Vạn đạo hữu lại biến đổi.
“Không tốt, là dị thú bị trấn áp.”
Không chỉ có dị thú, còn rất nhiều tu sĩ trong đó có hai vị tông sư Kim Đan vì còn cần phải khảo vấn đến chưa bị đoạt mất tinh hồn. Lúc này…
“Ta đi.”
Tư Không Vĩnh Nam trầm giọng, hừ lên một tiếng, thân ảnh hoá thành huyết quang bay xuống phía dưới.
Uy áp của một tông sư Kim Đan hậu kỳ khiến xao động nhanh chóng bị nén lại, rất nhiều liệt diễm bị áp diệt.
“Có người cướp ngục!”
“Mau đi cản bọn họ.”
“A!”
Lúc ấy, ở sườn núi vang lên một trận xao động, mấy đạo lưu quang từ trong liệt diễm xông ra, trở tay ném ra một vật về phía sau khiến đám truy binh đều bị nổ nát.
Lục Văn Trọng nhìn thấy rất rõ. Thời khắc lưu quang xông ra, Cửu U Minh Hoả đốt cháy bốn phía không hề ngăn lại, thậm chí còn chủ động mở ra thông đạo để những người kia chạy khỏi. Không cần phải nghĩ cũng biết, lần sự cố này tất nhiên có quan hệ với đám người đó.
“A…”
Hắn nheo mắt, quát nhẹ một tiếng, sát cơ dâng lên, ống tay áo vung khẽ đánh xuống phía dưới.
Mấy người cướp ngục tu vi không cao nhưng thủ đoạn kỳ dị, chỉ vài lấp loé đã xuất hiện ở đỉnh núi phía xa xa. Hiển nhiên, trong đám người này có đồ bảo mệnh tốt, xem ra cũng là do Kim Đan xuất thủ.
“Vạn đạo hữu.” Mạc Cầu lúc ấy bay lên không trung nhìn Vạn đạo hữu. “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Có người cướp ngục.” Vạn đạo hữu kia sa sầm nét mặt, cắn răng cả giận. “Xem ra đứng sau đám người này có cao nhân, nhưng không sao, thiếu tông chủ ở đây bọn chúng không trốn thoát được.”
“Thật vậy sao?” Mạc Cầu quét mắt nhìn quanh. “Ở đây chỉ còn một mình đạo hữu thôi?”
“Ừm.” Vạn đạo hữu gật đầu. “Ta đi chủ trận, trước tiên áp diệt linh hoả nơi này, làm phiền đạo hữu…”
“Cái gì?” Hắn còn chưa dứt lời, trong lòng đã giật nảy, Kim Đan trong thể nội cấp tốc xoay tròn, cả người hoả thành một bãi hắc thuỷ bắn ra bốn phía.
Nguy hiểm!
“Phốc!”
Hắc thuỷ bắn tung toé, hoá thành hơn trăm đạo khí tức giống nhau khiến người thường khó mà phân biệt được. Có điều thủ đoạn của hắn bình thường xem như huyền diệu, trước Đại La Pháp Nhãn lại chẳng giấu được một cái gì.
“Bạch!”
Một thanh trường đao lặng yên xé rách hư không, chém vào một đạo hắc thuỷ. Bên trong hắc thuỷ, Kim Đan vốn được tán làm hư vô bị đao ý bức bách phải hiển hiện, đao quang phá vỡ lớp phòng ngự trảm lên trên đó. Cự lực kinh khủng bộc phát trong khoảng cách ba thước.
“Oanh…”
Kim Đan trở nên u ám, hư không cũng muốn đổ sụp. Hắc thuỷ như chất lỏng sền sệt điên cuồng nhúc nhích nhưng bị cự lực trấn áp nhập vào bên trong hư không biến mất không thấy đâu nữa.
Mạc Cầu thu đao nhìn khoảng hư không phía trước. Không gian như có gợn sóng càng lúc càng lớn, thời gian tới lúc đối phương tránh thoát được không còn bao lâu.
“Kim Đan hậu kỳ!” Mạc Cầu bất đắc dĩ than thở. Với thủ đoạn của hắn, tập kích tu sĩ Kim Đan trung kỳ gần như là sẽ đắc thủ, nhưng để đối phó với một Kim Đan hậu kỳ thì vẫn còn có chút miễn cưỡng. Ngay cả đối phương bị trọng thương, phong ấn cũng chỉ giữ được một khoảng thời gian mà thôi. Muốn một kích đánh giết thì tuyệt đối là không làm được.
Ý niệm vừa động, hắn cong người lao xuống dưới, độn pháp thi triển toàn bộ, vài cái lấp loé đã xuất hiện ở trụ sở bảo tàng.
“Tiền bối.”
“Hoắc…”
“Oanh!”
Mấy người trông coi còn chưa hoàn hồn thì đã bị cự lực đánh tới, thân thể run lên, tinh khí thần tán loạn, theo nhau bay ngược ra ngoài.
“Hoả!”
Đứng trước đại môn, Mạc Cầu đưa tay bấm niệm pháp quyết rồi gảy nhẹ.
“Hoa…”
Hơn hai mươi loại linh hoả xuất hiện từ hư không, trải qua Tất Phương khống chế hoá thành một con linh điểu giương cánh bay về phía trước.
“Phốc!” Phong cấm bị phá ra một cái động lớn. Mạc Cầu lách mình vào bên trong, hai mắt sáng lên. Linh khí nồng đậm tràn ngập khiến người ta mê say, hít thở một thời gian thôi cũng có thể cảm nhận được pháp lực trong thể nội biến đổi lớn mạnh. Trong Kim Đan nguyên thai cũng có cảm giác cực kỳ phấn khích.
Mọng Nguyên Linh thạch, Thiên Thuỷ Tinh, Uyên Ngọc, Nhuyễn Hương Kỳ Cao,… còn có hai khối Huyễn Mộng Thần Thạch!
Tất nhiên có cả các loại linh thạch khác, có mười cái túi Càn không cực lớn chưa đầy kỳ trân dị bảo, ngọc giản.
“Hô…”
Hít sâu một hơi, hai mắt Mạc Cầu ngưng trọng, tay áo vung lên, thần thông Tụ Lý Càn Khôn bao phủ, trong chớp mắt đã thu hết mọi thứ trong này vào trong tay áo. Có những thứ này, hắn tu hành đến Kim Đan trung kỳ sẽ không gặp khó khăn gì nữa. Thậm chí, Kim Đan hậu kỳ cũng không phải là không có khả năng. Trước mắt hắn không nhất thiết phải rời giới này đi ngay, vì nếu rời khỏi Vân Mộng Thuỷ Giới, những linh vật này sẽ bị mất đi ít nhiều diệu dụng, mấy năm không dùng tới rất có thể sẽ trở thành phàm vật.
“Đi thôi.”
Vừa dứt suy nghĩ, độn quang của hắn đã xông thẳng tới chân trời.
Một khắc sau.
“Thật can đảm!” Lục Văn Trọng gầm vang, đi trước là một thanh phi kiếm quỷ dị loé ra lãnh quanh mỏng manh. Phi kiếm như độc xà run lên giữa trời, tê tê rung động. Ngàn vạn kiếm khí rót thành thuỷ triều chớp mắt đã bao trùm hơn mười dặm, kéo theo uy năng kinh khủng ở bên trong muốn động.
Vị thiếu tông chủ của Thánh tông này không chỉ có pháp bảo cao minh trong tay, mà phương pháp ngự kiếm cũng bất phàm, hẳn là truyền thừa đỉnh tiêm từ cảnh giới Nguyên Anh.
Đối phương trở về nhanh như vậy?
Bên cạnh hắn cũng không còn ai khác, chẳng lẽ đối phương bỏ qua cho đám người Phong Tứ Nương?
Sự thực đúng là như vậy. Lục Văn Trọng không ngốc, vừa mới đuổi được một đoạn không xa, hắn nghi ngờ mình trúng phải kế điệu hổ ly sơn, cao thủ thực sự chắc chắn không phải đám người đang bỏ chạy kia. Hắn vội vã trở về thì phát giác được Vạn đạo hữu bị người ta phong cấm, lại nhìn thấy Mạc Cầu còn không biết đã xảy ra chuyện gì hay sao?
Mạc Cầu nghĩ nhanh như thiểm điện, động tác trên người không chậm, thân hình loé lên hoá thành một đạo hồ quanh bay về phương xa. Trường đao trong tay hắn run lên hoá thành từng đoá hoa nở rộ quanh người, đánh bay phi kiếm đột kích. Chỉ bằng vào nhục thân hắn đã có thể ngạnh kháng được cả pháp bảo.
“Chả trách lại lớn mật như thế!”
Lưu Văn Trọng cau mày, xuất ra Đăng Thiên đạp bộ, một bước là bước ra hơn mười dặm đuổi theo không bỏ. “Thủ đoạn của các hạ không tệ, tiếc là… ngươi đừng mơ đến chuyện đào tẩu!”
Dứt lời, Lưu Văn Trọng cong ngón tay búng ra, phi kiếm rung lên, một cỗ lực lượng như đến từ Man Hoang chi địa xuất hiện trên thân kiếm. Thân hình Mạc Cầu chậm lại, thần hồn và Kim Đan đều bị áp chế.
“Đây là cái gì?”
Uy áp của Nguyên Anh?
Chỉ một chút khí tức hiển lộ đã làm thực lực Mạc Cầu biểu hiện ra giảm mất ba thành, chỉ vậy thôi đã thật kinh khủng.
“Oanh!”
Đột nhiên, một luồng khí tức u ám từ phía dưới xông lên, đem Lục Văn Trọng cuốn vào bên trong.
Thập Phương Diêm La đại trận!
“Mạc Cầu!”
“Chủ thượng!”
Vương Kiều Tịch và Trọng Minh Hoả Mãng vọt tới.
“Đi mau.”
Mạc Cầu không rảnh nói nhảm, hai mắt sáng lên, liệt diễm phía sau bùng nổ hoá thành một đôi cánh lửa màu đỏ cuốn lấy một người một yêu bay về phương. Trận pháp nhất thời bày ra không thể vây khốn đối phương lâu được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận