Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 97: Át chủ bài

“Cái gì?”
Chung Vân Triệu có thể vận động đã vượt ngoài dự liệu của Mạc Cầu, không những thế đối phương còn ngăn chặn được ám khí của hắn.
Không thể nghi ngờ gì, thể chất của đám cao thủ càng về sau càng không giống người thường, tác dụng kỳ diệu của Chân khí đúng là không tưởng tượng được.
Thương thế như hắn, nếu là người khác thì chỉ có nước nằm chờ chết mà thôi.
Nhưng dù là vậy thì sao đây?
Mạc Cầu định thần lại, hai tay run nhẹ, vài điểm hàn mang lại sáng lên. Ám khí thi nhau phóng tới.
Thiên Tự Cửu Đả có rất nhiều thủ pháp để thi triển ám khí, phi đao,... Trong nhất thời, ám khí kéo thành những đường sáng lạnh lẽo rất nhanh bao trùm lấy đối phương.
“Bạch!”
“Vù vù...”
“Đinh đinh...”
Chung Vân Triệu dốc toàn lực chống đỡ, cuối cùng vẫn bị trọng thương, né không kịp để một thanh phi đao đâm xuyên vào đầu vai khiến hắn kêu lên một tiếng đau đớn.
Phi đao có độc!
“Phù...”, Mạc Cầu từ từ ngừng tay, hắn thở ra một ngụm trọc khí, thân hình như muốn đổ gục. Tình trạng của hắn không được tốt lắm.
Đám người Quách Tiêu không phải kẻ yếu, từng người trong bọn họ đều là những tinh anh của Hắc Hổ Đường.
Mạc Cầu giết được bọn họ cũng phải trả cái giá không rẻ. Nhất là thời điểm về cuối, mỗi đòn tấn công của mấy người kia đều dùng hết toàn lực, không hề lưu thủ.
Hiện giờ quần áo hắn rách tươm, trong lòng như có lửa cháy. Thân thể hắn cũng có rất nhiều vết thương đọng máu.
Thoáng ngừng lại một chút, cảm giác đau đớn đã dâng lên làm mắt hắn tối sầm lại, thân thể lắc lư như muốn đổ nhào trên mặt đất.
“Giỏi, giỏi lắm.” Chung Vân Triệu cố gắng ngồi dậy, cổ tay run rẩy, trường đao rơi xuống nền nhà. Hắn nhìn Mạc Cầu bằng ánh mắt như có lửa cháy. “Thật không ngờ bên trong Hắc Hổ Đường còn có một cao thủ như thế này. Các hạ ẩn giấu kỹ thật!”
Uông lão nhị đã chết ngay trước mắt hắn. Đám người Quách Tiêu lại không có động tĩnh gì, chỉ có Mạc Cầu xuất hiện. Đám người kia xảy ra chuyện gì, hắn không cần hỏi cũng biết.
Chung Vân Triệu còn chưa nói hết đã nấc lên, từ trong miệng phun ra một vốc máu. Hắn đang bị nội thương chưa khỏi, giờ lại bị độc tính phát tác, dù không bị tấn công nữa thì hắn sợ mình cũng không duy trì được thêm bao lâu.
“Tam đương đầu quá khen rồi.” Mạc Cầu điều hòa khí tức xong mới lắc đầu nói. “Tại hạ đến nương nhờ trong Hắc Hổ Đường thực sự không có ác ý gì. Cục diện ngày hôm nay không phải là điều Mạc mỗ muốn. Nhưng việc đã đến nước này, có giải thích nhiều lời cũng vô ích.”
Hắn lấy từ bên hông ra một thanh phi đao, nhìn thẳng vào đối phương.
“Tam đương đầu, xin hỏi khối Thiết tinh kia rốt cuộc là vật gì mà khiến ngươi đêm ngày tơ tưởng như vậy?”
“A...”, Chung Vân Triệu bật cười, ra vẻ khinh thường. “Ngươi nghĩ ta sẽ nói cho ngươi biết?”
Mạc Cầu nhăn mặt. Hắn rất hiếu kỳ với thứ đồ kia nhưng gần như không có chút thông tin nào về nó. Hắn cũng không rành cách tra tấn người khác để lấy lời khai.
“Thôi được rồi.” Mạc Cầu than nhẹ, không cố tìm hiểu nữa. “Đã vậy, để tại hạ tiễn Tam đương đầu một đoạn đường, cũng xem như trọn nghĩa vẹn tình.”
“Thật sao?” Cổ tay Chung Vân Triệu run lên lẩy bẩy, hắn gỡ từ bên hông ra một vật, dùng vẻ mặt quỷ dị nhìn Mạc Cầu. “Ngươi thực nghĩ có thể giết ta?”
“Cái gì?” Mạc Cầu sững người, nhìn tấm lệnh bài đen sì trong tay đối phương. “Tam đương đầu, tình trạng hiện giờ của ngươi thế nào ngươi còn không rõ?”
Đang lúc nói chuyện, mũi chân hắn điểm nhẹ, một cây phi đao hóa thành tia sáng lặng lẽ hướng về đối phương lao đi.
Ám kiếm!
Cùng lúc đó, cánh tay hắn khẽ rung lên, phi đao từ lòng bàn tay bay ra thẳng tắp, nhằm thẳng mi tâm Chung Vân Triệu.
Bất kể là ngươi có bao nhiêu mánh khóe, nếu ngươi mất mạng rồi thì tất cả không còn ý nghĩa gì nữa. Thậm chí để cho an toàn, dù biết đối phương đã bị trọng thương, Mạc Cầu vẫn không lại gần hơn để ra tay.
“Hừ!”
Mạc Cầu cẩn thận như vậy cũng làm Chung Vân Triệu nghiêm túc hơn. Ám khi bay tới, hắn khe vung tấm lệnh bài lên.
“Đông...” Mặt đất rung lên.
“Uỳnh!”Mặt đất dưới chân hắn đột nhiên vỡ ra, một bóng đen từ đó nhảy lên, đứng trước mặt Chung Vân Triệu.
Bóng đen này tóc dài bay tán loạn, quần áo rách nát, quanh người ẩn hiện một lớp khói đen mờ mịt khiến người đối diện không nhìn rõ tướng mạo. Hắn đứng tại đó, mặc cho phi kiếm và phi đao đâm vào cơ thể, không thèm né tránh.
Đao kiếm chém vào, thân thể người này vẫn bất động.
Ở phía trước, Mạc Cầu biến sắc. Hắn đã từng gặp bóng đen này rồi. Vào cái đêm Bạch Mã Phỉ vào thành, hắn đã thấy hắc ảnh này chém giết cùng với thủ lĩnh Lôi Vọng. So với đối phương, hắc ảnh này còn hơi chiếm thế thượng phong.
Hiện giờ nó hiện ra, cánh tay rũ xuống như đã bị thương, trên thân thể nó có rất nhiều vết thương nhìn vô cùng đáng sợ. Chỉ có sát khí lăng lệ là không thay đổi khiến cho Mạc Cầu rối loạn, toàn thân căng ra.
Nguy hiểm quá!
Như chuột gặp phải mèo, bản năng dự báo nguy hiểm của Mạc Cầu ngay lập tức phát ra báo động.
“Đi.” Chung Vân Triệu vung nhẹ tấm lệnh bài, chỉ về phía Mạc Cầu. “Giết hắn!”
Hai mắt Mạc Cầu lập tức co rút lại, nhanh chóng lùi về phía sau. Thất Tinh Bộ dưới chân kết hợp với Nhất Tuyến Thiên theo nhau xuất ra.
Nhưng tốc độ của hắc ảnh nhanh vô cùng.
“Hô...”
Giống như mây đen che đỉnh, nửa người trên của hắc ánh dường như bất động trong khi nửa người dưới lóe lên, trong chớp mắt đã tiến tới trước mấy trượng.
“Soạt!”
Mạc Cầu cắn chặt hai hàm răng, thân hình điên cuồng di động để lại tàn ảnh trong căn phòng. Sợ rằng đám người Quách Tiêu có vây công hắn thêm một lần nữa cũng không thể bắt kịp tốc độ của hắn.
Đáng tiếc, đối thủ hiện giờ của hắn không phải là mấy người Quách Tiêu vừa rồi.
Hắc ảnh nhanh chóng chuyển hướng, tốc độ không hề thay đổi. Một cánh tay hắn quét ngang giống như côn bổng đánh thẳng lên người Mạc cầu.
Hắn không thể né tránh kịp.
“Hây!”
Mạc Cầu quát khẽ, quái đao trong tay xoay tròn như gió lốc, đao ảnh trùng điệp ngăn ở trước người.
Luận về võ kỹ, Tống Thị Đao Pháp không bằng được Thanh Phong Kiếm Pháp nhưng thời gian tu kiếm của hắn quá ngắn. Trong khi hắn đã có nhiều năm tập luyện Tống Thị Đao Pháp nên rất thuần thục, thi triển nhuần nhuyễn như nước chảy mây trôi.
Trước đòn thế của đối phương, hắn vội xuất ra Minh Tâm Đao để phòng thủ, đồng thời Long Xà Kình cũng toàn lực xuất ra tạo nên uy thế kinh người.
“Ầm!”
Cánh tay như sắt thép đánh tới, va chạm với màn đao, đánh nát thanh đao của Mạc Cầu rồi tiếp tục đánh vào ngực hắn. Mạc Cầu có cảm giác như cả một cỗ xe ngựa đập vào người mình, cổ họng dâng lên cảm giác ngòn ngọt, hai chân bay khỏi mặt đất, toàn thân lùi ngược về sau.
Lực lượng này... không phải của con người!
“Ầm!”
Vách tường cứng rắn bị vỡ ra một mảng lớn. Nếu không nhờ tu vi Đoán Cốt đại thành, kết hợp với lực phòng ngự kinh người của Thiên La Công thì Mạc Cầu chắc chắn mất mạng.
Nhưng tình trạng hắn hiện giờ cũng không dễ chịu chút nào. Hắn chưa đứng dậy nổi thì bóng đen kia đã tiếp tục đánh tới.
Một tay hắn lại quét ngang.
“Phốc!”
“Răng rắc...”
Thân thể Mạc Cầu bay lên không trung, miệng phun ra một búng máu, khí lực vừa mới tích tụ được một ít đã bị đánh tan.
Trong chớp mắt hắn chịu liền hai đòn công kích, tinh thần hắn chấn động, vẻ mặt tuyệt vọng.
Thực lực hai người chênh lệch quá lớn. Hắn có không ít công pháp trên người vậy mà không địch nổi đối phương chỉ ra có một chiêu duy nhất.
Hắn ngã lăn ra ngoài, trường đao rời khỏi tay từ khi nào cũng không biết, đành lấy ra đoản kiếm rồi gầm lên.
“Ta liều mạng với ngươi!”
Có người trong hoàn cảnh tuyệt vọng thì mất hết ý chí, sẵn sàng buông xuôi, nhưng cũng có người lại quyết tâm dốc hết toàn lực mà liều chết.
Mạc Cầu chính là kiểu người thứ hai kia.
Hắc ảnh phá cửa sổ mà ra, chưa hạ thân thể xuống đất đã vội vã thối lui, cả người bốc lên những làn khói trắng như sương mù.
“Cái gì?” Mạc Cầu sững người.
Nhưng chỉ một chốc là hắn đã tỉnh ngộ. Bóng đen này hình như... không chịu được ánh sáng mặt trời?
Phải hay không phải, hắn thử là biết ngay!
Cổ tay Mạc Cầu rung lên, đoản kiếm trong lòng bàn tay phi lên không trung, chém nát một góc ngói trên mái nhà.
“Soạt!”
Một mảng lớn gạch ngói vỡ vụn, ánh mặt trời chiếu qua lô hổng, quét qua thân thể hắc ảnh. Làn khói trắng lại bốc lên khiến hắn lui vội về sau.
Hai mắt Mạc Cầu sáng lên. Hắn không còn để ý đến thương thế trên người, kiếm được cái gì bên cạnh là đáp thẳng vào nóc nhà.
“Rầm rầm...”
“Ầm!”
Tiếng gạch ngói vỡ vụn vang lên không dứt. Bóng hắc ảnh điên cuồng né tránh, không ngừng di chuyển.
“Tên quái vật! Để ta xem ngươi chạy đi đâu.” Mạc Cầu vừa đập phá phòng ốc vừa gầm lên. Hắn không nhìn thấy Chung Vân Triệu cũng bị mái nhà đổ xuống làm cho ngất xỉu tại chỗ.
Đúng lúc đó, sau mấy hơi thở, hắc ảnh kia cũng bất động hoàn toàn giống như đã chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận